- Cái gì, kết hôn?!

Cao Lôi Hoa giật nảy người, những lời này của Nguyệt Hoa Thiên chẳng khác nào trái bom hạng nặng phát nổ! Kết hôn với Tĩnh Tâm đúng là điều mà Cao Lôi Hoa rất muốn làm hiện giờ. Chẳng qua, việc kết hôn phải được xây dựng trên nền tảng hai người yêu nhau và đồng ý. Cao Lôi Hoa không phủ nhận gần đây mình và Tĩnh Tâm có quan hệ mập mờ, nhưng đùng một cái Nguyệt Hoa Thiên lại muốn mình chuẩn bị kết hôn với Tĩnh Tâm thì có điều gì đó không ổn. Hắn hoàn toàn không biết vì sao Nguyệt Hoa Thiên lại đột nhiên đề xuất ý kiến này.

- Việc này…Nguyệt Hoa Thiên huynh đệ, anh vừa mới nói là vì tôi và Tĩnh Tâm nên bắt đầu chuẩn bị hôn lễ sao?

Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Hoa Thiên đầy nghi hoặc.

- Đúng vậy, chính là an bài hôn lễ cho ngươi và Tĩnh Tâm!

Nguyệt Hoa Thiên trả lời Cao Lôi Hoa một cách quả quyết.

- Tôi có thể biết vì sao anh muốn chuẩn bị hôn lễ cho tôi và Tĩnh Tâm không?

Cao Lôi Hoa khó hiểu lại hỏi tiếp.

- Hử?

Nguyệt Hoa Thiên cay mày nhìn Cao Lôi Hoa, nói:

- Vì sao phải chuẩn bị hôn lễ ư? Chẳng lẽ ngươi không muốn kết hôn với em gái của ta hay sao?

- Không, tôi không có ý như vậy.

Cao Lôi Hoa xua xua tay nói:

- Tôi chỉ cảm thấy quá đột ngột mà thôi, anh tự nhiên tới nhà kêu tôi chuẩn bị làm hôn lễ với Tĩnh Tâm. Tôi hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra. Trước tiên, tôi muốn biết vì sao anh bỗng nhiên muốn chuẩn bị hôn lễ giữa tôi và Tĩnh Tâm.

Nguyệt Hoa Thiên không có trả lời Cao Lôi Hoa, mà hỏi lại:

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, ngươi có thật tâm thích em gái ta không?

- Đó là điều đương nhiên!

Cao Lôi Hoa kiên định nói.

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi định không chịu trách nhiệm với em gái ta sao?

Nguyệt Hoa Thiên lớn tiếng.

- Này, đối với Tĩnh Tâm thì tất nhiên tôi phải chăm sóc! Nhưng dù sao anh cũng phải nói rõ cho tôi biết lý do vì sao đột nhiên muốn tôi chịu trách nhiệm với Tĩnh Tâm chứ.

Cao Lôi Hoa hiện giờ có cảm giác giống như là tú tài gặp nhà binh, có lý mà không thể nói rõ!

- Ngươi làm cái gì mà còn không biết sao?

Nguyệt Hoa Thiên cả giận nói:

- Ngươi đã làm gì với em gái của ta mà ngươi còn không rõ ràng sao? Đến giờ sau khi xảy ra chuyện ngươi định vắt chanh bỏ vỏ, giũ sạch trách nhiệm bỏ đi sao? Còn vì sao phải chuẩn bị hôn lễ ư? Ngươi nhìn xem em gái ta đi, nó đang ngồi cho con nhỏ bú sữa ở đằng kia kìa! Ngươi và em gái ta ngay cả con nhỏ cũng đều đã có, chẳng lẽ ngươi còn không định kết hôn với nó hay sao?!

- Bú sữa? Có con?

Cao Lôi Hoa cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng:

- Việc đó, Nguyệt Hoa Thiên huynh đệ, anh nghe tôi giải thích đã, sự việc không phải như trong tưởng tượng của anh đâu!

- Ngươi còn muốn thanh minh sao?!

Nguyệt Hoa Thiên nghiến răng nói:

- Thanh minh chẳng khác nào là che dấu! Ta nói cho ngươi hay. Giờ ngay cả sữa em gái ta cũng đã có, đừng có nói với ta nó còn là một cô gái, rồi đang yên đang lành thì đột nhiên có sữa nhé! Nếu không phải nó sinh cho ngươi một đứa con, thì sao nó có sữa hả?

