Cao Lôi Hoa khẽ nhìn tiểu bảo bảo đang rúc mặt vào ngực mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Cao Lôi Hoa có thể khẳng định đến tám phần mười rằng tiểu bảo bảo là tiểu công chúa của Vong Linh tộc.
- Công chúa Vong Linh tộc bị mất tích, xem ra đây là nguyên nhân tộc Vong Linh bao vây bộ tộc Hoàng kim Sư tử đây! Không biết tiểu công chúa tộc Vong Linh trông thế nào nhỉ?
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nhấc Bảo Bảo lên đối mặt với mình, sau đó nhe răng cười với cô bé đáng yêu này. Nụ cười của Cao Lôi Hoa luôn luôn rực rỡ như vậy, dưới những tia sáng màu vàng trong phong ấn này, hàm răng trắng sáng không tì vết của hắn lại càng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Vốn trong lòng có quỷ nên khi thấy nụ cười rạng ngời p/s này, Bảo Bảo lại cảm thấy sợ hãi.
- Hì, ba ơi, Bảo Bảo không nghĩ sẽ phát sinh lớn chuyện như vậy. Bảo Bảo chẳng qua là lén trốn khỏi cung điện thôi, không ngờ mấy vị trưởng lão lại cưỡi cốt long truy tìm Bảo Bảo. Hơn nữa lại còn đánh nhau với thú nhân nữa. Bảo Bảo không phải cố ý đâu mà.
Tiểu bảo bảo lấy tay che đôi mắt, ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa.
- Ồ? Khà khà! Tự mình trốn khỏi cung điện chạy đến đây à, hắc hắc!
Cao Lôi Hoa cười xấu xa:
- Nói vậy thì Bảo Bảo đáng yêu chính là còng chúa rồi?
- Dạ? A!
Bảo Bảo lập tức giật mình! Hóa ra khi nãy Cao Lôi Hoa không hề biết mình là tiểu công chúa Vong Linh tộc. Nhưng vừa rồi mình lại nói thế thì chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi rồi!
- Ba ba xấu xa! Ba xấu lắm!
Tiêu bảo bảo đánh vài cái lên người Cao Lôi Hoa.
- Ha ha ha, muốn trách thì phải trách Bảo Bảo con ngốc thôi!
Cao Lôi Hoa đắc ý cốc nhẹ lên đầu tiểu bảo bảo.
- Ba, đầu trẻ nhỏ không được gõ, gõ là làm người ta ngu thêm đó!
Bảo Bảo bất mãn xoa xoa trán.
- Khà khà, Bảo Bảo vốn dĩ ngốc mà!
Cao Lôi Hoa giơ Bảo Bảo lên cao rồi ôm vào ngực mình lần nữa.
- Đó, bây giờ để coi Bảo Bảo định thu dọn tàn cục này thế nào? Chuyện này là do con gây ra đó nhé.
Cao Lôi Hoa nhìn toàn bộ thung lũng với vô số vong linh đang vây quanh Sư tộc, nói với Bảo Bảo.
-Dạ, chuyện này để cho ba ba tới giải quyết nhé!
Bảo Bảo nâng mặt Cao Lôi Hoa lên, sau đó thơm mạnh một cái rồi nói:
- Chuyện này Bảo Bảo để ba ba toàn quyền xử lý! Ai biểu người là ba ba của Bảo Bảo chứ hì hì!
-Ặc!
Cao Lôi Hoa cười khổ.
- Chúng ta nên làm gì tiếp theo hả ba?
Nguyệt Nhị hỏi Cao Lôi Hoa:
- Dưới kia dường như Vong Linh tộc chuẩn bị đánh Hoàng Kim Sư Tộc rồi.
- Còn có thể làm gì nữa đây?
Cao Lôi Hoa nhìn tiểu bảo bảo cười gian nói:
- Bây giờ chỉ cần giao Bảo Bảo cho vong linh tộc thì họ sẽ tự động lui thôi......
- Ứ~~ ba ba!
Cao Lôi Hoa chưa kịp nói hết câu thì tiểu bảo bảo đã nỉ non:
Nhìn thấy bộ dạng này của Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa cảm thấy mình đùa quá trớn, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt Bảo Bảo:
- Yên tâm đi, nếu con đã gọi ta một tiếng là ba, thì con là con gái của ba. Nếu đã là con gái của ba, thì chuyện gì con không thích ba đương nhiên sẽ cố gắng không để con gặp phải đâu. Con không muốn trở về thì sẽ không ai có thể ép con đem về hết bất kể là ai!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng an ủi Bảo Bảo.
- Oa! Ba! Ba lúc này mới là người cha tốt nhất!
Bảo Bảo ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa, đồng thời đầu khẽ dúi vào ngực hắn.
Cao Lôi Hoa bắt đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi nhìn lại toàn cảnh dưới thung lũng. Bây giờ muốn ngăn cản chiến tranh giữa hai bộ tộc thi trước tiên phải nói cho Vong Linh tộc biết công chúa Bảo Bảo của họ không có việc gì. Chỉ khi Vong Linh tộc biết được Bảo Bảo vẫn an toàn thì xung đột giữa hai tộc mới có thể bình ổn.
Nhưng phiền toái lúc này chính là nếu Cao Lôi Hoa nói cho tộc Vong Linh biết Bảo Bảo không việc gì thì cũng đồng thời phải đảm bảo không để Vong Linh tộc mang cô bé đi về.
- Rắc rối thật!
Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, trong nhất thời, Cao Lôi Hoa chưa nghĩ ra được biện pháp dễ xử lý nào.
Từng phút trôi qua, thời gian ước định của Đại trưởng lão đã gần hết....
Trên lưng cốt long, đại trưởng lão không chờ nữa nói:
- Không chờ nữa, nếu chậm thêm ít nữa phong ấn sẽ gây nguy hại tới tính mệnh công chúa.
Lão cắn chặt răng, lại điều khiển cốt long bay lên trên đỉnh đầu thú nhân.
- Bọn thú nhân độc ác kia, giờ cho bọn ngươi thêm một cơ hội cuối cùng! Đem tiểu công chúa của chúng ta ra đây! Nếu không đừng trách bọn ta không nể nang!
Đứng trên lưng cốt long, giọng nói của đại trưởng lão tràn đầy sự tức giận. Bởi vì lão nhớ lại thời điểm thần ma đại chiến lúc trước. Khi đó Thú Thần của Hoàng Kim Sư Tộc làm nữ thần đại nhân đến thảm hại, mà bây giờ không ngờ bọn chúng còn muốn gây tổn thương cho tiểu công chúa điện hạ nữa chứ! Ngay cả tiểu công chúa mà cũng không tha!
"Nếu tiểu công chúa rụng một sợi tóc, ta sẽ liều mạng với đám thú nhân các ngươi!" Đại trưởng lão tức giận nghĩ thầm trong lòng.
Trong khi đại trưởng lão còn đang tức giận ở trên không trung, thì phía trong thạch bảo, bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Bọn họ nào đã thấy qua tiểu công chúa Vong Linh tộc, thậm chí còn chưa từng nghe nói về tiểu công chúa Vong Linh tộc thì làm sao có thể bắt nàng ta được? Nhưng hiện tại Vong Linh tộc lại cứ sống chết nói rằng bọn mình bắt cóc tiểu công chúa của bọn họ, hơn nữa nghe ngữ khí của hắc ảnh cưỡi cốt long kia thì hình như có người bắt cóc tiểu công chúa của bọn họ thì phải.
Chẳng lẽ trong chúng ta có người không cẩn thận bắt nhầm tiểu công chúa của Vong Linh tộc sao? Giống như Thú Thần cùng Vong Linh Nữ Thần lúc trước à? Cơ hồ toàn bộ tộc nhân Hoàng Kim Sư Tộc đều có ý nghĩ như vậy.
Đại trưởng lão thấy Hoàng Kim Sư tộc chậm chạp không chịu giao tiểu công chúa ra, liền nghiến răng quay về Vong Linh tộc phía dưới. Thời gian đã không còn nhiều, nếu không hành động ngay thì tiểu công chúa nguy mất!
Lão thi triển ma pháp khuếch đại âm thanh quát to đám Vong Linh chiến sĩ:
- Hỡi các Vong Linh nghe đây, trong một canh giờ bằng mọi giá phải chiếm được thành của thú nhân tộc, chúng ta không có nhiều thời gian! Càng ở lâu trong phong ấn, tính mạng của tiểu công chúa càng nguy hiểm. Hiện giờ mau chóng cứu tiểu công chúa, bất kể giá nào cũng phải mang tiểu công chúa về.
- Crack crack!
Phía dưới thung lũng phát ra âm thanh hỗn loạn do xương cốt của các Vong Linh ma sát với nhau. Vong Linh bên ngoài và bên trong phong ấn cũng không giống nhau. Vong Linh bên trong phong ấn này là một sư đoàn tinh nhuệ bên cạnh Vong Linh Nữ Thần đã từng "ra sân" thời đại chiến thần mà còn sót lại. Cho dù là một bộ xương mục cũng có tri tuệ cực cao.
Đám vong linh sau khi nghe được mệnh lệnh liền phát động tấn công tới bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử.
Ngoài cùng quân đoàn vong linh là vô số quân đoàn khô lâu bạch sắc. Quân đoàn này trông như những cơn sóng vô tận của biển cả đang cuồn cuộn đổ về phía thạch bảo của bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử.
Bên trong thạch bảo, các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử đã nắm chặt vũ khí trên tay, trời sinh ra thú nhân là để chiến đấu, chiến trường mới là nơi tung hoành của các thú nhân. Tuy rằng quân địch đông hơn bọn họ trăm lần, bọn họ tuyệt đối không sợ!
Chiến tranh, một cuộc chiến chuẩn bị bùng nổ...
Ở bên kia, sau khi Cao Lôi Hoa nghe được lời của đại trưởng lão thì lập tức giật mình.
- Bảo Bảo à, con bị bệnh gì sao?
Cao Lôi Hoa ôm Bảo Bảo lo lắng hỏi, vừa rồi bóng đen có nói, nếu Bảo Bảo ở bên ngoài thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Dường như phong ấn trên bầu trời bất lợi với Bảo Bảo thì phải? Lời của đại trưởng lão cũng không có rõ ràng cho lắm, Cao Lôi Hoa chỉ biết rằng nếu đưa Bảo Bảo ngốc nghếch này xuống dưới thì có thể có nguy hiểm! Chẳng lẽ trên người Bảo Bảo có ẩn bệnh gì sao?
Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa lại lo lắng nhìn về Bảo Bảo...............
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT