- Phong ấn? Phong ấn không thể phá được là sao?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn lên bầu trời màu vàng. Tuy rằng cái lồng màu vàng này trông có vẻ ghê gớm nhưng làm gì đủ “trình” ‘không thể phá nổi’! Cao Lôi Hoa phỏng đoán rằng nếu mình bất kể hậu quả mà sử dụng hàng khủng ‘nhất quyền’ kia thì có khả năng rất lớn là phá vỡ được cái phong ấn này. Hoặc nếu như lực lượng của mình mà mạnh hơn một chút thì dùng Phá Sơn Không cũng dễ dàng phá vỡ được nó.

- Ba ơi, đúng là cái tầng màu vàng này được xưng là phong ấn không thể phá. Đây là phong ấn do chính tay bốn vị chủ thần Quang Minh thiết lập đó.

Thần sắc Nguyệt Nhị như sắp khóc đến nơi rồi, nàng nghĩ đến cảnh không được gặp lại mẹ cùng anh chị em mà muốn khóc òa lên.

- Không phá nổi ư?

Cao Lôi Hoa nhíu mày nhìn tầng phong ấn màu vàng:

- Tuy phong ấn này rất chắc chắn nhưng không đến mức không phá được đó chứ?

- Tiểu huynh đệ à, ngươi có điều không biết đó thôi. Mấy chục thế hệ từ già trẻ lớn bé của tộc hoàng kim sư tử chúng ta đều tìm cách để phá vỡ cái phong ấn này. Nhưng kết quả thì đừng nói là phá, ngay cả làm cho cái phong ấn này động đậy mà cũng không được nữa là!.

Tra Lý cười khổ nói tiếp:

- Một tầng phong ấn này nhìn thì mỏng manh như vậy thôi, thế mà đã giam giữ hoàng kim sư tộc chúng ta trên ngàn năm nay rồi đó.

- Chẳng lẽ lợi hại vậy sao? Sáu cường giả thánh cấp của tộc các ngươi cùng nhau tác chiến mà không phá vỡ được sao?

Cao Lôi Hoa hơi lo lắng nói.

Tra Lý lại cười gượng:

- Một vị thần bày ra phong ấn thì thánh cấp có thể phá nổi sao? Huống chi đến bốn vị chủ thần cùng nhau hạ phong ấn này. Năm đó sáu vị thánh cấp cùng nhau ra tay, chẳng những không phá vỡ được phong ấn mà ngược lại còn bị phản lực đánh thành trọng thương luôn.

- Chẳng lẽ không có cách nào nữa à?

Nghe Tra Lý nói, Cao Lôi Hoa cau mày, hiện tại hắn cũng không còn tự tin có thể phá vỡ được phong ấn này nữa

- Thật ra thì có thể còn có một khả năng.

Tra Lý chỉ vào ba người Cao Lôi Hoa nói:

- Mấy người Cao Lôi Hoa huynh đệ đến đây như thế nào thì không chừng có thể thoát ra như thế ấy.

- Hic, ta không phải đã nói rồi sao.

Cao Lôi Hoa lắc đầu cười khổ:

- Bọn ta bị vết nứt không gian hút vào đây, giờ đào đâu ra cái vết nứt đó mà ra ngoài.

Tra Lý suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Người anh em Cao Lôi Hoa nè, có lẽ nếu muốn đi ra ngoài được thì chỉ có cái vết nứt không gian này mới có khả năng thôi.

Cao Lôi Hoa lắc đầu:

- Vết nứt không gian tuy có thể mang chúng ta ra ngoài nhưng phương án này mạo hiểm quá, độ an toàn không cao.

Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, vết nứt không gian có phải chuyện giỡn đâu, lúc này đâu thể chơi trò đỏ đen được, lần trước xuyên qua vận khí đỏ, lần này ai dám chắc.

- Người anh em nói cũng đúng.

Tra Lý trầm tư một tý rồi thở dài:

- Có lẽ bộ tộc hoàng kim sư tử của chúng ta vĩnh viễn bị giam cầm ở bên trong cái phong ấn chết tiệt này thật rồi.

- Hề hề, Tra Lý này, ngươi đừng bi quan thế! Không phải chỉ là một cái phong ấn thôi sao.

