- Thích đối với ta mà nói thực sự quá xa xôi!
Âu Dương nói tới chữ thích, trong đầu lại hiện lên cái bóng dáng nữ tử đứng trong biển mai. Thời điểm nhớ tới Vệ Thi, Âu Dương không khỏi cảm thấy ngạc nhiên đối với Yên Hồng. Tại sao nàng lại đảm bảo mình nhất định sẽ đi theo nàng?
Thời gian năm năm, đối với chuyện trong quá khứ, Âu Dương đã nhớ lại được một phần. Còn lại một phần nhỏ, Âu Dương lại tạm thời không muốn nghĩ tới.
- Thật ra Âu Dương, ngươi nên tìm một người bạn!
Thiệu Phong gắp thức ăn ở bên cạnh phụ hoạ. Tuy nhiên sau khi bị Lưu Tĩnh trừng mắt một cái, hắn liền hoảng sợ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của mình...
Trong lúc nhất thời tất cả trong bàn ăn đều trở nên trầm mặc. Trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình.
- Có lẽ trên thế giới này chỉ có một phương pháp có thể khiến ta trở lại một lần nữa!
Trong lòng Âu Dương thầm nghĩ như vậy. Tuy nhiên hắn lại lắc đầu nở nụ cười. Bởi vì Âu Dương cảm thấy không có khả năng xuất hiện phương pháp kia. Đồng thời Âu Dương cũng không tin có người nào thần thông quảng đại có thể tìm được mấy người kia!
Không sai. Âu Dương là một người rất coi trọng lời hứa. Cả cuộc đời này, Âu Dương cảm giác mình nợ nhiều nhất chính là mấy người kia! Một người chính là Sở Tương Hợp! Đây là người phát hiện ra hắn sớm nhất tại tiểu thế giới. Sau đó giống như một lão sư dẫn theo hắn từng bước trưởng thành. Nhưng cuối cùng Âu Dương lại nhận được tin tức Sở Tương Hợp đã chết!
Âu Dương biết, linh hồn của Sở Tương Hợp đã bị nghiền nát. Ai có bản lĩnh lớn như vậy, tiến vào luân hồi liều mạng lấy linh hồn của Sở Tương Hợp ra, sau đó mang theo linh hồn của Sở Tương Hợp thỉnh mình xuống núi? Có lẽ vì Sở Tương Hợp có thể chuyển thế sống lại, Âu Dương nguyện ý chiến đấu một trận, nguyện ý liều lĩnh chiến đấu một trận!
Người thứ hai chính là Trịnh Khôn! Thiên yêu Trịnh Khôn! Trong Tỏa Yêu Tháp, nếu như không có Trịnh Khôn, từ nhiều năm trước Âu Dương đã cùng với các đội viên của mình chôn xương tại Tỏa Yêu Tháp. Nếu như không có Trịnh Khôn vô tư, như vậy mình đã chết. Nếu như có người có thể tìm được linh hồn của Trịnh Khôn, vậy cũng có thể thỉnh cầu Âu Dương!
Sau Sở Tương Hợp và Trịnh Khôn, người thứ 3 chính là Triệu Cương. Triệu Cương đã từng đưa cho Âu Dương niềm tin Chí Cường Giả, khiến Âu Dương tại Tiên giới cũng có được sự nỗ lực bất khuất của Triệu Cương!
Suy nghĩ cẩn thận một chút về những người này, Âu Dương chợt phát hiện cả đời mình này mình thật sự mắc nợ không ít người. Chỉ có điều mình lại không có khả năng trả nợ cho những người này!
- Có lẽ ta đúng là kẻ nhu nhược. Tiến thêm một bước nữa ta đã có thể khiến bọn họ sống lại, nhưng ta lại không làm được...
Có đôi khi trong lòng Âu Dương cũng oán hận bản thân mình. Nhưng hiện tại hắn thật sự thiếu một sự tự tin. Nhất định phải có người mang cho hắn tự tin lớn nhất và một loại niềm tin tất thắng!
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua trong im lặng. Âu Dương chọn một cửa sổ khá lớn, hơn nữa có thể nhìn thấy mặt trăng. Ngồi ở trong phòng của mình, trên gường lớn ngay sát cửa sổ, nhìn ánh trăng như nước từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
- Hình như sắp đến tết rồi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía lịch treo tường. Đúng vậy, còn một tuần lễ nữa là đến ba mươi tháng chạp, cũng chính là tết rồi!
