Sau một hồi cúng tế, không phát sinh chuyện gì cổ quái. Âu Dương cũng không có nhìn ra bất kỳ điều kỳ. Nhưng nghi hoặc trong lòng Âu Dương vẫn không hề giảm bớt.

Mới rạng sáng ngày thứ hai, Âu Dương lại đi loanh quanh trong Trung Châu Thành. Nhưng đi loanh quanh nửa ngày, hắn phát hiện bách tính nơi này nên làm gì thì làm đó. Ngoại trừ những việc này ra không thấy có điểm nào kỳ quái.

- Trung Châu này nhất định có vấn đề. Nhưng ta lại không rõ vấn đề nằm ở đâu. Ta đi tới những chỗ khác hỏi một chút xem sao!

Âu Dương nhớ phía đông nam cách Trung Châu thành không xa có một thôn trấn không lớn lắm. Thôn trấn kia cách Trung Châu Thành khoảng chừng hơn hai mươi ngàn dặm. Với khoảng cách này đối với người bình thường mà nói thực sự quá xa, nhưng đối với Âu Dương mà nói chẳng qua chỉ là chớp mắt mà thôi.

Xé rách thế giới, Âu Dương lại xuyên qua không gian. Chỉ trong mấy lần hít thở không ngờ đã xuất hiện ở một thị trấn nhỏ cách đó hai mươi ngàn dặm tên gọi là thị trấn Xana.

Khi tiến vào trấn nhỏ này, Âu Dương rõ ràng phát hiện nơi này có sự khác biệt so với Trung Châu.

- Hóa ra vấn đề nằm ở chỗ này!

Âu Dương cúi đầu. Giờ phút này hắn dường như đã hiểu ra điều gì, nhưng lại dường như không rõ. Nếu như suy đoán trong lòng hắn là đúng, vậy làm sao giải thích được về quan tâm chiến ý của mình?

Quan tâm chiến ý của mình có thể nhìn thấu tất cả hư huyễn, căn bản không thể nào rơi vào trong một huyễn trận nào đó. Càng khiến người ta không rõ chính là, nếu như mình thật sự ở trong huyễn trận, vậy người bày trận ngu dốt tới mức để mình trừ trong huyễn trận đi ra sao?

- Tiểu huynh đệ, ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen. Sợ là hai ngày nay đã đi tới nơi cực kỳ hung hiểm!

Ngay khi Âu Dương đang tự hỏi, có một giọng nói già nua xuất hiện bên tai Âu Dương.

Âu Dương ngẩng đầu nhìn tới, đây là một kẻ tướng mạo cực kỳ hèn mọn, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn đập bẹp nhân vật cấp thần côn như hắn. Một thân mặc đạo bào màu hồng phối hợp với khuôn mặt như thiếu nợ của hắn, đây quả thực là rồng phượng trong loài người, tiên bên trong kỳ hoa!

- Tiểu huynh đệ xé nát hư không đến, nói vậy hẳn cũng là cường giả một phương. Theo đạo lý cường giả như tiểu huynh đệ sao có thể bị hung hiểm tầm thường tập kích được!

Nam nhân với dung mạo hèn mọn này không hề để ý tới cảm nhận của người khác. Không ngờ hắn cứ ở trước mặt Âu Dương mà lải nhải.

Khóe miệng phía ngoài hàm răng của nam nhân hèn mọn này có một vết nứt. Từng đợt nước bọt từ trong miệng hắn bay ra. Nếu như không phải Âu Dương có hàm dưỡng tốt, chắc hẳn vào lúc này đã sớm một tát đánh bay hắn ra xa.

- Tiểu huynh đệ đến từ hướng kia sao?

Sau khi nam nhân hèn mọn này giả vờ giả vịt nói một hồi, không ngờ chỉ tay về hướng Trung Châu mở miệng hỏi.

Tuy nhiên Âu Dương không hề xem nó là chuyện to tát!

Nói đùa sao? Chung quanh đây ngoại trừ Trung Châu Thành chỉ có Vạn Tiên Sơn. Nếu như mình là đệ tử của Vạn Tiên Sơn, bất kể nói thế nào trước ngực cũng sẽ có ký hiệu của Vạn Tiên Sơn. Nhưng mình không có ký hiệu của Vạn Tiên Sơn, vậy chỉ còn sót lại một khả năng, mình đến từ Trung Châu Thành. Trò lừa gạt tiểu hài này, Âu Dương đã biết từ lâu.

- Ta không có hứng thú đối với trò đoán mệnh gì đó!

Âu Dương trừng mắt với nam nhân hèn mọn này một cái, sau đó chuẩn bị tiếp tục đi vào trong. Đoán mệnh chỉ là những thứ vô căn cứ. Với tu vi của Âu Dương còn cần tính mạng sao?

- Tiểu huynh đệ, vấn đề của ngươi toàn trấn Xana này chỉ có mình ta có thể trả lời. Những người khác cho dù biết cũng chắc chắn không dám nói!

