Mà khi cô vừa bước đi thì một bóng người nào đó cũng hiện ra. Từ đằng xa, Lãnh Thiên Hạo nghe được mọi chuyện mà không khỏi cảm thấy cô thật đáng thương. Hắn đương nhiên nhận ra được ánh mắt hận thù của cô lúc đó chứ, chỉ là.....hắn cảm thấy không thích nó chút nào. Hắn rất muốn nhìn thấy ánh mắt vui tươi của cô khi xưa, ánh mắt kiên cường dù đứng trước mọi thứ cũng không chịu khuất phục.
Chẳng suy nghĩ bao lâu, hắn lập tức bước đi về phía khuôn viên trường, nơi cô đang định tới.
Bây giờ tâm trạng của Mĩ Tuyết rất mệt mỏi, cô chẳng muốn nhớ lại những gì trước kia chút nào. Kí ức đau buồn đó, cô thật sự rất ghét nó, muốn xóa nó ra khỏi tâm trí mình. Tại sao cũng có cha mẹ đầy đủ từ lúc sinh ra nhưng cô chẳng bao giờ thấy đâu là một gia đình thật sự đầy đủ 4 người, ba, mẹ, cô và anh hai. Nhắm hai mắt lại, cô thấy mình quá mệt mỏi rồi, cô cần phải nghỉ ngơi, cô không muốn tiếp tục phải đối mặt với thứ gì nữa.
- A! - Khi vừa nhắm hai mắt lại thì bên má có một cảm giác lạnh buốt khiến cô phải la lên. Quay lại nhìn thì thấy một tên nào đó đang cầm hai lon nước cam ướt lạnh đưa ra trước mặt cô.
- Uống đi cho tỉnh! - Hắn cười nói.
- Đến đây làm gì? - Cô nhận lấy một lon lạnh nhạt hỏi.
- Cô trông có vẻ không được vui. - Hắn ngồi xuống cạnh nói.
Gật đầu.
- Cười lên đi, không phải ai cũng có thể được tôi tận tay mua nước cho đâu!
- Thế anh muốn gì, Lãnh Thiên Hạo?
- Không có gì, chỉ là hơi thắc mắc về chuyện lúc nãy thôi.
- Vô đề.
- Cô trông có vẻ khác đi rất nhiều từ sau tai nạn.
-........- Hơi trầm ngâm một chút cô nói.
- Tai nạn lần đó cho tôi hỉu được, người tôi yêu hoàn toàn không hề yêu tôi, bạn bè cũng chỉ là lợi dụng. Tất cả mọi người xung quanh đều đối xử vô cùng giả tạo với tôi.
Rồi không khí lại trở nên im lặng, chỉ còn tiếng mở lon lách tách cùng tiếng uống nước.
- Cho tôi xin lỗi. - Lãnh Hạo Thiên đột nhiên nói ra lời mà suốt 19 năm qua han17 chưa bao giờ nói lên.
Cô hơi bất ngờ nhìn hắn. Nam chủ kiêu ngạo, sỉ diện ngất trời đang hạ mình xin lỗi cô ư. Có ai đánh cô một cái giúp cô tỉnh mơ không.
- Vì chuyện gì?
- Lúc trước đã khinh bỉ cô, khiến cô đau buồn. - Hắn tràn đầy thành tâm nói, cô lại tiếp tục suy nghĩ gì đó nói.
- Tôi không để tâm. Dù sao trước kia là tôi sai, nếu là tôi lúc đó cũng sẽ khó chịu thôi. Cũng không còn chuyện gì nữa, tôi phải đi rồi, cảm ơn vì lon nước. - Nói rồi cô bước đi để lại hắn phía sau buồn thảm thiết không tả nổi.
Cô sải bước về lớp của Lisa, hôm nay chỉ học có một buổi nên sinh viên được về sớm. Vừa thấy cô nhỏ nhanh chóng bước tới giơ tay hình chữ V chào.
- Zo, nãy giờ ở đâu tui tìm không ra vậy?
- Đi dạo chút thôi. - Cô cười nói.
- Nè, trưa nay tính nấu gì cho Văn Văn không? - Nhỏ hỏi.
- Nó là trẻ con, vậy mình nấu riêng một phần cơm chiên đi! - Cô nói.
- Ừm! Không biết ông anh cậu ở nhà có giữ thằng nhóc được không nữa hay lại dẫn đi phá mọi người xong quanh rồi! - Nhỏ ôm trán nói.
- Về nhà là biết chứ gì. - Cô cười kéo tay nhỏ đi.
Về đến nhà, một bãi rác hiện ra ngay trước mắt. Trong phòng khách giờ đầy những mẩu giấy vụn, chai nhựa, lon rỗng,........Trong khi cả hai đứa còn ngây ngốc chưa biết gì thì Văn Văn từ ban công chạy vào cầm cái thùng nhỏ cười nói.
- Hôm nay anh Winter dạy cho em làm nhiều đồ chơi từ chai nhựa rỗng với giấy lắm, hai chị xem có đẹp không? - Nói rồi đưa đống đồ chơi như là ếch giấy, máy bay, bóng đèn chai nhựa,.......ra trước mắt bọn cô.
- Hai người về rồi đó hả? - Winter bay vô nói. Ngay sau đó, cơn thịnh nộ bùng nổ, ông anh hai đáng chết bị bắt dọn hết cả cái nhà đến khi nào sạch sẽ nmới thôi làm ổng khóc ròng. Trong khi đó cậu nhóc nào đó vẫn vô tư cười đùa cùng hai nhỏ về những món đồ chơi tự làm.
Căn nhà lại tràn ngập những tiếng cười đùa hạnh phúc. Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trông chớp mắt đã 4-5 ngày sau. Hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời, cô vừa mở cửa ra định cùng nhỏ đi làm thêm thì gặp cái bản mặt vô cùng chướng mắt của tên Diệp Phong. Lạnh giọng hỏi.
- Em rể chẳng hay tới đây làm gì?
Hơi bàng hoàng trước câu châm chọc của cô hắn nghiêm giọng lại nói.
- Tôi tới đây tìm một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT