- Còn có mười vạn dặm nữa! Còn mười vạn dặm nữa thôi!
Liễu Chân Ngôn giống như thấy được hi vọng. Hắn lại cắn vào chót lưỡi phun ra máu tươi tăng nhanh tốc độ. Hắn biết chỉ cần đến Thiên Đình hắn nhất định có thể giữ được một mạng sống!
- Ngươi quá chậm!
Ngay khi mắt Liễu Chân Ngôn đã có thể thấy Thiên Đình, phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh. Sau đó một bàn tay lớn từ trên trời vỗ mạnh xuống người hắn! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nơi này đã là địa bàn của Thiên Đình. Vô số người của Thiên Đình đều thấy được cảnh tượng như vậy. Bình thường, Liễu Chân Ngôn mạnh như thần linh, lại giống như một con chó nhà có tang bị người đuổi tới tận cửa Thiên Đình, sau đó hắn bị một bàn tay từ trên trời vỗ xuống.
Đương nhiên bọn họ không biết, một cái vỗ này khiến Liễu Chân Ngôn chịu chấn thương không lớn bằng đả kích đối với tâm linh hắn! Mình được gọi là người có tốc độ thiên hạ vô song. Nhưng hắn lại bị người đuổi từ Tây Bắc tới Thiên Nam. Sau đó tại cửa nhà của mình, hắn lại bị một bàn tay từ trên trời vỗ xuống. Cho dù Liễu Chân Ngôn cũng không chịu đựng nổi!
- Chân Ngôn!
Trong Thiên Đình, bốn cái bóng giống như tia chớp bay về phía bên này. Hỏa diễm sau lưng Âu Dương đã tắt. Sau đó Thứ Kiêu Cung xuất hiện trong tay Âu Dương. Âu Dương kéo dây cung ngắm thẳng vào bốn người phía xa nói:
- Nếu các ngươi lại tiến lên một bước, có tin ta khiến con chó phía dưới kia sẽ không bao giờ có thể tiếp tục kêu to được nữa không?
Quá ngông cuồng! Đây là suy nghĩ của mọi người lúc này. Trong thời gian trước đều là người của Thiên Đình chạy đến Tây Bắc diễu võ dương oai, nhục mạ liên quân Tiên Giới, khiến liên quân Tiên Giới không dám ra khỏi phòng tuyến Tuyết Sơn. Mà ngày hôm nay có người một người một ngựa chạy đến phía trước Thiên Đình chỉ vào Liễu Chân Ngôn một trong bảy đại cường giả Thiên Đình được gọi là Ảnh Thần mắng chửi như vậy.
- Ngươi... Ngươi là Âu Dương!
Một lão già nhìn qua khoảng chừng sáu mươi tuổi, trong tay cầm một cây phất trần. Hắn xem Âu Dương nói. Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy Âu Dương, nhưng hắn đã nghe Thiên Vương nhắc đến. Đồng thời hắn cũng đã được nghe nói về chuyện Thứ Kiêu Cung!
- Không sai. Ta chính là Âu Dương. Nếu biết ta là ai, hẳn các ngươi cũng biết ta đến làm gì? Muốn cái mạng của con chó cẩu, giao Vệ Thi ra đây!
Âu Dương vừa nói xong một câu, Liễu Chân Ngôn đang nằm dưới đất liền phun ra một ngụm máu tươi!
Không sai. Hắn bị sỉ nhục, bị sỉ nhục sâu sắc! Vừa nãy Âu Dương mắng hắn là chó, hắn không nói gì. Được làm vua thua làm giặc. Mình đã từng mắng chửi như thế ở trước cửa nhà người ta. Nhưng đả kích hắn nhất chính là Âu Dương muốn đổi hắn với Vệ Thi.
Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ Âu Dương dọc đường theo sát hắn chỉ là đang chăn dê, căn bản không tính trực tiếp bắn chết hắn. Từ đầu tới đuôi hắn giống như một thằng hề chạy thục mạng trước mặt người ta. Người ta thì cần ở sau lưng ngươi, rung chuông nhìn ngươi từng bước chạy trốn theo con đường người ta đã thiết kế một cách hoàn hảo!
- Ta tình nguyện chết!
Liễu Chân Ngôn cũng coi như là một hán tử. Vào lúc này hắn vô cùng thống khổ. Tại lĩnh mực mình am hiểu nhất bị một người không am hiểu nhất trong lĩnh vực đó đánh bại. Đả kích như vậy thật đáng sợ hơn là chết. Cường giả đều có kiêu ngạo của mình. Khi ngươi đánh bại hắn ở lĩnh vực hắn kiêu ngạo nhất, thật sự còn làm hắn đau khổ hơn là giết chết hắn.
- Ta là Khâu Vân Bình! Thiên Vương từng nhắc qua với ta về ngươi!