- Tôi thừa nhận việc Tĩnh Tâm có sữa là do tôi làm.

Cao Lôi Hoa cố bình tĩnh tâm tình nói:

- Nhưng mà không phải có con….

- Thừa nhận là tốt rồi.

Nguyệt Hoa Thiên chặt đứt lời của Cao Lôi Hoa:

- Thừa nhận rồi thì chuẩn bị hôn lễ đi! Thế nào? Có muốn kết hôn hay không tùy ngươi nói!

Im lặng….

Cao Lôi Hoa cảm thấy mình và Nguyệt Hoa Thiên thật sự rất khó có thể thấu hiểu. Nói một thôi một hồi, rốt cuộc lại quay trở về điểm khởi đầu.

- Được rồi! Kết hôn với Tĩnh Tâm, tôi hoàn toàn không phản đối. Tôi nói rồi, tôi thích Tĩnh Tâm, phải kết hôn chẳng lẽ tôi còn phản đối hay sao?

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nói:

- Chẳng qua, chuyện kết hôn với Tĩnh Tâm dù sao cũng phải chờ ý kiến của nàng nữa. Xem nàng có đồng ý hay không đã, nếu nàng không đồng ý thì chúng ta có nói gì cũng là uổng phí.

- Đúng. Ngươi nói rất có lý, giờ chúng ta sẽ đi nói chuyện hôn lễ với Tĩnh Tâm.

Nguyệt Hoa Thiên vừa thấy Cao Lôi Hoa đáp ứng, liền hấp tấp kéo Cao Lôi Hoa đi lên trên lầu.

- Được rồi.

Cao Lôi Hoa mỉm cười, tình cảm giữa mình và Tĩnh Tâm vẫn mơ mơ hồ hồ, ngay cả hắn cũng không rõ tình cảm của hắn với Tĩnh Tâm. Có lẽ đã đến lúc làm rõ chuyện này với Tĩnh Tâm rồi!

Lầu hai. Trước cửa phòng của Tĩnh Tâm.

Nguyệt Hoa Thiên đẩy cửa phòng vào, lần này Tĩnh Tâm không có khóa cửa.

Trong phòng, Tĩnh Tâm đang ôm Rudolph ngồi trên ghế, tay cầm một cái bình sữa cho Rudolph bú.

- Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa và Nguyệt Hoa Thiên đi tới bên cạnh Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm nghe thấy giọng nói của Cao Lôi Hoa và Nguyệt Hoa Thiên liền ngẩng đầu lên nhìn hai người.

Nguyệt Hoa Thiên mở miệng trước tiên:

- Tĩnh Tâm, anh tới là vì muốn bàn về chuyện của em với Cao Lôi Hoa!

- ?

Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Nguyệt Hoa Thiên, không rõ ý hắn nói là gì!

Nguyệt Hoa Thiên hắng hắng giọng rồi nói:

- Nói tóm lại, anh muốn hỏi, em và Cao Lôi Hoa kết…

- Nhường cho tôi nói đi.

Nguyệt Hoa Thiên còn chưa nói xong, Cao Lôi Hoa đã vỗ vỗ vai hắn tiếp lời.

- Được, tự ngươi nói đi.

Nguyệt Hoa Thiên gật gật đầu.

Cao Lôi Hoa hít sâu một hơi để lấy sự bình tĩnh, rồi mỉm cười với Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm nhìn Cao Lôi Hoa đầy khó hiểu. Nàng không biết hắn muốn làm gì.

Cao Lôi Hoa lại gần bên tai Tĩnh Tâm khẽ nói:

- Tĩnh Tâm, làm bạn gái của tôi được không?

Tĩnh Tâm sửng sốt, rồi ngay lập tức bật cười.

- Không được sao?

Cao Lôi Hoa khẩn trương hỏi.

Tĩnh Tâm lắc lắc đầu, tiếp đó, nàng không thèm để ý tới đang có người, ôm chầm lấy Cao Lôi Hoa, tặng cho hắn một màn khóa môi nóng bỏng.

Cao Lôi Hoa xiết chặt lấy người Tĩnh Tâm. Không biết nụ hôn này của nàng có ý nghĩa gì. Là đáp ứng? Là cự tuyệt? Hay là một ý nghĩa khác? Cao Lôi Hoa không rõ, nhưng mà, không sao cả. Hiện giờ hắn và Tĩnh Tâm đang đắm chìm trong nụ hôn tuyệt vời này.