Nam nhân hèn mọn lại lộ vẻ lão thần khắp nơi. Nhưng hắn phát hiện chiêu này của hắn hù dọa được vô số người nhưng lại không có chút tác dụng nào khi áp dụng trên người Âu Dương. Âu Dương nghe xong hắn nói không hề có ý tứ dừng lại, không ngờ vẫn tiếp tục đi về phía trước!

- Này... Này... Đừng đi... Ta không thu tiền...

Đây là lần đầu tiên nam nhân dung này gặp phải một người như vậy. Hắn tỏ ra bất đắc dĩ kêu lên:

- Nói như thế nào lão hủ cũng là một mạch của Vạn Tiên Sơn. Lão hủ tính vẫn rất chuẩn! Ôi... Ôi... Đừng đi. Nghe ta nói, tử khí trên người của ngươi lúc ẩn lúc hiện. Ngươi hẳn là chúa cứu thế được ông trời phái tới cứu giúp toàn thế giới...

Nam tử hèn mọn kêu lên. Rốt cuộc Âu Dương cũng ngừng lại.

Sau khi nam tử hèn mọn này nhìn thấy Âu Dương dừng lại, dáng vẻ hoang mang theo đó mà biến mất. Hắn lại khôi phục dáng dấp của một thế ngoại cao nhân. Nhưng nếu như ngoại cao nhân đều có dáng vẻ như hắn, chắc hẳn không ai nguyện ý làm thế ngoại cao nhân nữa.

Nam nhân hèn mọn đứng ở nơi đó, mặt mỉm cười. Dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương hẳn đã bị câu nói chúa cứu thế của hắn mà động lòng. Vừa nãy hắn không nhìn thấy Âu Dương phá tư không đi tới. Tất cả những lời hắn nói chẳng qua là nói mò màthôi.

Trong lòng nam nhân hèn mọn này, những người trẻ tuổi như Âu Dương đều có hùng tâm tráng chí muốn làm Chúa cứu thế...

- Ngươi là một mạch của Vạn Tiên Sơn sao? Ngươi là người của ngọn núi nào?

Âu Dương bỗng nhiên quay người nhìn lại. Trên người lão già lừa đảo này căn bản cũng không có dấu hiệu của Vạn Tiên Sơn. Nhưng không ngờ hắn dám nói mình là người của Vạn Tiên Sơn. Mình phải phá lệ hỏi một chút.

- Lão hủ thuộc về Bát Tiên Phong!

Lão lừa gạt Tô một bộ không có chút rung động nào dáng dấp, toàn ngược lại thật sự là như có chuyện như vậy.

- Ồ? Bát tiên phong!

Âu Dương nghe thấy Bát Tiên Phong cũng nhíu nhíu mày. Tuy nhiên hắn cũng không hỏi kỹ. Thật ra Vạn Tiên Sơn có nhiều ngọn núi như vậy, cho dù là Âu Dương thật sự là người từ trong Vạn Tiên Sơn đi ra cũng không nhớ được tên tất cả các ngọn núi.

- Ngươi nói ngươi là đệ tử của Vạn Tiên Sơn. Có chứng cớ gì không?

Âu Dương lại đặt câu hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Chứng cứ? Hiện tại thời đại này nếu không phải thật sự là đệ tử của Vạn Tiên Sơn, người nào ngu ngốc nói mình là đệ tử của Vạn Tiên Sơn chứ? Mẹ nó, ta đúng là gặp vận đen tám đời, bị một lão già lừa đảo tiến vào Vạn Tiên Sơn. Không học được tiên thuật trường sinh gì, chỉ học phương pháp gạt người!

Nghe thấy Âu Dương lại nghi ngờ mình như vậy, thần sắc của lão già lừa đảo có vẻ rất kích động. Những lời hắn vừa nói lại khiến mặt Âu Dương đen cảlại.

Từ lúc nào việc gia nhập Vạn Tiên Sơn lại thành một sự sỉ nhục như vậy? Lẽ nào tên gọi đệ nhất thiên hạ tông đã không giữ được nữa sao? Mình rời khỏi đây bảy ngàn năm, rốt cuộc Chân Linh Giới đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Vạn Tiên Sơn đường đường là đệ nhất thiên hạ tông. Lẽ nào thu ngươi nhập tông lại là bôi nhọ ngươi hay sao?

Trên mặt Âu Dương đầy vẻ khinh thường. Vào lúc này hắn cảm thấy lão già lừa đảo này chắc chắn là một tên lừa đảo thật sự.

- Ha ha ha ha ha! Đệ nhất thiên hạ tông? Lời này nói ra thực sự rất hay! Thiên hạ đệ nhất tông ai dám đi? Bảy ngàn năm trước khi Tiễn Thần còn ở trên đời, danh hiệu đệ nhất thiên hạ tông quả thật không giả. Nhưng sau 7000 năm còn ai dám tiến vào Vạn Tiên Sơn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play