- Quá lớn.. Đại yêu...
Tuy rằng Đa Thành không biết đây rốt cuộc là gì, nhưng Đa Thành biết, đây chắc chắn là một con yêu ma siêu cấp. Yêu ma như vậy sao có thể xuất hiện ở thế giới này được? Chỉ riêng việc đại bàng vỗ cánh đã có thể dễ dàng đánh vỡ hư không đã có thể hiểu được, đại bàng này tuyệt đối không phải là yêu vật của tiểu thế giới này.
Trên phủ quốc sư, Bạch Tinh đứng một mình trong hư không, mắt nhìn đại bàng bay tới. Đó không phải là Đại Bằng vương. Đó chẳng qua chỉ là một trong tứ đại hộ pháp thủ hạ của Đại Bằng vương.
Thật ra Đại Bằng vương không hề lớn như vậy. Đại Bằng vương thật sự giương cánh chỉ khoảng trăm trượng. Tuy nhiên có vài thứ không phải cứ nói càng lớn thì càng mạnh. Tuy rằng con đại bàng này rất lớn, nhưng lại hoàn toàn không có khí phách giống như Đại Bàng vương khi giang rộng Kim Sí.
- Không có việc gì chứ?
Bạch Tinh đứng một mình phía trên phủ quốc sư, liền nhìn thấy đại yêu đang giang cánh che kín phía chân trời đột nhiên hóa thân trở thành một nam tử anh tuấn cao khoảng một thước tám đi tới phía dưới hắn. Đầu tiên hắn quay về phía Bạch Tinh hành một lễ tiết, sau đó báo cáo một chút về tin tức của Yêu tộc và Chiến tộc còn có Ma tộc trong thời gian gần đây.
Dù sao cũng là ở xứ khác. Tuy rằng người của ba chủng tộc này đều không ai phục ai, nhưng bất kỳ ai cũng biết, vào lúc này nếu ai gây sự làm loạn nhất định sẽ làm mất mặt Vương của tộc mình. Cho nên ba bên cũng xem như là bình an vô sự.
- Được, sau này đến đây không nên làm như vậy nữa!
Bạch Tinh liếc mắt nhìn người này một cái. Tại Tiên giới, đại bằng giương cánh bay lượn như vậy tất nhiên không có việc gì. Mặc dù bị người nhìn thấy chẳng qua chỉ giật mình nho nhỏ thôi. Nhưng nơi này không phải là Tiên giới. Giang cánh bay lượn như vậy ở chỗ này, chỉ sợ sẽ khiến toàn thế giới đều trở nên hỗn loạn.
- Vâng...
Nam tử kia gật đầu, sau đó lấy hình dáng của con người bay về phía xa.
Những chuyện phát sinh trong giây lát ngắn ngủi này đã khiến cả vương thành Huy Hoàng đều sắp phát điên lên được. Đại bàng che khuất bầu trời kia từ đâu đến. Hắn mạnh như thế nào? Vỗ cánh đã có thể xé nát hư không. Nếu như hắn giương trảo lên, có phải có thể một lần xé rách tất cả vương thành Huy Hoàng hay không?
Đa Thành đã trở nên thành thật. Người khác chỉ có thấy được đại bằng không nhìn thấy cảnh đại bằng kia hóa người. Nhưng hắn đứng cách phủ quốc sư rất rất gần. Hắn có thể nhìn thấy tất cả. Đại bàng khi chỉ cần một đòn đã có thể hủy diệt toàn thế giới nhưng không ngờ trước mặt nam tử cao hơn hai mét này lại ngoan ngoãn giống như một con dê con
Từ lễ tiết có thể nhìn ra được, nam tử kia chắc chắn là chủ thượng của đại bằng này. Thủ hạ đã mạnh đến mức độ như vậy, chủ thượng còn cường đại tới mức nào?
Ban đầu hắn còn nghĩ là Huyễn Thuật Sư quấy phá. Hiện tại Đa Thành đã không còn dám nữa nhiều lời nữa. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là lập tức tiến vào hoàng cung hồi báo chuyện này cho quốc quân Đa La biết. Thật ra căn bản không cần hắn nói, tất cả vương thành Huy Hoàng, thậm chí trong phạm vi cách vương thành Huy Hoàng trăm dặm có người nào không nhìn thấy con đại bằng này?
- Gần đây có gì khác thường không?
Bạch Tinh trở lại trong phủ. Hắn phát hiện tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Trên mặt hắn thoáng đỏ lên nói:
- Từ trước đến nay Yêu tộc đều phóng đãng bất kham như vậy. Có lẽ hắn cũng không nghĩ nhiều như thế đâu.
- Đúng, hắn thật sự không nghĩ nhiều như thế. Tuy nhiên hắn làm như thế, chắc chắn sau này tất cả tiểu thế giới đều đồn về một con chim đại bàng như thế rồi! Nhìn dáng vẻ hung hăng càn quấy của hắn, thật muốn vặt lông hắn sau đó nướng ăn!
Tiểu Nhạc là người mồm miệng ác độc nhất. Tuy nhiên Yêu tộc đuối lý trước. Hiện tại hắn nói như vậy Bạch Tinh thật sự không tiện nói gì.
- Trong chiến dịch lần trước Thiên Vương chịu thiệt. Tiếp theo hắn nhất định sẽ thành thật một thời gian. Chỉ có điều chúng ta chắc chắn không thể coi thường. Phải biết rằng Thiên Vương thâm hiểm hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta. Mỗi giờ mỗi khắc hắn đều nghĩ đến làm sao đối phó chúng ta. Có thể tưởng tượng được, sau khi trải qua bại trận lần trước, hắn biết chúng ta đang ở tiểu thế giới Thiên Hà, cũng nhất định không dễ dàng động thủ.
Bạch Hủ Minh nói ra ý nghĩ của mình.
- Không sai, hoặc là bất động, muốn động chính là một đòn sấm sét, không cho chúng ta có bất kỳ cơ hội nào để đánh trả!
Âu Dương cũng mở miệng. Sau đó Âu Dương khẽ mỉm cười nói:
- Thật ra kẻ địch dùng phương pháp gì cũng không quan trọng. Quan trọng chính là chúng ta có thể tìm ra hậu chiêu của hắn trước khi xuất thủ!
- Không sai, Thiên Vương là một người rất tự phụ. Từ trước đến nay hắn sẽ không một đao giết chết người. Bất cứ lúc nào cũng cũng thích giữ lại cho mình một con đường, đồng thời cũng giữ lại cho kẻ địch một con đường. Chúng ta phải tìm được cả hai con đường này, sớm đóng kín con đường lui của Thiên Vương, sau đó đánh hắn một cái trở tay không kịp!
Ngụy Bỉnh Dập uống rượu bộ dáng nhàn nhã, không nhìn thấy hắn có chút lo lắng nào.
- Thế nào Âu Dương, ta cảm thấy trong lòng ngươi hẳn đã có một kế hoạch?
Bạch Tinh xoay người nhìn Âu Dương. Hắn hiểu rõ, thật ra từ trước đến nay khi mới bắt đầu tới tiểu thế giới này, Âu Dương nhất định đã tạo ra một cái bẫy trung cuộc. Thiên Vương lấy thiên hạ làm bàn cờ bày ra một ván cờ. Âu Dương lại bày ra một bố cục trong bàn cờ của Thiên Vương, xuất hiện ván cờ trung cuộc như bây giờ.
- Cục diện đã được bố trí xong. Nhưng muốn muốn áp dụng tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Tiếp theo ta chuẩn bị đi Tiên giới một chuyến!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra một điều khiến người ta không hiểu nổi.
Đến tiểu thế giới là đề nghị của Âu Dương. Bây giờ Âu Dương không ngờ lại đổi ý muốn đi Tiên giới. Điều này khiến mọi người không hiểu rốt cuộc Âu Dương muốn làm gì!
- Hiện tại trung cuộc của ta trong ván cờ này còn chưa hoàn mỹ. Nếu như ta không cách nào xác định được một vài chuyện, vậy ván cờ này nhất định sẽ có một vài sát chiêu ta không phá được. Có lẽ những sát chiêu này sẽ lấy mạng của tất cả mọi người chúng ta!
Âu Dương mỉm cười. Từ khi thời đại lớn bắt đầu tất cả mọi người đều là người trong cuộc. Mọi người chỉ có một kết quả, hoặc là phá tan ván cờ này, đẩy người bày bố cục về phía hủy diệt. Hoặc là chết trong ván cờ này.
Âu Dương không muốn chết trong ván cờ này. Hắn muốn sống hưởng thụ một cuộc sống tốt hơn. Hắn còn muốn hoàn thành mình lời hứa với chính mình. Cho nên hắn nhất định phải xác định một vài chuyện. Cho nên chuyến đi tới Tiên giới gần như là bắt buộc phải làm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đi thôi, ta biết trong lòng ngươi nghĩ điều gì!
Bạch Hủ Minh giống như nhìn ra được điều gì đó. Hắn không quá rõ ràng, nhưng hắn biết, nếu như Âu Dương không có cách nào xác định được tất cả những điều này, như vậy ván cờ trung cuộc này không thể nào thành lập.