Tuy nhiên cho dù thứ này có nhào lên người mình cũng vô ích. Với thân thể của mình, cho dù bị thứ này cắn xé cũng chưa chắc có thể làm rách da của mình. Ngoại trừ buồn nôn ra, mình căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
- Từ quần áo của thi thể này có thể nhìn ra được, khi còn sống hắn là một tu luyện giả. Lúc trước khi các ngươi đến đây nhặt xác các thôn dân đã chết không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn sao?
Âu Dương quan sát bốn phía. Lần này hắn quan sát rất tỉ mỉ. Xung quanh tuyệt đối không có bất kỳ thứ gì.
- Không có! Nếu như có thứ này chúng ta làm nào còn dám tới nữa! Tiên sinh, những người đã chết này không phải đều bị....
Viên Chính nói xong, chợt run lên một cái.
- Gần như vậy. Thứ này giống như dã thú. Năng lực cắn xé mạnh tới cực điểm. Được rồi, nếu tìm được Loạn Thạch Cốc, Viên Chính ngươi đi về trước đi. Để tự ta tiến vào bên trong là được rồi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Viên Chính. Rất rõ ràng Viên Chính là một phàm nhân rất sợ sệt những thứ này. Cho nên Âu Dương cũng từ bỏ ý định để hắn tiến vào bên trong.
- Không... Không... Không... Ta đi với tiên sinh vào trong. Nơi này quá khủng khiếp. Nếu như bảo ta đợi ở chỗ này, chẳng may lại gặp phải thứ đó đến...
Dù nói thế nào Viên Chính cũng không chịu rời đi. Cương thi kia đã doạ hoảng lá gan của Viên Chính. Bất luận Âu Dương giải thích thế nào, hắn cũng nhất định phải đi theo vào.
- Vậy cũng tốt!
Âu Dương cũng nhìn ra, Viên Chính thật sự đang rất sợ. Vào lúc này để hắn mình đi một mình, nếu chẳng may gặp phải cái gì bất ngờ sẽ càng khó giải quyết hơn. Vậy không bằng dẫn theo Viên Chính cùng tiến vào trong Loạn Thạch Cốc.
Âu Dương cảm thấy chỉ cần cẩn thận một chút, bảo vệ tính mạng của Viên Chính hẳn là không có vấn đề. Lại nói nữa, mặc dù Huyết Ma kia khi còn sống có cấp bậc gần bằng mình, nhưng hiện tại hắn đã chết nhiều năm như vậy. Viên Chính lại là con cháu của hắn. Bất kể nói thế nào cũng không thể ra tay công kích đời sau của mình
Hai người nghỉ ngơi một hồi, sau đó liền tiến về phía bên kia. Càng lúc bọn họ càng đi tới gần đống loạn thạch kia. Quan tâm chiến ý của Âu Dương đã nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ.
Trong mắt người bình thường, bọn họ đang đi bên cạnh dòng suối nhỏ, tiến về phía đống loạn thạch. Nhưng trước mặt quan tâm chiến ý của Âu Dương, không ngờ bọn họ đi trong một thông đạo thời không! Nói trắng ra, giờ phút này không ngờ bọn họ đang xuyên qua thời không!
- Thì ra là như vậy!
Lần này Âu Dương nhìn thấy như vậy, đã hiểu rõ. Hóa ra Loạn Thạch Cốc căn bản không ở trong thế giới này. Đây hẳn là con đường thông với một tiểu thế giới nào đó. Hẳn Loạn Thạch Cốc này nằm trong một tiểu thế giới nào đó. Không trách được quan tâm chiến ý của mình căn bản không có cách nào có thể nhìn thấy bất kỳ điều gì cổ quái ở đây.
- Viên Chính, ngươi đi cũng xem ra cũng không uổng công. Bây giờ chúng ta đang xuyên qua thời không. Vậy ta sẽ dân theo ngươi đến một thế giới khác, đi dạo loanh quanh một vòng!
Âu Dương nói chuyện rất khôi hài nói. Viên Chính ở bên cạnh, nghe xong, đầu cũng muốn lớn lên.
Xuyên qua thời không? Những lời lẽ như vậy, Viên Chính nghe vào cảm thấy rất mơ hồ. Bởi vì hắn căn bản không rõ xuyên qua có ý là gì.
- Hiện tại, xuyên qua rất được lưu hành. Người sống trên đời nếu không có một lần xuyên qua như vậy thì thật thất bại.
Âu Dương chẳng biết xấu hổ nói. Thật ra hắn nói như vậy cũng vì muốn giảm bớt áp lực cho Viên Chính.
Nhưng đây là nơi lão tổ tông của người ta an nghỉ. Nói trắng ra chính là mộ tổ. Mà hôm nay mình tiến vào trong mộ tổ tông của gười ta cũng không định làm một khách tham quan. Nếu như có thể, Âu Dương sẽ hủy diệt hoàn toàn nơi này, để Viên gia thôn lại có một cuộc sống yên tĩnh!
Thông đạo thời không dài lắm. Tuy nhiên tuyệt đối xa hơn nheièu so với khoảng cách bọn họ nhìn thấy. Tuy rằng nhìn qua chưa đầy trăm mét, nhưng hai người lại đi mười mấy phút. Sau đó mắt hai người chợt nhìn thấy ánh sáng. Không ngờ bọn họ đã tiến vào trong một thung lũng!
Âu Dương đứng ở chỗ này, ngẩng đầu nhìn quanh. Mặc dù nơi này gọi là sơn cốc, nhưng hai vách thẳng đứng cao đến vạn trượng, sợ là đã xuống tới đáy của thế giới. Nhưng trong khi Âu Dương đang quan sát hai bên vách núi cao vạn trượng, Viên Chính lại chỉ vào phía xa kêu lên!
- Phía trước... Tiên sinh... Ngươi... Ngươi xem... Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Viên Chính chỉ về phía xa. Âu Dương sử dụng quan tâm chiến ý nhìn về phía xa. Vừa nhìn Âu Dương thiếu chút nữa đã nghẹt thở!
Một toà lâu đài bạch ngọc giống như Thiên Cung trôi nổi trong mây xanh. Đình đài lầu các chằng chịt với tầng tầng lớp lớp biến ảo vô cùng. Đèn sáng rực rỡ không ngờ ngàn vạn năm bất diệt. Quan tâm chiến ý được sử dụng, Âu Dương quan sát kĩ càng hơn. Trong đó quả nhiên là năm bước lầu một, mười bước một các, cầu dài uốn lượn chín rẽ mười cong, lại thêm nước chảy quanh co dưới cầu, đêm ngày biến hóa chập trùng bất định. Bầu trời đầy sao. Vũ trụ giống như một tấm màn nhung, cùng một toà Thiên Cung vậy.
Chỉ thấy tại cửa chính của Thiên Cung cửa có đề ba chữ lớn Nam Thiên Môn! Xung quanh Nam Thiên Môn này có một vài người mặc áo giáp sáng loáng, giống như chân nhân bình đang đứng. Mỗi người nhìn đều có vẻ uy vũ bất phàm, giống như là thần binh cửu thiên canh gác Thiên Cung này.
Phía sau thần binh đang đứng, vô số động thiên giống như vô só tinh không liên tiếp vô tận. Phóng tầm mắt nhìn ra, khiến người ta có một loại cảm giác tôn kính.
Âu Dương nhìn thấy Thiên Cung vương giả như vậy cũng không nhịn kinh ngạc lên tiếng cảm thán. Không ngờ Thiên Cung như vậy lại là nơi một người chết ở. Điều này đúng là đủ châm chọc đủ trào phúng.
- Đó là... Đó là chỗ thần tiên ở sao?
Viên Chính ở bên cạnh nhìn. Tuy rằng hắn không có cách nào xem thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm thụ được cảm giác như ảo như mộng này.
- Viên Chính, ngươi ở lại phía dưới. Phía trên kia quá mức quỷ dị. Nếu đi tới sợ sẽ không xuống được nữa!
Âu Dương biết, tuy rằng quang cảnh đẹp như vậy, nhưng phía trên lại có một Ma Vương. Mình đi tới nếu như không được thì đấu võ rời đi. Nhưng Viên Chính đi tới, sợ là chỉ một chiêu đã bị đoạt phách nhiếp hồn, căn bản không có lực phản kháng.
- Tiên sinh, ngươi đi cẩn thận một chút!
Mặc dù Viên Chính đầy mong chờ đối với nơi nào, nhưng hắn cũng biết Âu Dương sẽ không nói lung tung. Chỗ này quá quỷ dị, làm sao có thể là chỗ cho một phàm nhân như hắn có thể tới được.
Cho dù nơi này thật sự là Thiên Đình, nếu như một người phàm tục như hắn tùy tiện tiến vào, chỉ sợ sẽ bị thiên binh thiên tướng giết chết.
Âu Dương liếc mắt nhìn Viên Chính một cái, sau đó trong tay chợt lóe lên hồng quang. Một Tu La Tiễn từ trong tay Âu Dương hiện ra. Âu Dương giao mũi tên này cho Viên Chính nói:
- Nhớ kỹ, nếu như gặp phải thứ gì không thể đối phó, hãy dùng mũi tên này ném hắn!
Nói xong, Âu Dương xoay người đón gió đi lên trên, tiến về phía Thiên Cung đang sừng sững trên bầu trời!