Từ trong sâu thẳm, Âu Dương có cảm giác mình gặp được thây khô hẳn là đã bị hàng phục. Bằng không chỉ cần nhìn đám thiên binh thiên tướng canh gác phía bên ngoài có thể biết được thây khô trong Lăng Tiêu Bảo Điện tuyệt đối không phải là một người hiền lành gì. Cho dù mình thắng cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.

Nhưng trước khi mình đến đó, không ngờ đã có người chế phục thây khô kia. Càng đáng sợ hơn chính là im hơi lặng tiếng chế phục thây khô kia. Sau đó Tử Kim Hồ Lô giống như một loại quan hệ nhân quả. Mình ném Tử Kim Hồ Lô đập ra một thế giới khác. Đây là nhân. Mình được người ta chỉ điểm, đây là quả!

Vấn Tâm Thạch giúp mình tìm được dũng khí mình đã đánh mất, khiến bản thân mình hiểu được rốt cuộc mình đã thiếu cái gì, cũng khiến mình có một hướng đi mới.

- Viên Chính! Có lẽ ta phải rời đi!

Sau khi Âu Dương và Viên Chính ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ khoảng chừng mười mấy phút. Âu Dương bỗng nhiên mở miệng nói

- Hả? Phải đi sao? Ngươi đi vậy bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?

Viên Chính có chút giật mình nhìn Âu Dương. Âu Dương ở trong thôn đã mười ba năm. Theo một ý nghĩa nào đó, người trong thôn đã sớm xem hắn là một thành viên của Viên gia thôn. Bây giờ không ngờ Âu Dương lại nói là phải đi. Viên Chính đương nhiên cảm thấy rất lưu luyến.

- Ta không thuộc về nơi này. Ta không thể nào vĩnh viễn ở chỗ này. Bên ngoài còn có rất nhiều việc đang chờ ta đi làm!

Âu Dương thoáng nhìn về phía xa. Đó chính là hướng hải ngoại. Hắn biết mình đã từng hiểu lầm một người. Mình muốn đích thân tới gặp, giải thích với người này, sau đó dẫn nàng đi!

Vẫn có một người đang đợi mình. Chờ đợi bảy ngàn năm, cho dù là đối với một tu luyện giả xem ra cũng không dễ dàng. Mình thiếu nợ quá nhiều. Hôm nay chính là lúc trả nợ.

- Ôi...

Viên Chính lắc đầu thở dài nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Thật ra Nhị thúc đã sớm nói, Âu Dương tiên sinh cuối cùng sẽ phải rời khỏi đây, không thể nào cả đời ở lại trong sơn thôn nhỏ này!

- Ha ha, chờ sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện, ta nghĩ ta nhất định sẽ trở về Viên gia thôn!

Âu Dương khẽ mỉm cười. Mười ba năm sớm chiều ở chung đã khiến Âu Dương có chút cảm tình đối với sơn thôn này, đối với những người dân trong thôn vô cùng giản dị này. Âu Dương cảm thấy nếu như sự thật giải quyết được tất cả mọi việc, mình có lẽ trở về đây ẩn cư một lần nữa. Chỉ có điều khi đó hẳn sẽ không còn độc thân nữa...

- Được! Ta nhớ kỹ câu nói này. Ta biết thời gian trong mắt những tu luyện giả này các ngươi đều không đáng là gì. Tuy nhiên không quan hệ. Chúng ta sẽ chờ. Nếu không chờ được thì nhi tử chúng ta chờ. Nhi tử không chờ được, tôn tử sẽ chờ. Đời đời kiếp kiếp chờ, cho đến tận lúc Âu Dương tiên sinh trở về đây!

Viên Chính cũng biết không thể giữ Âu Dương lại. Hắn dùng những lời nói này coi như là ký thác một chút ý niệm đối với Âu Dương.

- Được! Một lời đã định!

Âu Dương với Viên Chính vỗ tay làm chứng...

Dưới ánh trăng, Viên Chính đi, Loạn Thạch Cốc đã biến mất. Sau này Viên gia thôn không lo lắng quái vật tập kích nữa. Người trong thôn này đã có thể sống bình yên rồi!

Âu Dương vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng Viên Chính biến mất trong rừng rậm. Hắn mới khẽ mỉm cười nhìn phía xa, tự nhủ:

- Chờ ta. Ta sẽ sớm trở về!

Sau khi nói xong những lời này, Âu Dương liền xé cánh cửa Tiên Giới.

Một thông đạo đi tới Chân Linh Giới đã xuất hiện trước mặt Âu Dương.

Từng bước đi vào trong thông đạo thời không, Âu Dương biến mất khỏi Tiên giới, một lần nữa trở về Chân Linh Giới đã bị phong ấn, tìm kiếm chân thân hắn đã làm mất...