Cao Lôi Hoa cười nhẹ nói:

- Vạn vật trên thế giới này mặc dù rất là kỳ diệu nhưng cũng tuyệt đối không có thứ gì mà không thể không phá vỡ được cả! Vạn pháp giai phá (Tất cả ma pháp đều có thể phá)! Không bị phá vỡ chỉ là một khái niệm tương đối thôi, ta không tin rằng không có biện pháp ‘xử đẹp’ cái này!

- Người anh em thật có chí khí!

Tra Lý nghe Cao Lôi Hoa nói xong thì cũng cười lớn hai tiếng:

- Thiên hạ không có gì không thể phá, những lời giải thích này thật là hay! Phong ấn là vật chết, con người mới là vật sống! Một ngày nào đó nhất định chúng ta có thể phá vỡ được cái phong ấn chết tiệt này.

- Ừ.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, trước tiên cứ ở đây mấy ngày thử các biện pháp khác, nếu thật sự không có cách nào khác thì cùng lắm hắn chơi luôn ‘nhất quyền’ kia. Thật sự Cao Lôi Hoa không tin trên đời này có thứ gì vĩnh viễn không thể bị hư hại.

Nhìn Nguyệt Nhị bên cạnh như người mất hồn, Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ lên người nàng:

- Sao vậy? Nguyệt Nhị?

- Ba à, con, con…

Hai mắt Nguyệt Nhị ngân ngấn nước. Lúc này Nguyệt Nhị đang hận chính bản thân mình, một loạt chuyện này hôm nay đều là do nàng kêu Cao Lôi Hoa đi cứu người, nếu không thì đâu có phát sinh nhiều chuyện thế này đâu.

- Sợ quái gì chứ, nha đầu?

Cảm nhận được sự dằn vặt từ đôi mắt của Nguyệt Nhị, Cao Lôi Hoa thấy rất đau lòng. đứa nhỏ Nguyệt Nhị này thật sự gánh hết sai lầm lên bản thân mình rồi. Cao Lôi Hoa kéo Nguyệt Nhị lại gần, búng búng vào đôi tai nhọn của cô bé:

- Sợ không đi ra được hả?

- Dạ.

Nguyệt Nhị sụt sịt mũi, khẽ đáp.

- Ha ha, tiểu nha đầu, sợ cái gì chứ, tin ba nè, ba nhất định dẫn mọi người đi ra ngoài. Oke.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nguyệt Nhị, khẽ khàng an ủi cô bé.

- Ba ư?

Nguyệt Nhị ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa, sau đó nàng khẽ lên tiếng:

- Dạ.

- Ôi! Quên mất tiêu rồi!

Đột nhiên Cao Lôi Hoa nhớ tới miếng ‘Mị Dương’ đang nướng:

- May quá, may quá, không bị cháy, hề hề, “Mị Dương” của Nguyệt Nhị và Tiểu Tam được rồi đó, cả hai ăn trước đi.

Nói xong, Cao Lôi Hoa xoay người kéo hai miếng thịt nướng thả xuống đĩa đưa cho Tiểu Tam với Nguyệt Nhị.

- Hì hì, ba à, con đói bụng gần chết rồi.

Nguyệt Nhị quệt quệt nước mắt, vui vẻ đỡ lấy thức ăn trên tay Cao Lôi Hoa, đồ ăn cùng với lời an ủi của Cao Lôi Hoa tạm thời làm nàng quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, quăng phứt đi luôn cái vụ phong ấn phong ác gì đó.

Tiểu Tam cũng nhẹ nhàng nhận lấy đĩa thức ăn của mình:

- Cảm ơn.

- Rồi.

Cao Lôi Hoa cười nhẹ:

- Tiểu Tam này, người chú em nhìn gầy quá, ăn nhiều chút cho lên cân nhé.

Cả người Tiểu Tam run lên, khẽ ừ một tiếng rồi cầm đĩa thức ăn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Nhị.

“Hắn còn chưa nhận ra mình là con gái hay sao chứ?” Hai mắt Tiểu Tam đầy thâm thúy nhìn vào mắt Cao Lôi Hoa, thầm thở dài.

Cao Lôi Hoa cúi đầu tiếp tục hý hoáy với miếng thịt nướng còn lại. Đôi lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu vàng kia. Hiện giờ tâm tình của Cao Lôi tốt hơn nhiều so với lúc mới vào đây. Chí ít thì cũng không bị xuyên qua dị giới lần nữa, ít nhất thì vẫn còn có thể gặp lại Tĩnh Tâm. Còn ở cùng thế giới thì vẫn còn hy vọng.