- Ủa? Đây là đồ gì vậy?

Trong khi Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm còn đang say sưa ‘cháo lưỡi’, giọng nói của Nguyệt Hoa Thiên chợt vang lên tách rời bờ môi của hai người. Cao Lôi Hoa quay đầu lại thì thấy Nguyệt Hoa Thiên đang nhìn chằm chằm bình sữa của Rudolph mà Tĩnh Tâm vừa đặt lên giường!

Lại nói, Nguyệt Hoa Thiên là một người rất thích những đồ vật hình dạng cổ quái hiếm lạ! Hắn đã từng một mình nghiên cứu một cái hộp kỳ lạ trong phòng suốt bảy ngày bảy đêm, không ăn không uống gì cả! Lúc này hắn cảm thấy rất hứng thú với cái bình sữa này, Nguyệt Hoa Thiên dám khẳng định từ khi sinh ra tới giờ chưa từng thấy qua vật nào như vậy. Nhìn dáng vẻ của Tĩnh Tâm, hình như thứ này dùng để cho trẻ em bú sữa thì phải.

Tĩnh Tâm cũng biết rõ tính nết của anh mình, nàng liền đưa một cái bình sữa không cho Nguyệt Hoa Thiên.

Nguyệt Hoa Thiên cầm lấy bình sữa rồi cứ đứng như vậy nghiên cứu. Về phần hôn sự của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm thì tạm thời bị hắn ném sang một bên.

- Thật kỳ diệu! Tinh tế quá! Thứ này quả thực là hoàn mỹ!

Nguyệt Hoa Thiên kích động tháo mở cái bình sữa:

- Kết cấu đơn giản, nhưng hoàn toàn phù hợp với các nguyên lý lực! Trời ạ, có thứ này thì việc cho trẻ em bú sữa không còn phiền toái như trước nữa! Có nó, nam nhân cũng có thể cho bọn nhỏ uống sữa thay nữ nhân! Thứ này thật sự là sáng tạo, rất hoàn mỹ!

- Trời ơi, thứ này do ai làm ra thế?

Nguyệt Hoa Thiên nhìn Tĩnh Tâm hỏi.

Tĩnh Tâm ngẩng đầu, tay chỉ sang Cao Lôi Hoa.

- Hả! Là anh làm ra sao Cao Lôi Hoa?!

Nguyệt Hoa Thiên kích động nhìn Cao Lôi Hoa:

- Cao Lôi Hoa huynh đệ! Đến đây nào, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu cái bình này. À không, không phải nghiên cứu, là anh chỉ cho tôi một chút, thứ này làm như nào? Còn nữa, nguyên lý chế tạo nó như thế nào? Ôi, hải thần trên cao, thứ này quả thực là phát minh vĩ đại nhất thế kỷ!

Nguyệt Hoa Thiên kéo Cao Lôi Hoa tách khỏi người Tĩnh Tâm bắt đầu bắn liên thanh. Vốn là hắn tới để kết hợp Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa mà giờ lại biến đổi một cách chóng mặt. Trở thành một cái bóng đèn siêu lớn 100000 W.

- A.

Cao Lôi Hoa mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng cũng đành phải giải thích nguyên lý và phương pháp chế tạo bình sữa cho Nguyệt Hoa Thiên, vật liệu chế tạo bình sữa và núm vú cao su.

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, thứ này tên gọi là gì?

Nguyệt Hoa Thiên hỏi.

- Bình sữa.

Cao Lôi Hoa đáp:

- Tôi gọi nó là bình sữa.

- Bình sữa? Chuẩn xác!

Nguyệt Hoa Thiên xúc động nói.

- Ừm, đúng thế, chỉ tiếc là loại gân ma thú để chế tạo cái núm bình thì lại quá thiếu. Nếu không thì có thể sản xuất số lượng lớn.

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh vừa mới nói, cái miệng bình chỉ cần mềm, co dãn, cảm giác tốt là được đúng không?

Nguyệt Hoa Thiên kích động nhìn Cao Lôi Hoa.

- Ừm, đúng thế.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Anh có loại vật liệu này sao?

- Không chỉ là có đâu!

Nguyệt Hoa Thiên cười to:

- Loại vật liệu này chúng ta quả thực là nhiều tới mức ném đầy đất! Chúng ta trông coi thứ gọi là ‘giao’ này. Là sản phẩm ở biển của chúng ta!