So với Tiên giới hỗn loạn, Chân Linh Giới giống như quá khứ. Chỉ có điều bởi vì lúc trước Âu Dương đi vào con đường viễn cổ mở ra phong ấn Triệu Phán mở ra lực thế giới một lần nữa. Linh nguyên của thế giới này đã nồng đậm hơn trước rất nhiều lần.

Tuy nhiên cho dù linh nguyên ở nơi này nồng đậm thế nào, so với Tiên giới, vẫn kém hơn rất nhiều. Âu Dương xuyên qua thông đạo thời không, phát hiện địa phương trước mặt vừa vặn chính là Lâm Hải Thành lúc trước. Bảy ngàn năm chớp mắt đã trôi qua. Lâm Hải Thành đã xuất hiện biến hóa không nhỏ.

Trước kia Lâm Hải Thành chỉ là một thành nhỏ, hiện tại đã biến thành Hải Lâm Thành phồn thịnh. Trong Lâm Hải Thành đã lục tục xuất hiện một vài linh đảo tu luyện không tồi. Bên trên những linh đảo này hiện tại đều có tán tu tương đối mạnh. Hoặc chính là một vài tông phái có thể tính là cỡ trung.

Âu Dương đứng ở ven biển Lâm Hải Thành, nhìn ra phía xa. Tại nơi này, hắn đã từng dẫn theo Vệ Thi bước lên Xuyên Vân Thuyền, vượt qua biển đi tới con đường viễn cổ gặp phải địa phương của Hoàng Thiên. Bây giờ đã là vật còn người mất. Vệ Thi vẫn đang đợi chờ mình. Hoàng Thiên cũng đã chẳng biết đi đâu.

- Tiểu ca, ngươi cũng tới tế điện sao?

Ngay thời điểm Âu Dương cảm thán, sát thủ thời gian này thật vô tình, một giọng nói đã vang lên sau lưng Âu Dương.

- Cho đến tận lúc này, vẫn có rất nhiều người chạy đến đây để tế điện Tiễn Thần. Nếu như không phải Tiễn Thần năm đó mở ra phong tỏa con đường viễn cổ, làm sao có thể vũ hóa phi tiên!

Lão nhân này có tu vi không tính là cao, ngay cả Đại Đế cũng không đạt được, chẳng qua chỉ là tu luyện giả cấp Pháp Thân thôi.

Từ sau khi phong ấn viễn cổ được mở ra, Pháp Thân đã không được tính là tu luyện giả quá cao. Bây giờ trong Chân Linh Giới, tuy rằng Đại Đế vẫn không thường thấy, tuy nhiên Pháp Thân lại có thể thường xuyên nhìn thấy.

Cường giả cấp ý chí vẫn tương đối ít. Bởi vì lúc trước sau khi đụng tới cấp ý chí, bình thường cường giả đều lựa chọn bắt đầu ẩn cư, sau đó tìm một chỗ hiểu thông ý chí tứ phương để vũ hóa phi tiên.

- Ta không tế điện!

Âu Dương khẽ mỉm cười. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói mình tế điện mình. Hơn nữa hai chữ tế điện này nghe ra đúng là vô cùng cổ quái. Mình còn chưa chết chết, không ngờ đã lập điện tế mình... Dù thế nào cũng phải thay từ. Dùng từ tế điện không bằng dùng từ làm lễ!

Nghe thấy Âu Dương nói vậy, lão nhân có chút mất hứng. Tuy nhiên mỗi người một ý nghĩ cũng khác nhau, lão già cũng không tiếp tục nói chuyện với Âu Dương nữa. Hắn lấy ra rất nhiều thứ bắt đầu tung vào trong biển. Vừa tung, vừa nói một vài lời ca công tụng đức, giống như làm với một vị thần.

Âu Dương nở nụ cười liền đứng dậy tiến về phía Lâm Hải Thành. Lần này hắn không dừng lại ở Chân Linh Giới lâu. Chỉ cần lấy được chân thân của mình, hắn sẽ rời khỏi nơi này.

Tiên giới có quá nhiều chuyện đang chờ đợi mình, Mình làm sao có thể nán lại chỗ này lâu như vậy được!

Tiến vào Lâm Hải Thành, thứ Âu Dương nhìn thấy đầu tiên chính là một bước tượng lớn trong tay cầm chiến cung ngửa mặt lên trời thét lớn! Lúc nhìn bức tượng kia, Âu Dương cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Bởi vì không ngờ bức tượng kia chính là bức tượng của hắn. Đây cũng là hình ảnh lúc mình ở hải ngoại bị Đại Thai gia truy sát, giương cung bắn lên trời giết chết Đại Đế

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play