Bên trong màn đêm, từng khuôn mặt dàn dần thối lui, có người thì chuyển thân li khai, cũng có người vẫn y nhiên lưu lại ở trong bóng đêm để xem thử xem có cơ hội để xuất thủ hay không nhằm chiếm chút tiện nghi.
"Ta tuyệt không bỏ qua, Hiên Viên Đế Tâm Quyết đối với ta trọng yếu phi thường." Ám Hắc Đế Quân lạnh lùng nói, thân hình dần dần hướng lên trên các đám mây bên trên, sau đó hoàn toàn biết mất tong thị tuyến của mọi người.
Tận quản là đã dùng thần thức tra thám mấy lượt qua phiến hư không này, nhưng Ám Hắc Đế Quân tựa hồ như đã đột nhiên rút lui, chi vi mấy ngàn dặm căn bổn không hề cảm thấy chút khí tức nào của hắn ta,nhưng người thông minh như Phong Vân Vô Kị thì lại biết tên Ám Hắc Đế Quân này lại đang giấu mình trong một đám mây phụ cậnnào đó quanh đây, một khi có thời cơ có thể chớp được, hắn ta cũng tuyệt đối không bỏ qua mà sẽ đục nước béo cò.
Đối diện với hai người cường hoành như Cầm Ma lẫn Quỳ Hoa hoàng hậu, dù cho có cường đại như Ám Hắc Đế Quân cũng chỉ biết thối lui, Phong Vân Vô Kị tự biết những vật trong tay của hai người này khó có thể lấy được, Ám Hắc Đế Quân dĩ nhiên đã ẩn thân, Phong Vân Vô Kị trong lúc tâm niệm chuyển động, cũng thiểm thân bay về phía bên ngoài.
"Muón đi là đi, lí nào lại có chuyện dễ dàng đến vậy!" Nghe thấy Cầm Ma lạnh lùng quát lên một tiếng, đôi bàn tay ngọc hé ra khỏi tấm áo bào màu hồng đặt lên trên các dây đàn rồi gảy trông chẳng khác gì nước chảy mây trôi, đạo đạo âm phù phá không phi xuất, xông thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.
Bùng!
Tốc độ của Phong Vân Vô Kị tuy nhanh, nhưng cầm âm lại càng nhanh hơn, Phong Vân Vô Kị chỉ cảm thấy một cổ vô hình lực đạo mãnh liệt kích ngay vào hậu tâm của mình, toàn thân chân khí lưu chuyển, huyết khí phiên dũng, ngủ phủ như bị sét đánh, hự lên một tiếng rồi hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng không dàm đình lưu, chân cũng không dám dừng lại nhanh chóng bay về phía xa.
Đối diện với tiếng cầm vô hình vô ảnh đúng là không thể chống đỡ, Phong Vân Vô Kị chỉ thuận theo hướng gió mà bỏ chạy, liên tục bại lui.
Sau lưng, cặp mắt phượng của Cầm Ma xạ xẹt lãnh mang khắp tứ phía, khẽ hừ một tiếng, hai tay liên tuc gảy cầm. Một cổ cầm âm mang theo khí lãng vô hình lấy Cầm Ma làm trung tâm tảo qua khắp tứ phía, tùy đó là hàng loạt nhưng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong màn đêm, bóng người liên phiên lăn lộn, bồn bồn tiên huyết nhiễm hồng trường không ….
Phong Vân Vô Kị trên đường đi cũng không dám quay đầu, liên tục chuyển đổi phương hướng sau đó đâm sầm vào sườn của một ngọn núi nho nhỏ, sau đó liền ngồi xuống bình tâm tĩnh khí nhằm áp hạ huyết khí đang phiên dũng.
Sau đó, Phong Vân Vô Kị liền đem thần thức bày bố khắp toàn thân để ẩn thân, y làm vừa xong thì phiến khắc sau thì dọc theo con đường mà Phong Vân Vô Kị vừa đi tới trên thiên không, một tầng mây đen phân khai, Ám Hắc Đế Quân từ bên trên nhìn từ trên nhìn xuống, mục quang tấn tốc lướt qua phía dưới một lượt, sau đó thần thức cường đại nhưng âm lãnh tảo qua tảo lại phiến khu vực này cả mấy lần, sau phiên khắc thì mục quang lộ ra thần sắc nghi hoặc, rồi chầm chậm bay lên trên, sau đó đám mây lại khép lại.
