- Ha ha, ai biết được trong này có ai là huyết mạch của Yêu tổ. Hơn nữa nếu tìm ra được ai trong số mọi người có huyết mạch Yêu tổ thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Mạnh Cường bỗng nhiên mở miệng nói. Thật ra hắn nói không sai. Nơi này là phần mộ Yêu tổ của người ta. Nếu như bắt được huyết mạch của Yêu tổ, tới khi đó sẽ xuất hiện hậu quả thế nào cũng không ai biết.
- Lẽ nào cứ nhìn một tên gian tế lẫn vào trong chúng ta sao?
Diệp Quân bộ dạng như một chính nhân quân tử kêu lên.
- Mụ nội hắn, đừng nói những lời vô nghĩa như vậy. Mọi người đều có ý xấu riêng không có mấy người là người tốt!
Mạnh Cường khinh thường thoáng nhìn về phía Diệp Quân. Tuy rằng câu nói này của hắn khó nghe nhưng lại khiến cho mọi người đều phải gật đầu thừa nhận.
Không sai. Vừa nãy nghe thấy truyền thừa Yêu tổ, có ai dám nói mình không động lòng? Cho nên nói mỗi người đều có ý xấu cũng không có vấn đề gì.
- Vẫn làm thế này đi!
Bỗng nhiên, Bạch Tinh mở miệng nói:
- Trong số chúng ta khẳng định có một người có huyết mạch của Yêu tổ. Chỉ có điều chúng ta không biết là ai. Vậy đơn giản chúng ta cũng cần tìm nữa, mỗi người nhỏ một giọt máu tươi, sau đó dùng hỗn hợp đó bôi lên phía trên. Các ngươi thấy thế nào?
Bạch Tinh bỗng nhiên đưa ra một phương pháp mà không ai ngờ tới.
Thời điểm hắn đưa ra phương pháp này, Âu Dương lại bắt đầu chú ý tới gia hoả này! Hắn nói vậy rõ ràng là trợ giúp cho Tháp Khắc!
- Được! Cứ dùng phương pháp này. Thật ra ta rất muốn xem thử huyết mạch của Yêu tổ có thể làm ra được điều gì!
Không biết có phải Mê Đồ Hòa Thượng đột nhiên lên cơn điên hay không, hắn bất ngờ đồng ý với ý kiến này.
Có người đi trước, tất nhiên mọi người thi nhau noi theo. Trong lúc nhất thời mọi người bắt đầu cắt ngón tay của mình lấy máu nhỏ vào trong một cái chén ngọc bích lớn.
Một người... Hai người... Ba ngừoi... Rất nhanh, mọi người đều nhỏ máu vào trong cái chén lớn. Cốc Thanh Vũ cầm chén lớn đi tới trước cửa lớn ngọc Thương Hải đổ máu tươi lên trên cửa lớn ngọc Thương Hải. Sau khi máu nhỏ xuống, cánh cửa lớn ngọc Thương Hải phát ra những tiếng động ầm ầm!
- Mở ra!
Trong mắt Cốc Thanh Vũ lộ vẻ vui sướng. Hắn vừa nói vừa cẩn thận đề phòng Âu Dương đang đứng ở sau lưng hắn với khoảng cách gần hắn nhất.
- Người dò đường vẫn nên đi trước đi!
Âu Dương không để ý đến Cốc Thanh Vũ. Gia hoả này đúng là chó cắn Lã Động Tân. Nếu như không phải vì sợ hắn bị âm thầm giết chết, mình làm sao có thể chạy đến bên cạnh hắn. Nếu như tất cả mọi người đều hiểu yêu văn, không để tên Tháp Khắc có cơ hội lợi dụng được, vậy gia hoả này chết sống thì có quan hệ gì với mình?
- Hừ!
Diệp Quân trừng mắt với Âu Dương một cái, sau đó hắn cũng khá lưu manh, vừa phe phẩy cái quạt băng lông trong tay, vừa xông lên phía trước.
