Nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương, Hồ Hiểu Thông muốn tới ngăn lại, nhưng hắn bị Bì Ba kéo lại. Bì Ba nhìn về phía Âu Dương nói:

- Tiểu tử này quỷ quyệt lắm. Ngươi yên tâm. Ngày hôm nay trừ phi Trịnh Đan Đằng có thể đạt được Huyễn Thuật Sư thất giai hóa thân thành trăm nghìn ảo ảnh. Bằng không hắn sẽ không thể làm gì được.

Hiện tại Bì Ba đã không còn phiền muộn như lúc trước. Hắn biết hiện tại đã biến thành Tây Kỳ phải phiền muộn!

- Hừ! Bổn hoàng tử chưa bao giờ giết hạng người vô danh. Ngươi báo danh tính và giai vị đi!

Trịnh Đan Đằng kiêu ngạo đứng ở bên đó nói. Hắn căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Tuy rằng mũi tên vừa nãy rất sắc bén. Nhưng lực đạo vẫn kém hắn rất nhiều. Chỉ cần gia hoả này dám xuống ứng chiến, vậy hắn nhất định phải chết!

- Ngươi là hoàng tử hay là hoàng hậu vậy? Làm sao lại giống như đàn bà thế? Ta nói ta tên Trịnh Khiếu Thiên. Vậy có phải ngươi sẽ gọi ta là phụ hoàng không?

Miệng lưỡi Âu Dương thật cay độc. Hắn cố ý. Hắn căn bản không có ý định xuống! Chỉ cần ở trên thành lầu, hắn chính là thần. Xuống đó không phải là tưh tìm cái chết sao?

- Ha ha ha ha...

Bên Đại Vận nghe thấy Âu Dương nói ta tên là Trịnh Khiếu Thiên có phải ngươi sẽ gọi ta là phụ hoàng hay không, tất cả đều phát ra tiếng cười vang! Đây rõ ràng là sỉ nhục! Nhưng người này mắng người lại không hề có một chữ thô tục.

- Xuống đây nhận lấy cái chết!

Trịnh Đan Đằng đứng ở bên dưới thành. Lúc này hắn đã vô cùng nổi giận. Hắn vốn tới khiêu chiến Hồ Hiểu Thông chuẩn bị trảm tướng trước trận. Nhưng ai biết nửa đường lại xuất hiện một tên tiểu tử thối như thế. Hơn nữa miệng lưỡi mình hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Vừa nãy tính sỉ nhục người ta, không ngờ lại bị người ta sri nhục lại. Chuyện này thực sự quá mất mặt!

- Xuống sao? Ngươi có gan thì lên đây! Lão tử ở trên thành có thể giết chết ngươi!

Âu Dương nói xong đã kéo Thứ Kiêu Cung. Lúc này, Thứ Kiêu Cung dưới tác dụng của yêu khí đã biến thành trạng thái yêu hóa. Mũi tên này so với mũi tên vừa nãy phải mạnh hơn gấp mười lần!

Vèo...

Một mũi tên mang theo huyết quang từ trên thành lầu bắn thẳng xuống. Mũi tên này trực tiếp bắn thẳng vào yết hầu Trịnh Đan Đằng. Trịnh Đan Đằng vốn định ép Âu Dương xuống thành. Nhưng ai biết hắn là một quái vật yêu hóa cung tiễn! Hắn căn bản không nói nhiều với mình đã quyết đấu một trận. Chờ tới lúc Trịnh Đan Đằng muốn phân ra cái bóng để tránh né, mũi tên này gần như đã phóng tới cổ họng của hắn!

- Hỏng rồi!

Trịnh Đan Đằng thầm nghĩ. Hắn không tránh nổi mũi tên này! Mũi tên này quá nhanh! Tuy rằng lực lượng kém hơn mình rất nhiều, nhưng hắn bắn vào vị trí hiểm yếu của mình. Nếu như bị trúng mũi tên này, mình không chết cũng phải mất nửa mạng!

Đinh!

Một tiếng động vang lên. Sau đó liền nhìn thấy một tấm lá chắn nhỏ chợt xuất hiện phía trước người Trịnh Đan Đằng. Tấm lá chắn nhỏ này đã thành công giúp Trịnh Đan Đằng đỡ được mũi tên này. Sau khi tấm lá chắn nhỏ đỡ được mũi tên liền vỡ nát!

Hiện tại, Trịnh Đan Đằng nào dám tiếp tục ở lại nữa! Đây là pháp bảo phụ thân hắn cho hắn trước khi xuất môn. Nhưng ai biết trước trận ngay cả một chiêu hắn còn chưa đánh ra, đã bị người ta bắn nát pháp bảo hộ thân!

Trịnh Đan Đằng lập tức hóa thành yên vụ, lần này hắn lùi về phía sau 2, 3 dặm! Theo quan điểm của hắn, với khoảng cách này, cho dù đối phương trâu bò tới mức nào cũng không làm gì được hắn!

Nhưng hắn mới vừa dừng lại quay đầu nhìn, đã thấy một mũi tên với huyết quang từ từ lớn dần trong mắt hắn!

