- Công trình thuỷ lợi thật sự là hành động lợi nước lợi dân, mặc dù hiện nay Đại Vận ta quốc thái dân an, nhưng không ai biết lúc nào sẽ hưng binh. Nếu Đại Vận ta có thể hoàn thành công trình thuỷ lợi này, sau này quân ta đối mặt với tuyến tiếp viện cua hai đại quốc phía dưới sẽ dễ dàng vô cùng, hơn nữa công trình thuỷ lợi này còn có thể được xem là vận binh của Đại Vận ta!
Bì Khánh Phong cũng mở miệng theo, hắn là võ tướng, mặc dù thời kì thái bình võ tướng rất nhàn rỗi, nhưng Bì Khánh Phong lại là một người văn võ song toàn, bằng không hàng ngày cũng sẽ không kêu hắn tham gia buổi triều sớm.
- Nguyên soái nói không sai, một khi công trình này hoàn thành, Đại Vận bất luận là hưng binh hay tiếp tế tiếp viện đều nhanh hơn hai đại cường quốc phía dưới gấp trăm lần. Phía nam thừa thải gạo cá, một khi công trình này hoàn thành, gạo cá phía nam có thể được vận chuyển tới các nơi trong cả nước với chi phí ít tốn kém nhất, công trình thuỷ lợi này tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại!
Lưu đại nhân, cũng chính là người đưa ra phương án, nghe thấy nhiều người tán thành như vậy cũng rất cao hứng.
- Cũng không thể nói như thế!
Hắn vừa nói đến đây Vương đại nhân liền tiếp lời, Vương đại nhân nói:
- Công trình thuỷ lợi thật sự là hành động lợi nước lợi dân, một khi hoàn thành, bất luận là binh lực hay của cải của Đại Vận ta đều sẽ trèo lên một đỉnh phong mới trong mười năm tiếp theo, nhưng chư vị đại nhân quên mất một việc!
- Vương đại nhân muốn nói đến phí tổn sao!
Uân Thanh cũng biết rất rõ, công trình lớn như vậy, muốn hoàn thành sẽ phải tiêu tốn phí tổn rất lớn, nhưng mặc dù mấy năm nay Đại Vận thái bình giàu có, nhưng rút cuộc có thể hoàn thành công trình thủy lợi này hay không, không ai rõ bằng Vương đại nhân.
- Đúng vậy, Đại Vận ta mấy năm nay thật sự không thiếu tiền, bằng không cho dù bệ hạ tâm động cũng sẽ không tìm lão phu nói chuyện. Nhưng Lưu đại nhân có từng nghĩ tới, thời gian công trình thuỷ lợi này kiến tạo đến hoàn thành sử dụng cần Đại Vận ta liên tục tiêu tiền, đây không phải thời gian ngắn. Quá trình này chí ít cần năm năm, như vậy cho dù Đại Vận ta dùng hết số tiền trong quốc khố cũng không đủ!
Vương đại nhân trực tiếp chỉ ra điểm quan trọng nhất.
- Vương đại nhân, vì công trình thủy lợi này, Lưu Nhất Châu ta nguyện lấy ra tất cả gia sản!
Lưu đại nhân liều mạng, một khi công trình thuỷ lợi này hoàn thành, Lưu Nhất Châu hắn tất nhiên có thể trở thành nhân vật được lưu danh sử sách, vì có thể lưu danh sử sách Lưu Nhất Châu hắn thật sự không tiếc bất cứ giá naafo.
- Lưu đại nhân không nên kích động, việc này bệ hạ và Vương đại nhân tất nhiên sẽ nghĩ ra một kế sách vạn toàn.
Mọi người cũng đều có thể minh bạch Lưu Nhất Châu làm vậy vì cái gì, nhưng nếu đổi thành bọn họ, bọn họ chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.
- Lưu đại nhân, ngươi chỉ mới suy nghĩ đến chữ lợi của công trình thuỷ lợi này, ngươi có nghĩ đến chữ hại chưa?
Vương đại nhân thở dài một hơi. Hắn biết Lưu Nhất Châu không quản lý tài vụ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến những thứ mình nghĩ.
- Hại? Cái gì hại?
Lưu Nhất Châu có chút sửng sốt, cùng với hắn cũng có rất nhiều đại nhân sửng sốt. Công trình thuỷ lợi này còn có hại sao?
- Lưu đại nhân, thử hỏi toàn bộ công trình từ khi kiến tạo đến sử dụng, chưa nói đến cần bao nhiêu tiền bạc, chỉ nói về thế gian, Lưu đại nhân cho rằng cần bao lâu?
Vương đại nhân bắt đầu dẫn đạo.
- Năm năm, nếu có ta đốc thúc, có thể thời gian này còn được rút ngắn.
Lưu Nhất Châu nói rất tự tin.
- Được! Thời gian năm năm, nói cách khác vì công trình thuỷ lợi này, Đại Vận ta chí ít cần thời gian năm năm nằm ở tình trạng quốc khố trống không, dưới tình hình quốc khố trống không, nguyên soái cho rằng sẽ có chỗ hại gì?
Vương đại nhân biết, phương diện này Đại nguyên soái Bì Khánh Phong tuyệt đối có quyền lên tiếng hơn mình.
- Nếu là một hai năm thiếu hụt đương nhiên không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu liên tục ba năm quốc khố thiếu hụt, Đại Vận ta tất phải rút nhỏ chi tiêu, đồng thời quân đội cũng phải giảm bớt quân số!
Bì Khánh Phong nói ra.
- Được, vậy ta hỏi chư vị đại nhân một câu. Cho dù sau năm, Đại Vận ta muốn khôi phục đến trình độ bây giờ, các vị đại nhân, cho dù có công trình thuỷ lợi này bang trợ cần bao lâu?
Vương đại nhân nhìn qua tất cả mọi người, kỳ thực trong những người ở đây, có rất nhiều người có địa vị cao hơn hắn. Nếu là tình huống bình thường, hắn là tuyệt đối không dám dùng loại khẩu khí và nhãn thần này, thế nhưng hiện tại thảo luận quốc gia đại sự, địa vị gì đó đều có thể vứt bỏ, cái gì có lợi nhất mới là then chốt.
Một người mập mạp mở miệng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thời gian năm năm chỉ là kiến tạo, sau khi công trình hoàn thành, Đại Vận còn cần một năm tạo thuyền và rất nhiều sự vụ khác. Mấy thứ này tiêu hao tài chính không hề kém so với công trình thuỷ lợi, thậm chí còn tiêu tốn hơn, cho nên năm năm này trên thực tế chí ít phải cộng thêm hai năm! Có lẽ là bảy năm!
Tên gia hỏa này cũng không phải phàm nhân, câu đầu tiên đã chỉ trúng điểm yếu hại.
- Còn nữa, muốn tạo thuỷ lợi cần rất nhiều nông dân từ bỏ nhà cửa, cứ như vậy, trong tương lai năm năm lương thực của Đại Vận ta sợ rằng phải giảm sản lượng một phần năm!
Tên gia hỏa mập mạp lại mở miệng, lúc này Lưu Nhất Châu đã biến sắc, vừa rồi hắn mới nói công trình này chỉ có lợi không có hại.
Nhưng hiện tại những thứ mọi người đề xuất đều đúng, những thứ này chẳng khác nào cho hắn một cái tát ngay tại chỗ.
- Cho nên toàn bộ quá trình thiếu hụt tuyệt đối không phải năm năm bảy năm, mà chí ít là mười năm! Chư vị, mười năm này chỉ là thời gian Đại Vận ta từ thiếu hụt đến thoát khỏi thiếu hụt, chứ không phải nói khôi phục cho tới hưng thịnh bây giờ. Muốn khôi phục cho tới bây giờ, cho dù có công trình thuỷ lợi, toàn bộ quá trình chí ít cũng cần ba năm, cũng chính là nói vì công trình thuỷ lợi này, Đại Vận ta cần mạnh mẽ đè ép quốc thế xuống mười ba năm!
Vương đại nhân nhìn mọi người đưa ra tổng kết cuối cùng.
- Mười ba năm nhược thế sẽ dẫn phát cái gì, ta nghĩ các vị ở đây cũng không ai không biết!
Khi mọi người nói đến đây, một đám thị vệ trong hoàng cung đã từ xa chuyển đến một đống ghế.
Rất hiển nhiên việc đàm luận ở cửa cung đã giằng co một hồi, hơn nữa nhìn tình huống này có lẽ còn lâu mới kết thúc. Cho nên bọn thị vệ vội vàng mang ghế tới cho các vị đại nhân.
Mọi người liền ngồi xuống cửa cung đàm luận tiếp.
- Lưu đại nhân, không thể không nói, nếu công trình thuỷ lợi này kiến thành, Đại Vận ta tuyệt đối sẽ tiến vào một giai đoạn mới, nhưng hiện nay xem ra, mười ba năm này hầu như là một cửa ải khó khăn không thể khắc chế!
Vương đại nhân lắc đầu thở dài tiếp tục nói:
- Nếu đẩy lùi kiến tạo công trình này thêm mười năm, có lẽ sẽ hiện thực hơn....
- Mười năm
Lưu Nhất Châu vừa nghe nói mười năm, trong mắt liền hiện lên vẻ không cam lòng. Dù sao hắn biết, thế giới này đã yên bình rất lâu, không ai biết mười năm nữa có bạo phát chiến tranh hay không.