Tay Cao Lôi Hoa lật lên lật xuống miếng thịt nướng. miệng tiếp tục trò chuyện với Tra Lý:

- Đúng rồi Tra Lý, bên trong phong ấn này trừ thú nhân tộc các ngươi ra có còn chủng tộc khác không vậy?

- À, cũng không phải là không có, miễn cưỡng tính thì cũng còn có một đấy.

Tra Lý thở dài nói:

- Cùng bị phong ấn ở nói này với tộc chúng ta còn có Vong Linh tộc. Nhưng mà làm sao tính bọn họ là sinh vật được đây? Mấy ngàn năm trong phong ấn này, bọn họ cùng với hoàng kim sư tộc chúng ta thường xuyên xảy ra mâu thuẫn xung đột, đến mấy ngàn năm lận.

- Ồ? Ha ha, vậy thì tộc các ngươi cùng với Vong Linh tộc cũng coi như là oan gia trên ngàn năm nay rồi!

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Oan gia ngàn năm?

Tra Lý sửng sốt, sau đó trong mắt hắn hiện lên sự cô đơn:

- Đúng thật, oan gia…ngàn năm…Ha ha…

Cao Lôi Hoa nhìn Tra Lý, chút cô đơn vừa mới thoáng qua trong mắt hắn cũng không thoát khỏi hai mắt Cao Lôi Hoa. Xem ra lại là cố sự của nam nhân nữa rồi. Cao Lôi Hoa khẽ cười, chẳng lẽ Tra Lý này cùng với người trong cốc Vong Linh có quan hệ với nhau sao? Cao Lôi Hoa phát hiện ra mình rất có hứng thú đối với thú nhân thông minh Tra Lý này:

- Đúng rồi, Tra Lý, các ngươi bị phong ấn vào đây như thế nào? Ngươi vừa nói là tại lúc kết thúc thần ma đại chiến thì bị phong ấn vào đây phải không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ài, việc này nói ra thì dài lắm.

Tra Lý thở dài nói:

- Lần đại chiến thần ma trước ngươi biết chứ.

- Biết chút ít.

Cao Lôi Hoa đáp:

- Ma tộc thua, nhân tộc, thú tộc và Tinh Linh tộc dưới sự giúp đỡ của Thần tộc đã giành được chiến thắng. Là vậy đúng không?

Cao Lôi Hoa có nhớ lại những ghi chép trên sách lịch sử.

- Ừ, không sai.

Tra Lý lại cười khổ:

- Vậy ngươi hẳn biết đây là nơi phong ấn ‘Vong Linh Nữ Thần’ một trong ba đại chủ thần của Ma tộc chứ.

- Vong Linh Nữ Thần?

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn Tra Lý:

- Ừm, biết thì biết đây là nơi phong ấn Vong Linh Thần nhưng thật không ngờ Vong Linh Thần lại là nữ nhân. Hắc hắc~ Thế nào, Vong Linh Nữ Thần rất xinh đẹp sao?

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Đúng thế, nàng rất đẹp.

Nói tới Vong Linh Nữ Thần, vẻ mặt Tra Lý hiện lên thần sắc phức tạp. Yêu? Hối hận? Buồn bực? Hay là đau thương? Dù sao vẻ mặt này cũng rất phức tạp, thật không ngờ cái bộ mặt có bộ râu rậm rạp của hắn lại có thể biểu hiện ra được sắc thái phức tạp đến thế.

Chứng kiến vẻ mặt phức tạp của Tra Lý, Cao Lôi Hoa lập tức tràn đầy hứng thú. “Chẳng lẽ gã thú nhân này cùng với Vong Linh Nữ Thần vừa nhắc tới có mối quan hệ gì sao?”

- Vậy à, thế nàng có quyến rũ mê người không?

Thanh âm Cao Lôi Hoa tràn đầy sự lôi cuốn, làm người nghe hắn nói hận không thể lôi bày tỏ hết cảm giác trong lòng ra cho hắn xem luôn. Lúc này Cao Lôi Hoa cũng cảm thấy mình vô sỉ, vì muốn tìm hiểu thông tin của người khác mà phải dùng đến cả chiêu thôi miên người ta để hỏi, tuy nhiên, nghĩ đến bộ dáng thật sự mê người thì…….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play