Khi Phong Vân Vô Kị đi đến chiến trường thì chiến tranh cơ bản đã kết thúc, phần còn lại là công tác thu dọn. Anh Lạc đế quốc lần này tụ tập binh lực của tòan quốc, lần này chiến bại cũng không còn sức tái chiến nữa, trên chiến trường đâu đâu cũng là thi thể của sĩ binh bên Anh Lạc đế quốc, khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện thì Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế cùng với đám cận thần và các cao thủ của giang hồ vạn phái đều tiến tới để nghênh tiếp.
Từ miệng của Thịnh Minh hoàng đế, Phong Vân Vô Kị biết được tình hinhd biến hóa kịch liệt của chiến trường: những kẻ ma hóa kia tịnh không khó đối phó, nhưng sau khi những võ giả ở cảnh giới phi thăng giết chết, thì bên trong thân thể của bọn họ không ngờ là lại chui ra khá nhiều người con người màu xanh trong suốt, bộ dạng chẳng khác gì bộ dạng nguyên bổn của những ma nhân này trước khi ma hóa, những thứ cổ quái này căn bổn không sợ bất kì loại hing công kích nào, sau khi bị những võ giả ở cảnh giới phi thăng công kích thì đột nhiên càng lúc càng cường đại, bổn lai Thịnh Minh muốn thỉnh Phong Vân Vô Kị giúp đỡ nhưng Phong Vân Vô Kị với đệ tứ thiên ma vương đả đấu lên trời xuống đất, rồi lại đánh từ dưới đất lên trên trời, lại di động với cự li không ngắn gì, sớm đã rời khỏi phạm vi của chiến trường, vì thế tình huống ở trên chiến trường trở nên rất bất lợi cho phía quân đội của Đại Đức quân. Tuy nhiên, điều khiến người ta cổ quái là không lâu sau những thứ cổ quái đó liền độ nhiên biến mất, cái cải đều nổ tung ra, khiến cho nhiều sĩ binh của Đại Đức quân nị thương.
Phong Vân Vô Kị nghe thấy thế thì không khỏi hiểu ra, chắc chắn là do sau khi bản thân tiêu diệt được đệ tứ thiên ma vương, nên những hóa thân được chế tạo ra liền mất đi sự khống chế mà lần lượt tự bạo.
Trong một tháng thời gian, Phong Vân Vô Kị ở trong hoàng cung liệu thương, một tháng sau thì Phong Vân Vô Kị xuất quan, lúc này thì quân đội của Đại Đức đế quốc dĩ nhiên là đã triệt để chiếm lĩnh được Anh Lạc đế quốc, Thịnh Minh thực hiện được nguyện vọng cả đời của mình, làm một vị quân chủ của cả thiên hạ thống nhất.
Dựa vào dang nghĩa của Kiếm Thần, Phong Vân Vô Kị triệu tập mọi võ giả trong khắp thiên hạ đến hoàng đô. Mọi người đều minh bạch, lần này -- thời gian phi thăng đến rồi.
Ở trước phế khu của hoàng cung, một đoàn quân sĩ mang theo khải giáp toàn thân xếp hàng ở trước đó, lĩnh đầu là Bưu Kị đại tướng quân của Đại Đức đế quốc – Nam Cung Tiểu Đế.
Ở trước cổng của hoàng cung, Phong Vân Vô Kị và Thịnh Minh hoàng đế đối diện với nhau.
"Thịnh Minh, có nhớ không lâu trước đây, ta đã từng hỏi qua ngài một lần, đương thời ngài đáp lại ta là không. Hôm nay, trước khi phi thăng, ta vẫn hỏi một câu như trước đây, hoàng đế với phi thăng giả, ngài chọn cái nào?" Phong Vân Vô Kị chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh mà hỏi.
Trong mắt của Thịnh Minh xuất hiẹn thần sắc phức tạp, nhìn nhìn vô số phi thăng giả ở trước hoàng cung, còn có năm mươi vạn Ngự Lâm Quân Giáp Sĩ mà y đã mệnh lệnh là hoàntoàn nghe theo sự sắp đặt của Phong Vân Vô Kị.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe Thịnh Minh thở dài một tiếng rồi mở miệng: "Sư phụ, tuy nhiên người không dạy cho con võ học, nhưng con cũng rất muốn gọi người một tiếng sư phụ. Nói thật ra thì con cũng rất là muốn theo sư phụ phi thăng, có được sinh mệnh trường cửu, ai mà không muốn? Tại sao lại không thể làm vị hoàng đế trường cửu? Nếu như những người trên thiên đường không đến thì tốt biết bao."
Nghe đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị thở dài mọt tiếng: "Ngài vẫn còn là …."
"Đúng thế, so với chuyện làm môt phi thăng giả nhỏ bé, mỗi một ngày đều không ngừng tu luyện, vùng vẫy để cầu sinh tồn, chi bằng làm một hoàng đế trong trăm năm còn tốt hơn. Một kiếp nhân sinh, ngoại trừ không thể trường sinh ra, thì những thứ mà người ta hy vong có được, thì con đều có được. Ở nơi này, con là chứa tể của thiên hạ, mỗi một mệnh lệnh của con đều có thể truyền đi một cách rõ ràng, mỗi một nhu cầu của con đều được thỏa mãn. Đối với con mà nói thì về phương diện làm một nhân loại, con đã được thỏa mãn, lí nào lại cần phi thăng? Con không biết được, cả đời truy cầu của sư phụ là cái gì, nhưng có lẽ là truy cầu vũ lực càng cường đại hơn."
Phong Vân Vô Kị nghe thế thì hồn thân run lên một cái, một cổ điện lưu phân bố khắp toàn thân. Lần đầu tiên -- Phong Vân Vô Kị dùng ánh mắt khác để đánh giá vị hoàng đế nhân gian này, tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy, Thịnh Minh đã không còn là một vị hoàng đế nhỏ bé giữa thế tục nữa, y trong thời khắc này -- chí thiểu là đã bình đẳng với mọi người khác. Truy cầu của y -- dĩ nhiên là đã được thỏa mãn, nguyện vọng thống nhất thiên hạ của y đã trở thành hiện thực, chỉnh cả Đại Đức đế quóc từ khi khai triều cho đến nay, chỉ e là chưa có vị quân chủ nào có năng lực to lớn như y. Nhưng còn bản thân thì sao? Truy cầu của bản thân ta, nguyện vọng của bản thân ta là gì? Có đạt được thỏa mãn hay chưa?
Phong Vân Vô Kị lại suy nghĩ đến vị nữ tử Tuyết Vực kia, nghĩ đến bộ dạng chết thảm của cô ấy, nghĩ đến tên hoàng tử hênh hoang của Ma Giới, Đại Tự Tại Tán Nhân ma mộc đến mức lãnh khốc, Đao Vực tuần la sứ, cũng nghĩ tới mấy trăm vạn tộc nhân vì đổi lấy hòa bình từng ngày cho nhân loại mà bị ma tộc nhốt ở thuye lao dưới mặt đất, còn có những nhân loại dị biến chôn sâu thây mình dưới đất, cùng với hàng vạn di nguyện thấm sâu vào trong xương tủy: "Ta, dù chết cả vạn lần, cũng không hối tiếc."
"Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!"
"Cố thổ xa xăm của ta, lúc nào mới có thể quay về."
"Ta -- những mối nhục mà phải phải chịu, tất sẽ ghĩ rõ trong tim, ngày sau tất báo phục."
"Người đến sau, tộc nhân của ta, nếu như có khả năng, xin hãy mang hài cốt của ta trở về cố thổ, ta quá nhớ nhung cố thổ rồi, nhớ nhung không khid thanh tân của cố thổ, mặt đất ẩm thấp …."
"Đáng hận ông trời, tộc nhân của ta tới khi nào mới có thể thoát khỏi khổ ngục! Ta khổ tu ma công, nếu như có ngày rời khỏi nơi này, tất sẽ huyết tẩy thần ma!"