Sau khi Ám Hắc Đế Quân bỏ đi, Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn chẳng động thân. Thần thức bao bọc cả thân thể, ngăn cản mọi sự tra thám của thần thức. Loại kỹ xảo này có được từ miệng của Đệ Ngũ Thiên Ma Vương trước khi trở về vị diện.
Tứ phía tĩnh lặng, một lúc sau, mấy người trong phái hệ tự do toàn thân nhuốn đầy máu, bay lướt qua nơi tàng thân của Phong Vân Vô Kị, ở phía sau là Quỳ Hoa hoàng hậu một thân phượng bào đang truy đuổi.
Xuy xuy!
Tại ngay khi mấy người trong phái hệ tự do sau đào thoát ra khỏi thị tuyến thì Quỳ Hoa hoàng hậu rốt cuộc cũng động thủ, những ngón tay trăng bóc trên bàn tay câu hồn đoạt phách phát xuất ra mấy cây hắc châm, hóa thành đạo đạo lưu quang cực kì mỏng manh tiến nhập vào trong nội thể của nam tử phái hệ tự do, nơi những ngón tay lướt qua, thân thể của mấy người trong phái hệ tự do oanh nhiên nổ tung, hóa thành cơn mưa máu đầy trời, Quỳ Hoa hoàng hậu thu tay phải lại, mấy căn hắc châm đó lại được thu hòi trở lại.
"Ám Hắc Đế Quân, ngươi vẫn cứ như âm hòn bất tán theo ta như thế, phải chăng là chưa nản lòng?" Quỳ Hoa hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu lên trên thiên không, lạnh lùng nói.
"Quỳ Hoa hoàng hậu hiểu lầm rồi, kì thật người mà bổn đế truy đuổi không phải là các người!"
Quỳ Hóa hoàng hậu đột nhiên phất cánh tay lấy một cái, kim châm tức thì tung ra đầy trời mang theo tiếng rin rít tập trung về một chỗ trong đám mây.
Ma khí dày đặc giảo động vân khí, căn căn hắc châm tức thì lọt vào trong tay của hắn ta.
"Những cây Tú Hoa Châm này – ta trả lại cô nè." Thanh âm của Ám Hắc Đế Quân từ bên trên truyền xuống, cánh tay xòe ra, những căn kim châm hắc sắc lấp lánh đạo đạo hàn quang, mang theo ma khí dày đặc từ trên thiên không vun vút lao xuống.
Quỳ Hoa hoàng hậu cười lạnh một tiếng, từ trong ống tay áo phóng xuất mấy chục tia tuyến mang theo các nhan sắc bất đồng lao lên phía trên trông chẳng khác gì những con linh xà điện xạ, sau đó linh động đan xen đón lấy các mũi Tú Hoa Châm, tia tuyến vừa căng ra, thì nhưng căn cương châm đó tức thì bất động, một cổ hăc sắc chân khí dọc theo dãi tia tuyến tiến nhập vào bên trong Tú Hoa Châm, một loạt tiếng xuy xuy vang lên, lũ lũ hắc sắc ma khí từ trong thân châm thoát ra, tiêu tan ở bên trong không trung.
Tưng!
Một tiếng cầm thanh tê liệt hư không, xông thẳng vào trong đám mây, đám mây đó tức thì phiên dũng, sau đó một thanh âm từ bên trên truyền xuống: "Tuyệt Tình, ta biết ngươi cso được Thiên Ma Cầm, cầm kĩ dĩ nhiên là không thể dùng cảnh giới thông thường mà luận. Nhưng nếu như ngươi đối địch với ta, bổn tọa tuyệt không để ý phải dùng một vài thủ đoạn để huy đi Thiên Ma Cầm của ngươi."
"Thiên Ma Cầm, ngươi nghĩ nó có thể dễ dàng bị hủy đi như thế sao?" Thanh âm của Cầm Ma từ xa truyền lại, nhưng trên không trung lại trở nên tĩnh lặng, lại một loạt thanh âm từ phương xa xông thẳng về phía đám mây, nhưng thiên không vãn cứ tĩnh lặng, chẳng có lấy nữa điểm động tĩnh, Ám Hắc Đế Quân hiển nhiên là đã bỏ đi rồi.