Nguyệt Hoa Thiên nói tiếp:

- ‘Giao’ này là một loại thực vật sinh trưởng trong biển, cứ định kỳ hàng năm lại xuất hiện. Thứ này ở chỗ chúng ta nhiều như hòn đá vậy.

- Hả? Thật sao?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Ừ! Hoàn toàn thật!

Nguyệt Hoa Thiên nói:

- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa huynh đệ, ta có một yêu cầu hơi quá một chút.

- Chuyện gì thế?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.

- Anh có thể đem phương pháp chế tạo thứ này dạy cho ta được không?

Nguyệt Hoa Thiên nói.

- À, việc này đơn giản, anh chỉ cần xem một lần là có thể học được.

Cao Lôi Hoa đáp.

- Thật tốt quá!

Nguyệt Hoa Thiên xúc động nói:

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, ta dự định phổ biến thứ này ra toàn bộ đại lục! Ta muốn mọi người trên đại lục đều có cơ hội sử dụng thứ này!

- Ồ, đó cũng là chuyện tốt.

Cao Lôi Hoa nheo mắt nói, để bình sữa được phổ biến rộng rãi trên đại lúc cũng là một chuyện tốt. Ít nhất sẽ giống như lời Nguyệt Hoa Thiên nói. Việc cho trẻ em bú sữa không nhất định phải là nữ nhân mới có thể làm. Rất nhiều trẻ em thiếu mẹ phải uống sữa từng thìa từng thìa một, có bình sữa này thì việc bú sữa sẽ trở nên đơn giản.

- Vậy là anh đồng ý?

Nguyệt Hoa Thiên kích động nói.

- Ừ, có gì mà không đồng ý chứ.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Phổ biến bình sữa là việc tốt mà!

- Ha ha!!

Nguyệt Hoa Thiên hài lòng nói:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ta định đem bán bình sữa này trên toàn đại lục, ta sẽ lợi dụng ưu điểm nguyên vật liệu mà chỗ ta thừa thãi làm bình sữa, sẽ sản xuất theo số lượng lớn! Sau đó thông qua hệ thống buôn bán của ta sẽ lan truyền ra khắp đại lục!

- Hệ thống buôn bán của anh?

Cao Lôi Hoa nhìn lại Nguyệt Hoa Thiên từ trên xuống dưới:

- Anh là dân kinh doanh sao?

- Cứ coi như là vậy đi, gia tộc bọn ta kinh doanh trên đại lục mà.

Nguyệt Hoa Thiên lên tiếng:

- Như vậy đi, Cao Lôi Hoa huynh đệ, ta không chiếm lợi của anh! Lợi nhuận ròng khi bán được bình sữa này, ta và anh 50-50! Ta xuất nhân công, vật lực, tài lực! Anh xuất kỹ thuật sản xuất bình sữa!

- Như vậy tôi chiếm lợi lớn quá.

Cao Lôi Hoa nói.

- Không đâu, kỹ thuật này là do anh nghĩ ra được, ta chỉ là đem nó phát triển ra thôi! Cái thứ này sẽ đem lại cho ta giá trị khổng lồ!

Nguyệt Hoa Thiên phấn chấn nắm bình sữa thật chặt:

- Cao Lôi Hoa huynh đệ, năm phần lợi nhuận nói thật là ta còn lợi lớn đó! Loại vật liệu chế tạo đồ vật này ở chỗ chúng ta đều thừa thãi, nhưng chỉ cần làm cho thật tốt, ta có thể sử dụng nó để kiếm được vô số của cải.

- Vậy tất cả đều giao cho anh.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, hắn cũng không từ chối nguyện vọng của Nguyệt Hoa Thiên. Dù sao Cao Lôi Hoa cũng thấy hơi xấu hổ, thân là nam nhân mà không kiếm được chút tiền nào. Tiền nuôi cả nhà lại là của Tĩnh Tâm. Cao Lôi Hoa hiểu rõ câu nói, tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm gì được! Đồng tiền còn có thể khiến một anh hùng lâm vào cảnh cùng cực cơ mà!

- Vậy anh và Tĩnh Tâm cứ tiếp tục nhé, ta đi nghiên cứu thứ này trước!

Nguyệt Hoa Thiên thức thời cầm lấy bình sữa bước ra ngoài cửa, để lại Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm ở lại trong phòng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play