- Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy?

Cao Lôi Hoa bất an nhìn Tĩnh Tâm.

Chính bởi vì Tĩnh Tâm bình thường rất hiếm khi tức giận, nên khi nàng tức giận khiến hắn rất là lo lắng.

Tĩnh Tâm nhìn Cao Lôi Hoa rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói một câu nào. Nhưng hành động đó lại khiến Cao Lôi Hoa càng thêm lo lắng hơn.

- Xảy ra chuyện gì vậy Tĩnh Tâm? Có chuyện gì mà không thể nói cho ta sao?

Cao Lôi Hoa ôm lấy eo Tĩnh Tâm rồi dịu dàng hỏi.

Tĩnh Tâm quay đầu lại, đôi mắt màu lam tha thiết nhìn Cao Lôi Hoa, thật lâu sau trong ánh mắt nàng hiện lên vẻ buồn bã.

Vẻ buồn bã của nàng sao thoát khỏi ánh mắt tinh tế của Cao Lôi Hoa:

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nàng có thể nói với ta một tiếng được không?

Thấy Tĩnh Tâm cả buổi mà không nói câu, Cao Lôi Hoa tức thời nóng giận.

Bỗng nhiên, Tĩnh Tâm đẩy Cao Lôi Hoa ra rồi đè hắn xuống giường.

Cao Lôi Hoa thuận thế ôm chặt lấy Tĩnh Tâm.

Một lúc sau, Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng đẩy Cao Lôi Hoa ra.

- Làm sao vậy?

Cao Lôi Hoa khẽ hỏi.

Tĩnh Tâm gật đầu rồi chỉ chỉ vào miệng rồi lắc tay.

- Vậy có nghĩa gì?

Nhìn những động tác của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa cả kinh:

- Tĩnh Tâm chẳng lẽ nàng không nói được nữa.

Giọng nói của Tĩnh Tâm thuộc loại tiên âm. Cao Lôi Hoa còn nhớ rõ lần “vui vầy cá nước” đầu tiên. Khi Tĩnh Tâm gọi tên hắn, giọng nói đó khiến Cao Lôi Hoa không thể nào quên.

Trong truyền thuyết, tiếng hát của mỹ nhân ngư có sức hấp dẫn đặc biệt, có thể khiến những con thuyền của nhân loại lạc đường vĩnh viễn trên biển cả.

Thường thì những gì mỹ lệ nhất đều có sức mạnh rất khủng bố. Tiếng hát của mỹ nhân ngư cũng như vậy. Nhưng sự khủng bố của các nàng chỉ xuất hiện khi đối mặt với địch nhân.

Nhưng mặc kệ tiếng hát của mỹ nhân ngư thế nào, Cao Lôi Hoa chỉ biết rằng giọng nói của Tĩnh Tâm rất tuyệt vời.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. Kể từ lần trước nàng chỉ có thể nói chuyện được 2 ngày đến sáng ngày thứ 3, khi ngủ dậy nàng bỗng phát hiện mình không thể nói được nữa. Bởi vậy mấy ngày nay nàng đều rầu rĩ không vui. Tâm tình được rồi lại mất khiến Tĩnh Tâm cảm thấy rất áp lực

- Không sao đâu, không sao đâu Tĩnh Tâm.

Biết được nguyên nhân khiến Tĩnh Tâm khổ sở, Cao Lôi Hoa thở dài một hơi. Một nguời bị mất giọng nói từ lâu vừa nói được nhưng vài ngày sau lại không nói được. Cho dù kiên cường như Tĩnh Tâm cũng không thể chịu được chuyện tàn khốc như vậy.

Nếu giọng nói của Tĩnh Tâm đã trở lại, tại sao giờ này lại mất đi. Chẳng lẽ do sức mạnh lời nguyền rủa của biển cả?

Lúc này Cao Lôi Hoa lại không biết rằng, lời nguyền rủa của biển cả đối với hắn rất có lợi. Sau này hắn mới biết tác dụng của nó, và còn tiếc rằng tại sao lời nguyền lại không mạnh hơn một chút…

- Không có việc gì đâu, Tĩnh Tâm. Chỉ là không thể nói chuyện thôi mà, cũng không phải sự tình to lớn mà. Ngày đó ta yêu nàng thì nàng cũng không nói giống như thế này. Bất kể là hiện giờ nàng có nói được hay không thì ta vẫn yêu nàng mãi mãi.

Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm vào lòng mình.

Nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm càng vùi sâu vào lòng Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa cắn chặt răng nói:

- Tĩnh Tâm. Không phải là không nói được sao!

Cao Lôi Hoa nâng khuôn mặt Tĩnh Tâm lên nói:

- Ta không tin là không tìm được phương pháp giúp em nói được. Lần trước ta có thể giúp em, cái ấy.…tiết sữa. Nên ta cũng có thể giúp em nói được. Cái anh cần chỉ là thời gian.

Khuôn mặt Tĩnh Tâm bỗng đỏ bừng lên, trong mấy ngày này nàng đã học được không ít kiến thức mới. Nàng đã biết rằng xử nữ không có sữa.… Đương nhiên, nàng là ngoại lệ.

Vậy nên khi Cao Lôi Hoa nói đến hai chữ “tiết sữa” thì nàng lại càng xấu hổ.

- Ha ha.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa không kìm nổi hôn trộm một cái.

Nhưng hắn lại không ngờ được, Tĩnh Tâm lại giữ chặt mặt hắn hôn đáp trả nồng nhiệt.

Sau khi hôn, hai người cứ như thế ôm nhau, Cao Lôi Hoa không nói thêm cái gì. Có đôi khi, im lặng lại hơn có tiếng.

Nhìn Tĩnh Tâm trong lòng mình, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng trên hoang đảo, cái tư thế oai hùng của Tĩnh Tâm khi chém đứt đôi con Phong lang. Lúc đó hình ảnh của nàng đã in sâu vào tâm trí của Cao Lôi Hoa.

Lúc ấy Cao Lôi Hoa hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày Tĩnh Tâm lại nằm trong lòng mình. Hắn và nàng quen nhau cũng không tính là dài, chỉ có mấy tháng. Nhưng trong những tháng ngày ngắn ngủi đó, hình ảnh Tĩnh Tâm lại chiếm giữ một phần trọng yếu trong trái tim của Cao Lôi Hoa. Hiện tại, hắn biết rằng mình không thể đánh mất nàng. Tĩnh Tâm là duy nhất của hắn trong cái thế giới này.

“Nếu có thể giúp Tĩnh Tâm nói chuyện trở lại thì thật tốt.”

Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.

- A. Đúng rồi.

Nhìn bàn tay mảnh khảnh của nàng, mắt Cao Lôi Hoa lóe sáng.

- Ta có cách rồi, Tĩnh Tâm. Cho dù nàng không cần nói nhưng vẫn có thể khiến người khác hiểu.

Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền cười nói với Tĩnh Tâm.

Hai mắt Tĩnh Tâm sáng bừng lên hy vọng, nhìn về phía Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa nắm chặt lấy tay nàng, nhìn bàn tay mềm mại này, Cao Lôi Hoa đã nghĩ tới ngôn ngữ dành cho người câm điếc. Hồi ở địa cầu, Cao Lôi Hoa cũng không học qua món này,chỉ là nhìn tay của Tĩnh Tâm, hắn chợt nhớ tới ở địa cầu, rất nhiều minh tinh, ngôi sao ca nhạc khi nhảy cũng đá thêm mấy động tác đó vào. Lúc đó dùng tay ra hiệu trong khi nhảy có một thời trở thành mốt nên hắn cũng nhớ được 1 số động tác đơn giản.

Nhưng đây là dị giới chứ không phải địa cầu. Ở đây không ai hiểu thủ ngữ cả. Nếu Cao Lôi Hoa nói mình sáng tạo ra ngôn ngữ này thì cũng chẳng sao cả vì không sợ ai nói hắn ăn cắp sáng chế hết.

Hiện tại trong đầu Cao Lôi Hoa đang nghĩ tới thủ ngữ mà hắn muốn dành riêng cho Tĩnh Tâm.

Bàn tay của Tĩnh Tâm rất mềm, nhẵn nhụi không có dấu vết gì của việc luyện kiếm cả. Bàn tay như vậy mà sử dụng thủ ngữ thì quả thật là nghệ thuật!

- Ai dám bảo rằng, nói chuyện nhất thiết phải bằng miệng!

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Đôi tay xinh đẹp của nàng cũng có thể nói mà.

Tĩnh Tâm đầu tiên nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa nhưng rồi lập tức nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng rất tin tưởng hắn, bởi hắn đã bao giờ lừa nàng đâu.

***************.

Nói là làm, hai người ngồi trên giường cùng nhau tìm hiểu thủ ngữ.

- Ta.

Cao Lôi Hoa dùng tay chỉ vào mình.

- Nàng.

Rồi hắn chỉ Tĩnh Tâm.

Hắn cũng không nhớ được nhiều động tác của thủ ngữ lắm. Hắn cũng chỉ truyền kiến thức ít ỏi của mình cho Tĩnh Tâm, rồi từ những hành động thường ngày hắn sáng tạo thêm một số động tác dễ coi nữa.

Nửa ngày trôi qua, dưới công sức của hai người, bộ khung của thủ ngữ cũng đã được kha khá.

Tĩnh Tâm rất hứng thú với thủ ngữ mà Cao Lôi Hoa nói, những ngón tay xinh đẹp của nàng múa máy không ngừng, so sánh với những động tác từ bàn tay thô ráp của Cao Lôi Hoa thì đúng là một trời một vực.

- Ưm.

Tĩnh Tâm đột nhiên kéo tay Cao Lôi Hoa, phát ra một giọng mũi.

- Thế nào nữa?

Cao Lôi Hoa cười nói với Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm đỏ mặt rồi từ từ ngồi xuống trước mặt Cao Lôi Hoa. Sau đó, nàng chỉ tay vào mình tiếp đó hai bàn tay để trước ngực tạo thành hình trái tim, cuối cùng chỉ vào Cao Lôi Hoa.

- Ha ha, ta cũng vậy, Tĩnh Tâm. I love U, nàng công chúa xinh đẹp của ta.

Cao Lôi Hoa dịu dàng kéo Tĩnh Tâm vào trong lòng.

- Ư.

Tĩnh Tâm chống lên ngực Cao Lôi Hoa, ánh mặt lộ ra tiếu ý. Tay nàng vẫy vẫy như muốn nói từ “nước” rồi sau đó làm động tác bơi như cá.

Cuối cùng nàng nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa.

Thích làm thì làm, đây luôn luôn là đặc điểm của Tĩnh Tâm, cũng là điều mà Cao Lôi Hoa rất thích. Cao Lôi Hoa thừa nhận yêu Tĩnh Tâm phần lớn bởi vì nàng giống Vũ Hinh ở địa cầu. Nhưng bây giờ lại khác. Hắn yêu sự lạnh lùng bên ngoài mà từ ái bên trong của nàng. Một công chúa hải tộc thầm lặng thu dưỡng các đứa bé.

Thấy được động tác của Tĩnh Tâm, mắt Cao Lôi Hoa sáng lên lấp lánh rồi phá lên cười.

Ý tứ của Tĩnh Tâm rất rõ ràng, đó là để nàng tiến vào trạng thái nhân ngư ở trong nước rồi hai đứa cùng nhau abc…xyz …

Sau một hồi hú hí, Cao Lôi Hoa bế Tĩnh Tâm đầy thỏa mãn ra khỏi bồn tắm.

Sau khi ra ngoài, Cao Lôi Hoa thấy mẹ vợ đại nhân Tĩnh Âm đang nhìn về phía mình và Tĩnh Tâm với ánh mắt bất thiện.

- He he.

Cao Lôi Hoa mặt dầy vẫn cười với Tĩnh Âm.

- Lôi Hoa, tối nay, ta cùng Poseidon sẽ rời khỏi đây. Chắc lão đã nói với con.

Tĩnh Âm nói.

- Vâng.

Việc này Poseidon đã từng nói qua, nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ quan tâm đến Tĩnh Tâm nên cũng không để ý lắm.

- Tiểu Cao à!

Poseidon ngồi bên cạnh Tĩnh Âm cười ha hả:

- Sao thế, chúng ta sắp đi rồi, ngươi cũng phải tỏ ra thành ý một chút chứ. Mẹ vợ ngươi đã trông nom nhà hộ ngươi lâu như vậy, nói thế nào cũng phải nấu cho ta một bữa tối chứ!

- Hờ hờ.

Cao Lôi Hoa cười méo cả miệng. Có lẽ hai cụ này không đi e là không phải bởi vì tâm tình Tĩnh Tâm không tốt, mà có lẽ bởi vì Cao Lôi Hoa chưa trở về… ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play