Lão gia hoả rất có tâm cơ. Hắn căn bản không trả lời Âu Dương, mà chọn phương pháp không biết xấu hổ như vậy!
- Ta rất ít kiên nhẫn. Hơn nữa ngươi cũng không xứng nói chuyện với ta. Chờ sau khi Thiên Vương sống lại bảo hắn lăn ra nói chuyện với ta đi!
Âu Dương nói một câu như vậy, cho dù Lý Thu Linh người có tính khí tốt nhất phía bên đối phương cũng phải nổi giận!
Đó là một nữ tử tay cầm một cái chiến chuy khổng lồ. Chiến Chùy này còn lớn hơn cả người nàng tới bốn năm lần. Hình ảnh như vậy thật sự có chút không hài hòa!
- Tiễn Thần! Thật ra ta vẫn muốn lĩnh giáo ngươi một phen!
Lý Thu Linh xong nói liền muốn xông lên. Nhưng Âu Dương căn bản không thèm để ý tới nàng, mà khinh thường nhìn nàng một cái nói:
- Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao? Ngươi còn tiến thêm một bước ta sẽ khiến con chó phía dưới chết không thể chết lại. Ngươi có thể thử một chút xem ta có làm được hay không! Thượng Quan Hồng không tin tưởng lời nói của ta, cho nên ngày hôm qua nàng ta đã phải chết!
Âu Dương vừa mở miệng nói ra câu này, bốn người đối diện lập tức bối rối!
Thượng Quan Hồng đã chết sao? Thiên Đình có bảy đại cường giả. Âu Dương nói như vậy chính là cho bọn họ biết, các ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, Thượng Quan Hồng đã chết, Hàn Sa cũng đã chết. Một Liễu Chân Ngôn sắp chết. Chỉ còn lại có bốn người các ngươi có tư cách gì đấu với ta?
- Ngươi... Ngươi nói bậy!
Đương nhiên Lý Thu Linh sẽ không tin tưởng lời Âu Dương nói. Bởi vì bọn họ đều biết, nếu như nói đánh, có lẽ Thượng Quan Hồng không đánh thắng được Lý Thu Linh. Nhưng nếu như nói chạy, vậy cho dù là Liễu Chân Ngôn cũng không chắc chạy trốn nhanh bằng Thượng Quan Hồng!
- Hắn nói là sự thật... Hàn Sa cũng đã chết...
Liễu Chân Ngôn liếc mắt nhìn Âu Dương một cái đầy ác độc. Trong một đêm Thượng Quan Hồng chết, Hàn Sa chết, mình bị người đuổi giống như chó nhà có tang. Hiện tại đến cửa quê nhà mình, người ta một mình chắn cửa lớn, không coi mấy người bên cạnh ra gì!
- Cái gì...
Nếu như lời nói của Âu Dương khiến bọn họ khịt mũi con thường, vậy lời Liễu Chân Ngôn nói bất kể nói thế nào bọn họ cũng không thể không tin.
- Mẹ nó, lão tử tận mắt nhìn hắn bắn một mũi tên bắn chết hai người kia. Lão tử bị hắn đuổi một đường từ Tây Bắc tới nơi này. Ngươi cảm thấy lão tử có lòng dạ nào đùa giỡn với ngươi sao?
Liễu Chân Ngôn nổi giận. Hắn chưa bao giờ tức giận như thế. Vào lúc này hắn thật sự rất muốn tìm một lổ để chui vào. Cả đời này hắn chưa từng mất mặt tới như vậy!
Nghe thấy Liễu Chân Ngôn nói vậy, bốn người kia đều hít một hơi lạnh. Mặt Khâu Vân Bình đã hoàn toàn biến sắc!
- Tiễn Thần, ngươi quá điên cuồng. Bắt đầu từ khi khai thiên tích địa, chưa từng có người nào dám chạy đến Thiên Đình khiêu khích. Ngươi là người đầu tiên. Chỉ sợ cũng có thể là người cuối cùng! Người đâu! Dẫn Vệ Thi đến đây!
Khâu Vân Bình thật sự không muốn thỏa hiệp. Nhưng giờ này phút này không thỏa hiệp cũng không được. Bởi vì Khâu Vân Bình biết hắn không chịu nổi tổn thất.
Rất nhanh, mấy người dẫn theo Vệ Thi tay bị buộc một sợi dây thừng màu vàng từ bên trong đi ra. Trong nháy mắt Âu Dương nhìn thấy Vệ Thi, trên mặt hiện ra một nụ cười khiến người khác khó có thể phát hiện nói:
- "Vu tổ" không hổ danh là Vu tổ. Nếu như không phải tu vi của ta đã tiến thêm một bước nữa, chỉ sợ cho dù là quan tâm chiến ý của ta cũng không có cách nào nhìn thấu thân phận của ngươi. Ngươi nói có đúng không Trịnh Tú Nhi!