Liên nhi chỉ cần nói mấy câu đã khiến Vân Sinh công chúa lộ ra tất cả, điều này làm cho Vân Sinh công chúa cảm thấy vô cùng phiền muộn, nàng thậm chí có chút hoài nghi mình có phải nên đổi nha hoàn khác hay không

- Ngươi biết cái gì! Cao thủ so chiêu quan trọng là giành được cơ hội ra tay trước, lúc đó chỉ vì ta mất cơ hội ra tay, nếu không một chiêu của ta đủ để

Vân Sinh công chúa còn muốn nói cái gì, nhưng Liên nhi lại ở bên cạnh ôm mặt nói:

- Công chúa, hình như vừa rồi ngươi nói ngươi từ dưới đất chui lên, sau dó nhân lúc hắn không đề phòng đâm ra một đao....

- Có sao?

Vân Sinh công chúa cũng ý thức được mình xác thực có chút xu thế nói bậy. Vân Sinh công chúa rất ngây thơ, nhưng ngây thơ không phải là ngu ngốc. Nàng đương nhiên cũng biết chênh lệch giữa nàng và gia hoả đó căn bản không thể so sánh, nhưng kêu người từ nhỏ đã được mệnh danh là "Thiên hạ vô địch" như nàng chấp nhận thất bại, áp lực vẫn rất lớn .

- A Ta nhớ ra rồi!

Vân Sinh công chúa phảng phất như bắt được phao cứu mạng, vô cùng ngưng trọng nhìn Liên nhi nói:

- Lúc đó sau khi ta và giao thủ hơn một trăm nhiều chiêu...

Khi Vân Sinh công chúa nói đến đây, Liên nhi lại đưa tay ôm mặt, điều này khiến cho nàng có chút ngại ngần.

- Bất kể bao nhiêu chiêu, tình huống lúc đó của chúng ta tựa hồ là thế lực ngang nhau, sau đó hắn nói cho ta biết một bí mật kinh thiên động địa!

Vân Sinh công chúa biểu hiện ra dáng vẻ bí hiểm, dáng dấp đó bất luận nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác ta rất cô đơn, nhưng cầu một thất bại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Bí mật gì?

Liên nhi hiển nhiên cũng bất kể trước đó có phải là nói khoác hay không, nàng chỉ muốn biết bí mật này có đáng tin.

- Hắn tên là Âu Dương!

Trên mặt Vân Sinh công chúa mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Nếu không phải biết nàng có mấy phân lượng, người ta thậm chí còn tưởng rằng nàng là Trịnh Tú Nhi, giống như Âu Dương thật sự đối kháng với nàng.

- Cái gì?

Liên nhi vốn tưởng rằng đó là bí mật kinh thiên động địa cỡ nào, thì ra chỉ là một tên. Liên nhi phiền muộn, nhưng sau khi Liên nhi nhắc lại cái tên này, bỗng nhiên nghĩ tới một người, nhưng đó là hiện thực sao? Cái tên đó đã bị thần hóa, trong toàn bộ tiểu thế giới, cái tên đó giống như thần linh, thậm chí trong Chân Linh Giới ở trên, cái tên đó là đại diện của bất bại, của vô địch, của truyền kỳ.

- Cái này còn chưa đủ đáng sợ sao! Đối thủ của ta chính là Thần Tiễn! Thần Tiễn Âu Dương! Ngươi hiểu chưa!

Vân Sinh công chúa khẩn trương nhìn Liên nhi, nếu như không phải biết lúc đó xảy ra chuyện gì, phỏng chừng tuyệt đại đa số mọi người sẽ xem Vân Sinh công chúa là đối thủ của Âu Dương.

Nhưng ngẫm lại lúc đó, nha đầu này từ đầu đến cuối bị người ta xoay như chong chóng, từ lúc nàng kêu lên "xem đao" đến cuối cùng Âu Dương thả nàng đi, nàng có chỗ nào là đối thủ của Âu Dương không? Nói cách khác nàng có chỗ nào biểu hiện giống như đối thủ của Âu Dương?

- Được rồi!

Vân Sinh công chúa cũng đã nhìn ra, không riêng nàng không tin đối phương là Âu Dương, ngay cả tiểu nha đầu Liên nhi căn bản cũng không tin, cho nên nàng phiền muộn lắc đầu nói:

- Nhưng hắn đã đồng ý từ hôn với ta, cho nên ta coi như giải thoát rồi.

Khi Vân Sinh công chúa vừa mới dứt lời, Liên nhi lại một lần nữa ôm mặt. Lần này trực tiếp làm cho Vân Sinh công chúa vô cùng xấu hổ.

- Công chúa... Ngươi thật ngây thơ...

Đây là suy nghĩ trong lòng Liên nhi lúc này. Liên nhi nhìn Vân Sinh công chúa nói:

- Công chúa, nếu lời nói của gia hỏa đó có thể tin tưởng, vậy dứt khoát lấy hắn đi...