- Sắp đến tết rồi! Chừng nào thì trong lòng ngươi mới có thể cho mình ăn tết đây? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cửa phòng được mở ra. Lưu Tĩnh mặc áo ngủ từ ngoài cửa đi đến. Thiệu Phong lại đứng ở ngoài cửa. Thiệu Phong mỉm cười thoáng nhìn về phía Lưu Tĩnh và Âu Dương, sau đó quay về phía hai người phất phất tay rồi xoay người đóng cửa lại.
Thật ra nụ cười này dù sao cũng hơi ám muội. Dù sao hơn nửa đêm, cô nam quả nữ, một nam nhân bình thường nhìn vị hôn thê của mình mặc áo ngủ tiến vào phòng nam nhân khác. Nam nhân bình thường rất khó bình tĩnh được như Thiệu Phong.
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút cũng không có cái gì. Âu Dương là người thế nào. Nếu như hắn thật sự có ý gì với Lưu Tĩnh, như vậy sao có thể chờ được đến phiên mình.
Từ trước đến nay Lưu Tĩnh đều không phải là một người không tuân thủ nguyên tắc. Thời điểm Lưu Tĩnh nhận lời làm vị hôn thê của Thiệu Phong, nàng sẽ vĩnh viễn không thay đổi nữa. Về điểm này Âu Dương là người rõ ràng nhất.
Nhẹ nhàng nắm chặt tay Âu Dương, Lưu Tĩnh vẫn giống như khi còn bé, nắm tay Âu Dương ngồi bên giường, chân đất thả xuống giường đong đưa, hát những bài hát thiếu nhi hồi nàng còn bé vẫn thường hát cho Âu Dương nghe...
Giờ phút này tâm trạng của Âu Dương yên tĩnh một cách lạ kỳ. Hình ảnh mỗi người kia giống như đã biến mất khỏi mắt Âu Dương. Âu Dương thật sự muốn vĩnh viễn dừng ở giờ phút này ở chỗ này.
- Âu Dương, biết không? Từ sau khi ngươi tỉnh lại lần đó, ta đã cảm thấy ngươi không còn là Âu Dương trước kia, người tùy tiện để ta bắt nạt nữa. Trên người của ngươi có quá nhiều bí mật ta không biết. Hơn nữa ngày hôm nay ta nghe Yên Hồng tỷ tỷ nói xong, ta cảm thấy một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ phải rời khỏi đây đi tới bước cuối cùng của ngươi! Âu Dương, ngươi biết không? Có lúc con người đứng ở trước một con sông lớn, chỉ nhìn thấy được nước sông chảy xiết, lại không nhìn thấy hoa nở ven sông...
- Hoa nở ven sông...
Âu Dương khẽ nhắc lại bốn chữ này. Bốn chữ này bao hàm quá nhiều thứ.
- Như vậy đi, còn một tuần nữa là đến tết. Quên đi tất cả. Ngươi không phải là thần linh thiên hạ vô địch. Ngươi không phải chịu trách nhiệm về tất cả những người kia. Ngươi chính là Âu Dương! Được không?
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu đậm. Loại tình cảm này không phải là tình cảm giữa nam và nữ, mà là tình bằng hữu.
Giờ phút này Âu Dương đột nhiên cảm giác thấy mình cũng quá chấp nhất. Có lẽ Lưu Tĩnh nói đúng. Mình chưa bao giờ thật sự thả xuống quá tất cả!
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
Âu Dương mỉm cười nhìn Lưu Tĩnh. Lần này Âu Dương cười, nụ cười sáng lạng như vậy, thoải mái như vậy.
- Đứa ngốc! Không phải đáp ứng ta, là đáp ứng chính ngươi! Trong lòng ngươi mong chờ được bình thường, nhưng cả đời ngươi nhất định không tầm thường. So với bó tay bó chân, không bằng thật sự chơi cho thoải mái, sau đó bước qua này sông lớn đến xem hoa nở bên sông!
Lưu Tĩnh vỗ vỗ vào ngực Âu Dương. Giờ phút này đôi bạn bè thân nhất giống như thật sự trở về tuổi ấu thơ. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn trên trời ngắm nhìn màn đêm cùng với mặt trăng sáng!
Có thể là ông trời không nể mặt. Không bao lâu sau, trên trời không ngờ có mây đen bay tới. Từng bông hoa tuyết bất ngờ từ trên trời rơi xuống. Tuy nhiên chuyện này với Âu Dương đại thần chúng ta mà nói thực sự không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Âu Dương nhẹ nhàng quay về phía bầu trời xé một cái. Tất cả mây đen trên bầu trời bị xé mở một lỗ hổng. Hoa tuyết vẫn bay lượn, nhưng mặt trăng sáng vẫn soi sáng đại địa!
- Chờ thời điểm ta xé mây đen trong lòng chính là lúc ta trở về Tiên giới lật tung Thiên Đình!