Pặc! Đĩa thức ăn chưa tới tay chủ đã nhanh chóng bị giựt đi một cách không thương tiếc. Du Lăng Thành hừ lạnh nhìn đĩa đồ ăn nói.
- Tình trạng của cô ấy chưa thể ăn thịt bò được. Ăn thịt gà sẽ tốt hơn nhìu! - Rồi gắp một ít gà quay cho cô.
- Tiểu Tuyết thích ăn mì ý hơn, các người đừng làm loạn! - Trương Tử Minh đâu chịu thua chui vô nói.
- Mì không thích hợp cho bao tử, vẫn là ăn salad cá tốt hơn! - Bạch Thượng Thiên bay vô mang một đĩa salad cho cô.
- Cô ấy đã ốm như vậy, ăn salad sẽ không thể bổ sung chất dinh dưỡng nhiều được. - Du Lăng Thành chen vô cãi.
- Thịt gà dai lắm, lại nhìu phẩm màu. Cô ấy không thích ăn đâu! - Lãnh Hạo Thiên.
- Buổi tối không nên ăn quá nhiều đồ mặn. Theo tôi cô nên ăn bánh ngọt! - Hiên Viên Mặc nhanh chóng lấy một cái bánh cho cô nói.
Khi cô vẫn còn đang trong vòng vây của mấy tên điên này thì bỗng nhiên có ai đó giật váy cô. Quay lại nhìn thấy Tử Văn cô hơi ngạc nhiên vì chẳng phải thằng bé đi cùng Lisa với Winter sao.
- Chị Tuyết ơi, chị Lisa ở ban công đang nói chuyện với ai đó mà trông chị ấy mặt rất khó chịu. Em sợ lắm! - Giọng non nớt mang chút sợ hãi của câu bé vang lên khiến cô càng thêm lo lắng. Vội vàng cùng Tử Văn chạy ra ban công. Tại đây, Lisa đang nói chuyện cùng một người đàn ông đã ngoài ngũ tuần, bên cạnh anh hai cô đang đứng nhìn mà ánh mắt tưởng chửng vô cùng khó chịu, tức giận.
- Mày đúng là bất hiếu, lúc không làm được gì thì ở nhà ăn bám, đến lúc tự lập được thì quay lại phản tao. - Ông ta tức giận chửi vào mặt nhỏ.
- Con không có phản cha, cũng không bất hiếu. Con chỉ đang đòi lại công bằng cho mẹ. Năm xưa cha đuổi mẹ con cùng con đi, đến khi mẹ mất cha mới đưa con về. Cha chưa bao giờ yêu thương con, cái cha muốn chính là phần tài sản cuối cùng của mẹ và nó đang ở trong tay con nên cha mới nuôi con. Suốt bao nhiêu năm qua, con luôn nghe theo lời cha, bây giờ đã đến lúc con thoát khỏi những luật lệ, cấm lệ của cha rồi. - Nhỏ không chút lưu tình nói, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
- Mày........mày có giỏi thì tốt nhất đừng về nhà. - Ông ta không dám làm lớn liền đùng đùng tức tối bỏ đi.
- Lisa! - Từ trong góc khuất cô bước ra nhìn nhỏ.
- Tuyết Tuyết! - Nhỏ khá bất ngờ kêu lên.
- Có chuyện gì vậy? - Cô nhíu mày hỏi.
- Là chuyện gia đình thôi, lát nữa về nhà tớ sẽ kể cho cậu. - Nhỏ nói.
Bỗng từ đâu một tên phục vụ xuất hiện cúi đầu nói.
- Thưa Phụng tiểu thư, lão gia muốn gặp cô để bàn về chuyện khi nãy.
Cô gật đầu rồi cùng nhỏ nhanh chóng bước theo sau tên đó.
Đến một cánh cửa lớn, hắn ta mở cửa cho cô bước vào sau đó thì quay đi. Cô cũng tự nhiên bước vào trong. Hiện giờ trong phòng chỉ toàn người của Trương gia, cười lạnh lùng một cái cô lên tiếng.
- Sao rồi cha? Ông kêu tôi đến là để làm gì?
- Chuyện của Trương thị. Ta đồng ý giao cho mày, trong 3 tháng nếu như không thành công tăng doanh thu của tập đoàn thì phải cho ta toàn bộ số cổ phần mà Phụng gia nắm giữ. Hơn nữa còn phải cho ta 5% Phụng thị. - Nói xong đưa một tờ giấy ra.
- Trong giấy không ghi rõ ràng, ông không nói trong thời gian đó hai bên không được gây bất lợi cho nhau. Tôi muốn bổ sung rằng nếu chỉ cần 1 bên phá hỏng kế hoạch của bên kia không cần biết cố tình hay vô ý phải chịu thua tức khắc. - Cô liếc sơ hợp đồng nói.
- Được thôi! Luật sư, cậu mau thêm điều này vào bản hợp đồng đi. Tối nay ta sẽ kí hợp đồng và ngày mai cô sẽ chính thức làm tổng giám đốc tập đoàn. - Trương Vũ Tài nói.
- Sao cũng được, miễn là tôi hài lòng sẽ kí nếu không thì chờ đến sáng mai cũng không.
Lát sau hợp đồng được sửa lại xong, cô và ông ta kí vào. Không cần nói cũng biết ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi đây.
Tối đến, giờ cô với nhỏ đang đi trên con đường phố ăn vặt. Cầm xiên thịt gà trên tay, cô nói.
- Vậy là ngày mai chuẩn bị lãnh của nợ rồi.
- Đừng ăn nữa, mau về thôi. Giờ này ở ngoài đường không tốt đâu. - Nhỏ nói.
- Có sao đâu, mới có 7 giờ thui mà!
- Nhưng lỡ gặp côn đồ thì sao?
- Xời ạ, bà quên tui là sát thủ sao? Hơn nữa bà cũng được anh hai dạy võ cho rồi mà!
- Ờ, nhắc mới nhớ, sao nãy giờ Winter không nói gì hết vậy. Câm hả? - Nhỏ quay qua nhìn ông anh vẻ mặt hình sự kia.
- Windy, Lisa, hai người có ngửi thấy mùi gì không? - Winter đang im lặng liền lên tiếng hỏi.
- Có mùi máu. - Nghe ổng hỏi cô liền ngửi thử. Vì khứu giác của sát thủ vốn nhạy bén nên dễ dàng ngửi thấy mùi máu quen thuộc này.
- Tui có ngửi thấy gì đâu? - Nhỏ ngơ ngác hỏi.
- Mùi máu phát ra từ bên này, mau đi thôi. - Cô kéo tay nhỏ chạy đến một con hẻm vắng vẻ.
Tại đây, một chàng trai đang nằm bất động dưới nền đất, toàn thân chỉ toàn là máu đỏ. Vội vàng chạy tới đỡ anh ta lên cô liền quan sát xem anh ta như thế nào.
- Sao rồi? - Winter thấy cô không nói gì liền hỏi.
- Chết rồi. - Cô thả hắn ta xuống nhàn nhạt nói.
---------------------------------------
Và ta cũng xin nói luôn. Vì dạo này ta nhảy thuyền đam mĩ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT