Hơn nữa điều này cũng chỉ hạn chế với vài loại dị năng. Chiến Lang biết Tử thần không cách nào bay, Nhưng bây giờ Tử thần sử dụng không phải là dị năng bay, hắn lấy lực lương trong thân thể chuyển hóa thành một loại năng lượng thôi động bắn hắn đi vê phía trước!
- Ông bạn già...
Chiến Lang lớn tiếng kêu:
- Xem ra ta thật sự phải theo ngươi tu luyện một thời gian. Ngươi thật sự quá cường đại rồi!
- Ha ha, đây mới là bắt đầu. Nếu như đến thế giới kia ngươi sẽ thấy cái gì gọi là dời núi lấp biển!
Tử thần biết, nếu quả thật đến thế giới kia, năng lực hiện tại của hắn thật sự không tính là gì.
- Ngươi bay nhanh nhất có thể đạt được tốc độ là bao nhiêu?
Chiến Lang cảm thấy cảnh vật phía dưới giống như ánh đèn chiếu trong phim điên cường chớp động. Hắn biết, hiện tại cho dù chiến cơ nhanh nhất cũng tuyệt đối không có cách nào đuổi theo bọn họ!
- Tốc độ! Đây mới là bắt đầu! Tốc độ nhanh nhất của ta có thể khiến vệ tinh cũng không thể quay chụp được!
Tử thần giống như cũng muốn cảm giác được điều đó. Hắn lại tăng tốc một lần nữa. Lần này tốc độ của hắn gần như đạt được tốc độ cao nhất của thế giới này. Nếu thêm một chút nữa đã có thể giống như Âu Dương bổ ra hư không mà đi. Không thể không nói, Tử thần quá cường đại. Tắn thậm chí vượt qua khả năng của Âu Dương lúc trước khi còn là cường giả trong tiểu thế giới kia. Bất kể là Sở Tương Hợp hay là Lam Thông lúc trước cũng không thể nào so sánh với Tử thần bây giờ. Bởi vì thiên phú của Tử thần thật sự quá tốt. Hắn sinh ra đã có lực lượng thất giai trở lên. Hơn nữa Tử thần vô cùng toàn diện.
Bất kể là bay trên trời hay chui xuống đất đều có thể làm được.
Nếu thật sự muốn phân loại, Tử thần có lẽ được xem như một loại Trận Đồ Sư. Dĩ nhiên, mỗi thế giới đều có sự phân loại của thế giới đó.
- Thật quá kích thích!
Trong nháy mắt Chiến Lang bỗng nhiên muốn biết, nếu như mình tu luyện giống như Tử thần, có phải mình cũng có thể đạt được cảnh giới như vậy hay không?
Sau nửa ngày, trong phân khu Tương Thành, Lôi Ô mặc quân trang trên mặt mang theo một nụ cười mỉm nhìn hai người đàn ông đứng đối diện mình.
Lôi Ô biết, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này chính là Tử thần trong truyền thuyết. Vừa nãy khi thủ hạ hồi báo không ngờ lại nói cho Lôi Ô biết bọn họ từ phía xa bay tới!
Dùng thân thể để bay, hơn nữa tốc độ nhanh đến mức khiến Rada của bọn họ cũng không thể phát hiện. Lôi Ô biết hắn thật sự gặp phải một cường giả siêu cấp.
- Ta không cảm ứng được khí tức của cường giả siêu cấp. Các ngươi xác định hắn vẫn còn ở đây sao?
Tử thần không nói chuyện khách sáo với Lôi Ô. Hắn tới nơi này không phải vì hỗ trợ. Hắn tới vì muốn tìm được truyền thừa viễn cổ, muốn tìm được phương pháp tu luyện kia!
- Chắc chắn đang ở đây!
Lôi Ô trả lời rất chắc chắn. Mấy ngày nay tuy rằng bọn họ không dám tới gần, nhưng bọn họ vẫn có thể biết, mỗi ngày Âu Dương đều sống như một người bình thường. Ngoại trừ mỗi ngày phải biến ra Cáp Căn Đạt Tư cho Lưu Tĩnh, trên căn bản không có ý khác với người bình thường!
Không thể như vậy! Đây là lần đầu tiên Tử thần nảy sinh sự nghi ngờ đối với chính mình. Cho tới nay, trước sau Tử thần vẫn cho rằng mình chính là người mạnh nhất trên tinh cầu này. Nếu như hắn muốn động thủ, trừ phi là dùng đạn hạt nhân bắn nổ hắn, bằng không hắn chẳng sợ cái gì.
Mà Tử thần biết, với cảm giác của mình, trên căn bản nếu như trong một thành thị có sự tồn tại của một người dị năng, hắn có thể phát hiện trước tiên. Mà bây giờ Lôi Minh lại nói cho hắn biết Âu Dương không hề rời. Nhưng bản thân hắn lại không cách nào cảm ứng được khí tức của Âu Dương? Vậy nghĩa là gì?
Thật ra không riêng gì Tử thần, Âu Dương cũng không cảm ứng được khí tức của Tử thần. Đối với Tử thần mà nói, Âu Dương quá cường đại, cường đại đến mức hắn không có cách nào cảm ứng được.
Còn đối với Âu Dương mà nói, Tử thần lại quá nhỏ bé, yếu ớt đến mức hắn có thể bỏ qua. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ta vẫn muốn ăn nữa!
Lưu Tĩnh chẳng biết xấu hổ nằm nhoài trên người Âu Dương. Dáng vẻ lười biếng kia thật sự rất mê người.
- Đi sang một bên. Ngươi không sợ ăn tới mức bội thực mà chết sao?
Âu Dương trừng mắt với Lưu Tĩnh một cái. Hắn không quan tâm Lưu Tĩnh lộ ra bộ dạng mê hoặc tới mức nào. Trên căn bản Âu Dương đều đã miễn dịch. Bản thân Âu Dương hiểu rõ ràng nhất hắn chẳng qua chỉ là một người bạn. Một khi cô muốn cái gì, đều sẽ biểu hiện vẻ thục nữ. Sau đó cô giống như một con mèo nhỏ tiếp cận ngươi. Chỉ cần sau khi cô nhận được thứ mình muốn, tiếp theo chính là một cước đá văng ngươi, sau đó cười lớn giống như một Ma Vương, nói cho ngươi biết, ngươi đã bị lừa...
Thủ đoạn như vậy Lưu Tĩnh cũng chỉ sử dụng với Âu Dương. Dù sao trong mắt Lưu Tĩnh, Âu Dương mới là người duy nhất an toàn. Nếu như nàng dùng một chiêu này đối phó với một người đàn ông xa lạ, chưa chừng sẽ thật sự có chuyện...
- Lực lượng của ta dùng để giữ gìn hòa bình của địa cầu, là tồn tại chính nghĩa để giữ gìn vũ trụ, chứ không phải biến ra Cáp Căn Đạt Tư cho ngươi!
Âu Dương dùng lời lẽ nghĩa chính, khiến mình giống như siêu nhân.
- Vậy có muốn lão nương may cái quần đỏ, lại làm cái chăn đơn rách, sau đó khoác lên người ngươi cho ngươi bay ra ngoài hay không?
Lưu Tĩnh biết mềm dẻo không được, bắt đầu dùng cứng rắn. Với cách thức mềm cứng đều được sử dụng, cuối cùng Lưu Tĩnh đã nhận được cái mình muốn...
Trong ti vi không ngại phiền phát hình mười người lãnh đạo đang ở vị trí đứng đầu. Trong mười phút mọi người trong toàn quốc đều rất hạnh phúc. Sau mười phút là tin tức về tình hình rất hỗn loạn ở nước ngoài. Trên căn bản Âu Dương đã miễn dịch với những thứ này. Nếu như mỗi ngày đều xem những thứ này, cho dù tư duy của ngươi rất rõ ràng cuối cùng cũng nhất định sẽ bị người ta lừa dối.
- Những ngày qua, đám lính kia không tới sao?
Trong mắt Lưu Tĩnh, những người mặc quân trang đều là lính. Cô căn bản không phân biệt được các loại quân hàm.
- Vẫn có!
Lưu Tĩnh vừa ăn vừa nói:
- Nếu như bọn họ thật sự trở lại, ngươi tính làm sao bây giờ? Giết người sao?
Lúc Lưu Tĩnh nói ra từ giết người có vẻ rất bình tĩnh. Dù sao đối với một người bình thường mà nói, giết người vẫn chỉ là chuyện tồn tại trong kịch truyền hình. Không thật sự tiếp xúc qua, căn bản không biết ý nghĩa thật sự của hai chữ giết người này.
Nhưng Âu Dương cảm giác mình hẳn đã từng giết người. Nói cách khác mình thật giống như là một ma quỷ leo từ trong địa ngục ra. Đối với chuyện này Âu Dương đã từng tự hỏi mình, rốt cuộc có phải mình bị xuyên qua hay không!
Cái gì gọi là bị xuyên qua? Trước đây nhân vật chính đều xuyên qua, sau đó linh hồn số cứt chó cắn nuốt chủ nhân. Tiếp đó, đi tới con đường tranh hùng thiên hạ. Âu Dương hoài nghi có phải mình đã từng xuyên qua hay không? Kết quả có phải mình đã chiếm lấy một thân thể, sau đó trở thành nhân vật chính tranh hùng thiên hạ hay không?