- Ai nha!

Sau khi Trịnh Đan Đằng nhìn thấy mũi tên này bắn thẳng đến đầu hắn, hắn bất chấp thân phận hoàng tử của mình. Hắn liền lăn tròn dưới đất một cái, tránh được mũi tên này. Nhưng sau mũi tên này lại là một trận liên hoàn tiễn! Tốc độ của liên hoàn tiễn này vẫn chậm hơn một chút so với mũi tên đã bắn nát tấm lá chắn kia. Hơn nữa mỗi mũi tên đều bắn ở vị trí hiểm yếu trên người Trịnh Đan Đằng!

Vào lúc này Trịnh Đan Đằng nhìn thấy những mũi tên không ngừng bay tới! Trong lòng hắn chợt xuất hiện một câu hỏi. Mụ nội hắn, đây là con người sao? Một con người có thể bắn nhanh như vậy sao? Quan trọng chính là mình đang đứng cách thành lầu đến 4, 5 dặm. Ngoài 4, 5 dặm còn khiến mình phải lăn lộn trên mặt đất?

Nhưng sự thực thắng hùng biện. Người khác không biết Âu Dương, bọn họ chỉ nhìn thấy hoàng tử Trịnh Đan Đằng mặc áo trắng đứng trước trận biểu diễn cái gì gọi là lăn lộn trên mặt đất. Giờ phút này y phục của Trịnh Đan Đằng đã đen lại. Đen giống như mặt hắn vậy... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lăn lộn trên mặt đất, Trịnh Đan Đằng nắm chuẩn cơ hội hóa thành yên vụ. Hắn lại biến thành một đoàn yên vụ. Tuy mũi tên của Âu Dương xuyên qua yên vụ tổn thương Trịnh Đan Đằng, nhưng mũi tên này không phải là mũi tên tất sát. Cho nên mặc dù mũi tên này khiến yên vụ phát ra những tiếng rít nhưng không thương tổn đến hắn.

- Tiểu tử! Ta xem ngươi làm sao phá được Huyễn Trận của ta!

Vào lúc này đúng là Trịnh Đan Đằng đã tức giận tới cực điểm. Chỉ thấy yên vụ do hắn hóa thân ra bỗng nhiên lan rộng, biến thành một đám sương mù rất lớn. Đám sương mù này lan ra bốn phương tám hướng. Rất nhanh trong phạm vi khoảng ba dặm trước trận đều biến thành một thế giới sương mù. Đây chính là năng lực của Huyễn Thuật Sư—— Huyễn Trận!

- Xem ra trò hay sắp kết thúc! Trịnh Đan Đằng này không có cách nào bắt Âu Dương. Hiện tại hắn mở ra Huyễn Trận, Âu Dương cũng không có cách nào làm gì được hắn!

Bì Ba nhìn thấy Trịnh Đan Đằng mở Huyễn Trận ra, hắn khẽ cười. Thật ra vừa nãy Âu Dương làm như vậy đã đủ rồi. Âu Dương rất thông minh. Hắn không có dự định thật sự giết chết Trịnh Đan Đằng. Bởi vì dù sao thân phận của Trịnh Đan Đằng cũng là hoàng tử. Nếu như giết chết hoàng tử quân địch ngay trước trận, như vậy quân địch nhất định sẽ không muốn sống mãnh liệt tấn công Kiến Phong Thành để báo thù. Đến lúc đó sẽ thật sự phiền toái.

Âu Dương lựa chọn chính là sỉ nhục. Ta không giết ngươi! Vậy ta sỉ nhục ngươi! Ta xem hoàng tử như ngươi còn đứng trước mặt ta kêu gào nữa hay thôi! Suy nghĩ này là chính xác nhất. Không chỉ đả kích sự kiêu ngạo, hung hăng càn quấy của quân địch, cũng đả kích sĩ khí của bọn họ!

- Hả?

Âu Dương nhìn Trịnh Đan Đằng bỗng nhiên hóa thành một mảnh yên vụ. Hắn đang cảm thấy buồn bực. Kế tiếp Trịnh Đan Đằng lại bố trí ra một Huyễn Trận với phạm vi 3, 4 dặm. Người khác nhìn Huyễn Trận này, đều là sương mù giăng đầy trời. Nhưng trong mắt Âu Dương, Huyễn Trận này chỉ kéo dài chưa tới năm giây đã bị hắn nhìn thấu!

Thế nào gọi là nhìn thấu? Chính là giờ này phút này Huyễn Trận trong mắt Âu Dương không hề có chút hiệu quả nào. Hắn nhìn thấy Trịnh Đan Đằng vẫn đứng ở đó. Lúc này Trịnh Đan Đằng đang đứng trong sương mù. Sắc mặt hắn rất khó coi. Hắn đang lau mặt, chỉnh sửa lại quần áo. . .

Âu Dương cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao mình có thể nhìn thấu Huyễn Trận. Hắn không hề phát hiện, đúng vào lúc này con mắt của hắn đã biến thành màu đỏ như máu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play