"Hận hận hận! Tại sao tộc nhân của ta lại không thể hiểu được khổ tâm của ta! Giết giết giết! Oán oán oán!!!"
"Ta nguyện tiến nhập vào ma ngục này, thụ vạn thế khổ kiếp, chỉ nguyện tộc nhân của ta có thể hưởng được một chút bình an! Xin trời hãy bảo hộ tộc nhân của ta!"
… … ….
Một cổ nhiệt huyết phi đằng, nhiệt lệ khoanh tròng. "Khi náo nhân loại có thể ngạo khiếu mọi vị diện, khi nhuengx di hài của tộc nhân đã hiến sinh mệnh của mình cho hòa bình của nhân loại có thể quay trở về cố thổ, tới lúc đó có lẽ là ta sẽ có thể như Thịnh Minh vậy, đạm nhiên nhưng thỏa mãn."
"Sư phụ, đi đường bảo trọng …."
"Được rồi, trước khi rời đi, ta thuận tiện tặng thêm cho ngài một vài thứ nữa vậy." Phong Vân Vo Kị nang tay phải lên, kéo Tịnh Minh lại ngay cạng thân thể minhg, chân lực bàng đại tiến nhập vào trong nội thể của Thịnh Minh, thay thế y dịch cân tẩy tủy.
"Ta tuy vô pháp khiến cho ngài sống vĩnh viễn, nhưng lại có thể khiến cho ngài sống lâu hơn người thường rất nhiều, trước khi chia tay, kẻ làm sư phụ như ta cũng tặng thêm cho ngài một thứ nữa, nó có thể bảo vệ cho ngài cả đời không phải sợ bị người ta thích sát, còn về chuyện có khả năng lưu truyền lại hay không thì chỉ biết trông chờ vào tạo hóa của ngài rồi." Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, dưới sự giúp sức của chân lực cường hãn, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã cải tạo thân thể của Thịnh Minh, khiến cho thân thể của y cường hãn chẳng khác gì beo gấu, hơn nữa còn đem một trăm năm chân lực phong ấn ở trong nội thể của y, một khi gặp phải những chuyện như thích sát thì đoàn chân khí này sẽ có khả năng bị động giúp cho y hộ thân. Còn về doàn chân khí này có còn bảo lưu lại sau khi Thiên Đường thanh tẩy hay không, thì Phong Vân Vô Kị vô pháp dự liệu, vì muốn gia tăng mấy phần thành công, Phong Vân Vô Kị lại phong ấn xung quanh chân nguyên trong đan điền của Thịnh Minh một đạo phòng ngự tinh thần.
"Bệ hạ! …." Ở trước hoàng cung, năm mươi vạn giáp sĩ đã đạt dến cảnh giới phi thăng tay trái đặt lên ngực, đồng thời quỳ một chân xuống đất.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLCải tạo hoàn thành, Thịnh Minh hoàng đế mở mắt ra, cảm kích nhìn sang Phong Vân Vô Kị một cái, tại thời khắc này y cảm giấc dễ chịu chưa từng thấy.
"Trẫm đem các ngươi giao lại cho thái phó, sau khi phi thăng, nhất thiết đều phải nghe theo thái phó …." Thịnh Minh hoàng đế lạnh lùng nói, những giáp sĩ này tuy đã đạt đến cảnh giới phi thăng, nhưng từ tư tưởng trung quân được dạy dỗ từ nhỏ, nên tuy lúc này bọn họ có thực lực đại tăng nhưng tư tưởng này trong lòng họ vẫn không hề di động.
Thịnh Minh hoàng đế giao một khối lệnh bài cho Phong Vân Vô Kị: "Sư phụ, con biết người nhất dịnh có thể dễ dàng dẫn theo chi quân đội này một cách dễ dàng, nhưng có cái lệnh phù này, sư phụ có lẽ là đỡ phiền phức hơn."