Phun máu, tuyệt đối là một câu nói làm cho phun máu, nhưng nếu những lời này đặt vào tình huống trước đây vẫn không thể chấp nhận. Bì Vân Liệt trước đây là kẻ có tư chất thấp kém thế nào, nhân phẩm xấu xa thế nào. Hắn tuyệt đối là nhân vật hèn hẹ, bỉ ổi nhất trong lịch sử. Người như vậy mà Vân Sinh công chúa cũng có thể tin tưởng, vậy nàng thật sự quá ngây thơ.

- Hoàng thượng giá lâm...

Ngay khi Vân Sinh công chúa còn muốn giải thích, hoàng thượng giá lâm đã cắt đứt lời của nàng. Vân Sinh công chúa đưa mắt nhìn lại, bên ngoài hoa viên, một đội nhân mã đông đúc từ bên ngoài đi đến. Lúc này Tôn Hàng Quyền ngồi trên bảo tọa, đang dùng một loại ánh mắt vô cùng thần kỳ nhìn nàng.

Vân Sinh công chúa nhìn y phục dạ hành trên người mình, sau đó lại sờ khuôn mặt dính đầy bụi đất của mình, thoáng chốc đã minh bạch lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Một công chúa, ăn mặc y phục dạ hành đi dạo ở đây sao? Hơn nữa y phục dạ hành cũng không thể mặc vào lúc này? Có người nào từng thấy có người giữa ban ngày đi ám sát mà lại mặc y phục dạ hành chưa? Ban ngày lại mặc y phục ban đêm, cái này ngoại trừ làm cho người khác cảm thấy chói mắt, còn có tác dụng khác sao?

Tôn Hàng Quyền cũng biết chuyện nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn cả ngày ở trong hoàng cung khiêu chiến các loại hộ vệ, đồng thời tự xưng là "Thiên hạ vô địch", hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không làm gì, thậm chí ngay cả chuyện nữ nhi của hắn thường xuyên lén lút chuồn ra ngoài cung hắn cũng không tính toán.

Dù sao đây là Đại Vận đô thành, Vân Sinh công chúa bất luận nói như thế nào cũng là một Yêu Chiến Sĩ lục giai, mặc dù lục giai này có chút thấp kém, nhưng trong đô thành với thân thủ như vậy, cũng không phải bất cứ người nào có thể bắt được, cho nên nàng vẫn rất an toàn.

- Hồ đồ!

Tôn Hàng Quyền đi tới bên cạnh Vân Sinh công chúa, nhìn trang phục và dáng vẻ dính đầy bụi đất của Vân Sinh công chúa, hắn biết nữ nhi của mình nhất định lại vừa làm chuyện gì.

Hắn đương nhiên không nghĩ đến, nữ nhi của hắn lại chạy đến phủ đại nguyên soái, ám sát nhi tử của đại nguyên soái, cũng may nhờ Âu Dương chiếm thân thể của Bì Vân Liệt, bằng không lúc này phỏng chừng Vân Sinh công chúa đã bị người ta bắt về chứ không phải tự mình độn địa trở về !

- Phụ hoàng.

Vân Sinh công chúa mặc dù nghịch ngợm, nhưng trước mặt phụ hoàng nàng vẫn rất thành thật, mặc dù nàng biết mình là "Thiên hạ vô địch".

Nhưng phụ hoàng chính là vua của một nước, trong mắt nàng, mặc dù là cao thủ "Thiên hạ vô địch" cũng phải nể mặt vua của một nước. Được rồi, cho dù cao thủ "Thiên hạ vô địch" không cần nể mặt vua của một nước, nhưng người ta vẫn là cha nàng.....

- Ngươi còn biết có phụ hoàng ta! Hừ!

Tôn Hành Quyền giả bộ tức giận, nếu là lúc khác, Tôn Hành Quyền giả bộ tức giận như vậy đương nhiên là không hù dọa được Vân Sinh công chúa, nhưng hôm nay Vân Sinh công chúa không giống với thường ngày, nói trắng ra là nàng có tật giật mình, cho nên nàng vội vàng cúi đầu cười nói:

- Ta không giết chết hắn.

- Cái gì

Lần này đến phiên Tôn Hành Quyền phát mộng, hắn vốn tưởng rằng nữ nhi của mình lại chuồn đi làm chuyện gì "Hành hiệp trượng nghĩa", nhưng nhìn tình huống hiện tại, rõ ràng không phải như vậy.

- Hừ! Mau kể lại mọi chuyện cho ta nghe!

Tôn Hành Quyền biết, đối với nữ nhi, nếu nói ngon ngọt, trong nháy mắt nàng tuyệt đối có thể thêu dệt cho ngươi mấy trăm lý do không quan trọng, cho nên chỉ có thể cưỡng ép, hù dọa nàng mới có thể khiến nàng sợ hãi nói ra tình huống thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play