Một tay Âu Dương ôm Lý Uyển Như, mắt nhìn thanh chủy thủ cắm trên ngực nàng.
- Đừng nói chuyện. Hãy nghe ta nói...
Lý Uyển Như đưa một bàn tay lên nhẹ nhàng đặt trên miệng Âu Dương, sau đó trên mặt hiện ra một nụ cười mỉm nhìn Âu Dương nói:
- Thật ra, thật ra ta căn bản không thích ngươi...
- Ban đầu ta cho rằng ta thích ngươi...
Lý Uyển Như hình như đã có chút mơ hồ. Nàng cố gắng khiến mình tỉnh táo một chút nói:
- Ban... ban đầu ta cho rằng người ta thích chính là ngươi. Nhưng hai ngày nay ở chung một chỗ với ngươi ta đã hiểu ra. Thật ra ta quá chấp nhất. Người ta thích chính là Âu Dương đã chết. Ngươi đã không phải là Âu Dương đó nữa, không phải là Âu Dương nguyện vì ta mà từ bỏ sinh mạng Âu Dương... Người ta yêu thật ra đã chết. Ta chẳng qua chỉ đang sống trong sự giãy dụa. Bây giờ ta lại bị người ta coi là quân cờ để đối phó với ngươi. Ta không muốn thống khổ thêm nữa. Cho nên ta lựa chọn làm như vậy. Ta mệt mỏi. Ta muốn đi một thế giới khác tìm kiếm Âu Dương đã chết kia...
Khi Lý Uyển Như nói những lời này, nước mắt Âu Dương rơi xuống từng giọt.
Lý Uyển Như nói không sai. Âu Dương kia có thể bởi vì Lý Uyển Như mà từ bỏ Thứ Kiêu Cung. Âu Dương kia đã từng làm rất nhiều chuyện vì Lý Uyển Như. Ở gần nhau bốn mươi năm, cùng xem mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, nhìn hoa mai rơi trong tuyết. Nhưng khi mình lại sống lại, trở lại thế giới này, tín nhiệm cơ bản đã mất...
- Ngươi không phải là hắn. Ta biết ngươi không phải là hắn. Bởi vì hắn sẽ không rơi lệ. Hắn chán nản đến thị trấn nhỏ kia làm một tên ăn mày, hắn cũng chưa bao giờ từ bỏ. Ngươi không cứng cỏi chấp nhất như hắn...
Lý Uyển Như nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt Âu Dương nói:
- Thật ra ta đã suy nghĩ rất lâu. Rốt cuộc các ngươi có phải là cùng một người hay không? Ta đã rất nhiều lần tự nói với mình, ta hi vọng mình có thể kết hợp các ngươi lại làm một. Nhưng ta không làm được. Ta đã hiểu rõ, Âu Dương trước kia với ngươi bây giờ không giống nhau. Âu Dương lúc trước chỉ tiết tới một mình ta. Nhưng Âu Dương bây giờ...
Trong mắt Lý Uyển Như mang theo một loại ước mơ. Đây là ước mơ được chết. Nàng ước mơ sau khi chết có thể gặp lại người yêu!
- Đúng, ta không phải là Âu Dương kia! Nàng là tất cả của Âu Dương kia, nhưng ta lại không làm được. Nàng nghĩ vậy cũng không sai. Âu Dương kia đã chết. Ta tin tưởng hai người nhất định có thể gặp lại nhau...Gặp nhau tại một nơi nào đó...
Âu Dương cố gắng kìm chế tâm trạng của mình, để mình không đến nỗi suy sụp vào lúc này.
- Đúng, nhất định là như vậy. Ta cũng tin tưởng, ta đáp ứng hắn. Nếu như ta không có cách nào sống cùng với hắn, vậy ta sẽ cùng hắn xuống hoàng tuyền. Hiện tại ta đã làm được. Ngươi có thể cho người mình yêu một lời hứa hẹn, cho dù là một lời hứa hẹn nhỏ không đáng kể?
Lý Uyển Như vẫn lau nước mắt đang lăn trên mặt Âu Dương. Giờ phút này Âu Dương lại không thể kiên cường bằng tiểu nữ tử Lý Uyển Như tiểu nữ tử này.
- Hứa hẹn... Người yêu...
Khi Âu Dương nghe Lý Uyển Như nói vậy, trong lúc nhất thời không ngờ hắn không biết nên trả lời như thế nào.
- Âu Dương chỉ yêu một mình ta. Bây giờ trong lòng ngươi chỉ thích người trên núi kia. Không nên đau lòng. Ngươi chưa bao giờ mất ta. Bởi vì ngươi chưa bao giờ nhận được trái tim ta. Trái tim ta đã sớm trao cho người kia. Hiện tại ta muốn đi tìm người kia...
Âu Dương ôm lấy Lý Uyển Như. Máu tươi trên ngực Lý Uyển Như vẫn không ngừng chảy ra, theo cánh tay hắn rơi xuống đất.
- Ngươi có tin không? Ta có thể tìm được hắn!
Lý Uyển Như nhìn lên tinh không. Nàng giống như đang nói một mình, lại giống như đang hỏi dò Âu Dương.
- Ta tin tưởng, nàng nhất định sẽ tìm được hắn. Hắn nhất định đang ở trong hành lang luân hồi chờ nàng, chờ nàng tìm được hắn sau đó dấn theo hắn tới gặp ta được không? Để chúng ta nhìn thấy hai người hạnh phúc...
Âu Dương rất muốn tin tưởng vào lời nói của mình, nhưng hắn biết những lời này chỉ là giả. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Được! Ta đáp ứng ngươi. Đây xem như lời hứa của ta với ngươi. Ta nhất định sẽ dẫn theo hắn... đến... đến... tìm ngươi...
Giọng nói của Lý Uyển Như càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng con mắt của nàng không ngờ đã nhắm lại. Lúc này, sức sống cuối cùng đã rời khỏi thân thể nàng.
Âu Dương nhìn thanh chủy thủ cắm trên ngực Lý Uyển Như. Đây chính là thanh chủy thủ lúc trước Sở Yên Nhiên đaX tự sát. Trong thiên hạ này có thể dễ dàng giết chết tiên tôn như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thanh chủy thủ này...
Đây không phải là một thanh thanh chủy thủ bình thường. Đây chính là một thần khí của Yêu tộc. Binh khí này không có năng lực gì quá mạnh mẽ. Năng lực duy nhất chính là kết thúc tính mạng của người. Một khi thanh chủy thủ này cắm vào trong trái tim, cho cho ngươi là đại la thần tiên cũng chắc chắn phải chết.
Hiện tại thanh chủy thủ này lại xuất hiện đoạt lấy tính mạng của hai nữ tử có quan hệ quan trọng với Âu Dương.
Người thứ nhất chính là Sở Yên Nhiên: "phu quân, còn có một món ăn cuối cùng. Món ăn này có tên là không oán không hối hận..."
Người thứ hai chính là Lý Uyển Như: "ta nhất định sẽ dẫn theo hắn tới tìm ngươi..."
Hai lần, hai mạng sống, cuối cùng đều lựa chọn lấy cách thức này để kết thúc tính mạng của mình. Âu Dương nhìn Lý Uyển Như trong lòng. Hắn hiểu rõ, hẳn là Lý Uyển Như hẳn đã biết về linh hồn tà ác trong thân thể của mình. Sở dĩ nàng lựa chọn dùng loại phương pháp cực đoan này chỉ sợ chính vì không muốn khiến mình phải khó xử.
Mình đã từng nói với nàng về Vệ Thi. Cho nên đối với chuyện của Vệ Thi Lý Uyển Như biết rất nhiều. Qua biểu hiện của mình trong hai ngày gần đây, chắc hẳn Lý Uyển Như đã nhìn ra. Vừa nãy khi mình với Bạch Hủ Minh đàm luận những điều này, với sự thông minh của Lý Uyển Như hẳn có thể hiểu rõ tất cả.
Nàng không muốn tổn thương mình, không muốn làm chướng ngại vật trong tương lai của mình, không ngờ đã lấy phương pháp như vậy để kết thúc tính mạng của mình.
Khi Âu Dương nghĩ tới những điều này, tay hắn nắm chặt lại. Không ngờ lúc này móng tay đã cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Máu tươi từ trong tay Âu Dương nhỏ xuống, hòa quyện với máu của Lý Uyển Như.
- Có thể ta thật sự không còn là Âu Dương trong mắt nàng...
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như nói. Cũng không biết tại sao, đối mặt với cái chết của Lý Uyển Như, không ngờ Âu Dương lại không thấy đau khổ bằng khi nhìn thấy Sở Yên Nhiên chết.
Cũng có thể gần đây hắn đã trải qua quá nhiều đau thương mất mát khiến thần kinh của Âu Dương đã trở nên chết lặng. Chí ít giờ phút này ôm thi thể Lý Uyển Như trong tay, Âu Dương không thống khổ như lúc nhìn Sở Yên Nhiên chết không oán không hối hận!
- Ca...
Chẳng biết từ lúc nào, Âu Minh đã chạy tới phía sau Âu Dương. Trên mặt hắn mang theo một chút hổ thẹn nhìn Âu Dương.
- Không cần phải nói, ca biết!
Âu Dương nói một câu nói khiến Âu Minh chợt sững sờ. Ban đầu Âu Minh tưởng rằng Âu Dương sẽ trách tội mình. Nhưng bây giờ câu nói này đã nói rõ tất cả suy nghĩ của Âu Dương. Một câu này đã đại biểu cho rất nhiều điều.