"Ra đây đi!" Đợi Ám Hắc Đế Quân ròi khỏi, Quỳ Hoa hoàng hậu đột nhiên chuyên thân lại, mặt hướng về nơi Phong Vân Vô Kị ẩn thân, lạnh lùng nói.
Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn không có chút động tĩnh, mọt căn Tú Hoa Châm hắc sắc phá không lao xuống, tay phải của Phong Vân Vô Kị nhanh tựa điện xẹt, tấn tốc kẹp lấy căn Tú Hoa Châm đang xông thẳng vào mặt.
"Hừ hừ! Ngươi quá chủ quan rồi, vết máu của ngươi vẫn còn lưu lại ở trên những cành cây ở bên ngoài, Ám Hắc Đế Quân có lẽ không thể phát hiện được ngươi, chẳng lẽ bổn cung cũng sẽ không phát hiện hay sao?"
Phong Vân Vô Kị tới lúc này mới biết mình đã lộ ra sơ hở ở chỗ nào, ở vị trí của Quỳ Hoa hoàng hậu mà nói, nếu như nhìn không thấy các vết máu ở trên thân cây thì mới đúng là kì quái.
"Sai lầm a!" Trong lòng Phong Vân Vô Kị thầm hối tiếc không thôi, không ngờ lại bị phát hiện như thế, đành thản nhiên từ bên trong động mà đi ra.
"Ngươi đã mấy lần ngăn cản bổn cung xuất thủ, nếu như không cấp cho ngươi mọt chút giáo huấn, bổn cung tuyệt đối không làm Quỳ Hoa hoàng hậu nữa." Tiếng nói của Quỳ Hoa hoàng hậu rất là khinh nhu, nhưng Phong Vân Vô Kị lại cảm thấy sát khí nùng liệt.
Xuy xuy!!
Từ bên trong ống tay áo rộng rãi của Quỳ Hoa hoàng hậu phóng xuất một lượng lớn tia tuyến, bên trên tia tuyến là những căn Tú Hoa Châm hắc sắc, Phong Vân Vô Kị đại kinh, thân hình tức thì lắc lư, dĩ nhiên là đã vận khởi Liễu Như Tùy Phong thân pháp, hướng về phía sau lưng mà phiêu lãng.
Xuy Xuy!!!
Căn căn Tú Hoa Châm trực tiếp xuyên qua ống tay áo của Phong Vân Vô Kị, mấy căn còn lại thì bị Phong Vân Vô Kị ngự khai.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn"Còn không mau qua đây." Quỳ Hoa hoàng hậu dùng ngón tay niết chỉ rồi xoay vòng, sau đó đem tia tuyến vòng hai vòng lên trên ngón tay rồi kéo về phía sau, ống tay áo của Phong Vân Vô Kị tức thì bị kéo qua đó.
Một tiếng xẹt vang lên, Tú Hoa Châm ghim vào trong tay áo kéo về phía trước, nhưng Phong vân Vô Kị lại dùng tay phát ra kiếm khí cắt đi ống tay áo.
"Quỳ Hoa hoàng hậu hà tát phải truy mãi không tha? Dù cho công lực của cô có cao hơn nữa, ta cũng không tin là ta không thể không chạy thoát được."
"Trước khi Tuyệt Tình muội muội xuất thủ, có lẽ ta không dám nói như thế, nhưng sau khi Tuyệt Tình muội muội xuất thủ, thì đã không còn như nhau nữa, trù phi ngươi nghĩ rằng, sau khi ngươi thụ trọng thương mà vẫn còn có thể đào thoát được?" Quỳ Hoa hoàng hậu nói xong liền phất tay lên một cái, lại có mấy trăm căn Tú Hoa Châm xạ xuất.
"Được rồi, nếu như tình hình lại tới nước này, thì đành phải thế thôi." Thân hình của Phong Vân Vô Kị đột nhiên bay cao lên, hai tay giang ra, sau đó trông chẳng khác gì chim đại bàng lẳng lặng bay lui về phía sau, mấy trăm căn Tú Hoa Châm ở tại không trung tức thì chuyển hướng rồi lại truy thẳng theo ….