Âu Dương nói xong thoáng nhìn về phía Mạnh Bà. Nhưng Mạnh Bà lại lắc đầu nói:
- Điều ngươi nói không có quan hệ với vấn đề của ta!
- Được rồi, ta nói tiếp!
Âu Dương cười một tiếng nói:
- Ngài không cảm thấy cầu Nại Hà này có chút dư thừa sao? Địa ngục vốn là nơi khiến người ta thả chấp niệm xuống. Nếu thật sự có cầu Nại Hà này, thật sự có canh Mạnh Bà, thật sự có thể khiến người ta quên đi quá khứ, vậy làm sao thả chấp niệm xuống? Ngay cả chấp niệm cũng đã quên, làm sao nói tới chuyện thả xuống nữa?
- Ha ha ha ha... Xem ra ta đã sai...
Mạnh Bà nói xong, cảnh sắc xung quanh bắt đầu điên cuồng biến hóa. Dòng sông vốn chảy xuôi biến mất không thấy bóng dáng. Cầu Nại Hà cũng bắt đầu từ từ biến mất. Mạnh bà thấp lùn kia bắt đầu điên cuồng lớn lên. Trong chốc lát Mạnh bà đã biến thành một người khổng lồ cao đến mười mét. Không, không nên nói là người khổng lồ. Phải nói là một loại hào quang biến ảo ra. Hình dáng thật sự không cao hơn người bình thường là mấy...
Nhìn bề ngoài Minh Hậu chỉ khoảng ba mươi tuổi. Toàn thân nàng phát ra không phải là mị lực loá mắt mỹ lệ. Tuy rằng trong mắt Âu Dương, Minh Hậu thật sự cực kỳ mỹ lệ. Trên người nàng tản mát ra hào quang cao quý đến khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng! Lúc loại mị lực này phát ra giống như khiến tất cả thiên địa đều phải biến sắc.
Cùng là nữ tử, chỉ một giây sau khi Yên Hồng nhìn thấy Minh Hậu, nàng liền cảm thấy bối rối. Giờ phút này nàng thậm chí có suy nghĩ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Không phải Yên Hồng không xinh đẹp, mà trước hào quang của Minh Hậu, nàng thật sự khó có thể so sánh được. Thật ra đừng nói là Yên Hồng, cho dù Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn nam tính cũng có suy nghĩ muốn chạy trốn. Dường như trước mặt Minh Hậu, bất kể là nam hay là nữ đều không thể ngẩng đầu.
Có thể chân chính nhìn thẳng vào Minh Hậu chỉ có một người. Đó chính là Âu Dương! Âu Dương biết, hào quang phát ra trên thân thể của Minh Hậu thật ra chính là hào quang sợ hãi. Chỉ cần ngươi có thể khiến tâm mình không sợ gì, vậy nhiên có thể đứng ngang hàng cùng với nàng.
- Chí cao vô thượng. Đây cũng là thần quang bất diệt của chí cao vô thượng sao?
Âu Dương nhìn Minh Vương. Lúc này có thể hỏi ra một câu như vậy chỉ sợ cũng chỉ có một mình Âu Dương.
Minh Hậu mỉm cười đi tới bên cạnh Âu Dương. Hư ảnh thần quang cao khoảng mười mét dừng ở lại ở phái xa. Vào lúc này thế giới giống như bị đông cứng lại, chỉ để lại hai người Minh Hậu đối điện với Âu Dương.
- Ở trong mắt những người khác ta là chí cao vô thượng. Nhưng ở trong mắt ngươi ta lại không phải! Đúng không?
Minh Hậu đi tới bên cạnh Âu Dương mở miệng nói ra nhưng lời ấy.
- Đúng, chí cao vô thượng thật sự không phải là như vậy. Cho nên ngươi không phải là chí cao vô thượng!
Trong nháy mắt trong lòng Âu Dương dường như đã hiểu ra điều gì.
- Nhưng thật ra là chí cao vô thượng hay không đều ở trong lòng ngươi. Ngươi đã từng nghe nói về Thiên Đình chưa?
Minh Hậu hỏi một đằng trả lời một nẻo nói ra.
- Nói vậy là có ý gì?
Âu Dương không rõ Minh Hậu muốn nói gì với mình. Nhưng hắn tin tưởng Minh Hậu hẳn đã biết ý đồ đến đây lần này của hắn. Cho nên hắn muốn mở miệng mong Minh Hậu nhận lời hỗ trợ.
- Thiên Đình ở ngay trên cửu thiên. Quá ít người biết đến. Nơi đó có vô số tồn tại giống như ta. Người ngươi muốn tìm ở chỗ đó. Người ngươi muốn đối kháng cũng đến từ nơi chỗ!
Lúc Minh Hậu nói chuyện, Âu Dương thoáng chau mày. Ban đầu hắn vốn tưởng rằng tất cả đều sẽ kết thúc trên người Thiên Vương. Nhưng không ngờ kết quả lại là Thiên Vương không phải là kẻ đứng đầu. Không ngờ kẻ đứng đầu lại ở trên Thiên Đình?
Người mình muốn tìm là ai trong lòng Âu Dương tất nhiên biết rõ ràng nhất. Lúc này không ngờ Minh Hậu lại nói với mình, người mình muốn tìm đang ở trên Thiên Đình. Chẳng lẽ nói mình phải giết tới Thiên Đình sao?
Bên trên Thiên Đình đều là những tồn tại giống như Minh Hậu. Nói cách khác, đó là một thế giới chí cao vô thượng. Mình có tư cách gì để tiến vào chỗ đó?
- Thật ra từ khi bắt đầu các ngươi đều đã sai. Rất nhiều ở trong mắt ngươi là bị ép hại, trên thực tế bọn họ đều đã leo lên Thiên Đình.
Minh Hậu giống như đang nhớ lại điều gì đó:
- Chúng ta vốn là người thủ hộ thế giới này. Trước đây rất lâu chúng ta bảo vệ hòa bình của thế giới này. Theo thời gian trôi đi, không ngờ trong nhân loại, yêu ma, quỷ quái sinh ra cường giả. Số lượng của bọn họ càng ngày càng nhiều, cuối cùng đã uy hiếp đến sự thống trị của chúng ta!
Sau khi Minh Hậu nói đến đây rõ ràng có chút đau khổ!
- Ta lựa chọn rời khỏi Thiên Đình, thành lập ở chỗ này một thế giới của riêng ta. Ta không hỏi thế sự, chỉ ở trong địa ngục chờ đợi người trong lòng có chấp niệm, hy vọng có thể độ hóa bọn họ. Nhưng ta rời khỏi cũng khiến cho nhữngngười đã từng thủ hộ mất đi một sự giúp đỡ lớn. Thế lực phản đối theo đó mà không ngừng tăng thêm. Chúng ta dần dần mất đi quyền lên tiếng. Trượng phu của ta, cũng chính người từng làm Thiên Đế đã từng thống trị thế giới này bị phong ấn ở Thiên Ngoại Thiên trong Thiên Đình. Ta vốn tưởng rằng như vậy tất cả đã kết thúc. Nhưng lại không biết những người tiến vào Thiên Đình vĩnh viễn không chịu dừng lại. Bọn họ rất nhanh phát hiện vực ngoại, cũng chính là quê hương của đám người thủ hộ chúng ta...
Thời điểm nói tới đây, trong mắt Minh Hậu đầy vẻ thống khổ.
- Bọn họ phát động chiến tranh. Bọn họ từ Thiên Ngoại Thiên một đường giết tới vực ngoại. Chỉ trong một đêm quê hương của ta đã bị hủy hoại. Nhưng bọn chúng cũng không chiếm được tiện nghi. Một khắc khi Đại trưởng lão chúng ta sắp chết đã đóng kín thông đạo liên kết vực ngoại với thế giới này. Đại trưởng lão cực kỳ từ bi. Hắn biết, sau khi thế giới của chúng ta bị hủy diệt, một ngày nào đó những tên điên cuồng này sẽ lại trở lại hủy diệt thế giới này!
Sau khi Minh Hậu nói đến đây Âu Dương ngắt lời nói.
- Thiên Vương chính là một trong những người kia đúng không?
Minh Hậu gật đầu nói:
- Hắn là kẻ từ vực ngoại trở về sớm nhất. Nhiệm vụ của hắn chính là tập trung lực lượng người của thế giới này mở ra con đường để bọn chúng trở về.
- Ngài có năng lực tại sao không giết Thiên Vương?
Âu Dương nhìn Minh Hậu. Lấy thực lực của Minh Hậu, tuyệt đối có thể giết chết Thiên Vương. Tất cả đều nằm trên người Thiên Vương. Nếu như giết chết Thiên Vương, đám người vực ngoại kia liền chỉ có thể vĩnh viễn bị trục xuất!
- Ta không thể! Bởi vì trượng phu của ta cũng tại vực ngoại....
Trong mắt Minh Hậu có mấy phần đau khổ. Trong khoảnh khắc Âu Dương hiểu được sự thống khổ này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Minh Hậu muốn Thiên Đế trượng phu của mình trở lại thế giới này đoàn tụ với nàng. Nhưng nàng lại không muốn những người kia cùng trở về. Đây là một loại mâu thuẫn.
Cho nên đối mặt với Thiên Vương nàng lựa chọn làm như có mắt không thấy có tai như điếc. Nếu như trước đây Âu Dương nghe thấy chuyện này nhất định cảm thấy Minh Hậu đã phát điên. Nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Âu Dương hiểu rõ, có lúc người vì một chuyện có thể điên cuồng. Minh Hậu chính là vì Thiên Đế mà điên cuồng.