Sau cánh cửa lớn ngọc Thương Hải này chính là ba con đường. Mọi người đứng ở đầu ba lối rẽ, trong lúc nhất thời không biết nên đi tiếp thế nào.
- Chỉ sợ ba còn đường này có gì đó quái lạ!
Cốc Thanh Vũ lại mở miệng. Hắn chỉ vào ba lối đi nói:
- Sợ là ba lối đi này đều có cơ quan trùng điệp. Xem ra chúng ta không có cơ hội để người dò đường được nữa.
- Vậy chia ra làm ba đường!
Tháp Khắc mở miệng nói đầu tiên. Hắn vừa mở miệng nói ra câu này, trên mặt Âu Dương liền hiện lên một nụ cười nhạo. Rốt cuộc hắn đã không nhịn được nữa, muốn hạ thủ với Cốc Thanh Vũ.
- Cũng chỉ có thể làm như thế!
Cốc Thanh Vũ cũng gật đầu, sau đó nhìn phía sau nói:
- Chúng ta có mười lăm người. Mỗi con đường năm người!
- Ta đi cùng Cốc đại sư!
Tháp Khắc lập mở miệng nói. Âu Dương đứng bên cạnh Cốc Thanh Vũ cũng mở miệng:
- Vậy ta đi cùng với các ngươi!
- Được!
Tháp Khắc lập tức đáp ứng.
- Không được!
Cốc Thanh Vũ đề phòng nhìn Âu Dương một chút. Nhưng hắn phát hiện Âu Dương có vẻ giật mình, dường như lại tinh ý nhìn ra được điều gì đó, lập tức sửa lời nói:
- Cũng được, cùng đi!
Âu Dương nhìn lướt qua Cốc Thanh Vũ lại nhìn Tháp Khắc một chút. Cốc Thanh Vũ đổi giọng như vậy hắn không suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều Tháp Khắc đồng ý lại khiến hắn cảm thấy mơ hồ không hiểu! Nếu như nói Tháp Khắc là nhân vật chính muốn ám toán Cốc Thanh Vũ, vậy hắn làm sao có thể đồng ý cho mình đi cùng được? Lẽ nào gia hoả này còn có chiêu gì phía sau?
Tháp Khắc, Cốc Thanh Vũ, Âu Dương, Yên Hồng còn có một người tên là Mộc Tùng cùng một tốp. Đây cũng là đội ngũ của Âu Dương. Đội ngũ này lựa chọn con đường phía bên trái. Với phán đoán của Cốc Thanh Vũ, con đường ở giữa hẳn là con đường nguy hiểm nhất. Cho nên bọn họ mới lựa chọn đi bên này.
- Lưu Dương huynh đệ dường như có hiểu lầm gì đó đối với ta!
Tháp Khắc từ phía sau đi tới, vừa nhìn Cốc Thanh Vũ dẫn phía trước đoàn người, vừa mở miệng nói với Âu Dương.
- Không thể nói là hiểu lầm gì. Chẳng qua trong lòng mọi người đều có quỷ, khó tránh khỏi phải có đề phòng thôi.
Âu Dương cũng ăn ngay nói thật. Hắn không cảm thấy phải vòng vo gì với Tháp Khắc.
- Lưu Dương huynh đệ thực sự một người ngay thẳng.
Tháp Khắc nghe thấy Âu Dương nói như thế, cũng biết ngày hôm nay không thể nói chuyện được. Đối phương rõ ràng đã không cho ngươi bất kỳ giải thích cơ hội nào. Cho dù ngươi có nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Âu Dương đi theo ở phía sau Cốc Thanh Vũ. Bất kỳ lúc nào hắn cũng mở quan tâm ý chí, đề phòng mỗi người ở xung quanh.
- Nhân Từ Điện!
Bỗng nhiên Cốc Thanh Vũ dừng bước. Mà lúc này bọn họ đã an toàn thông qua mộ đạo. Không ngờ lối đi phía bên trái này lại không hề có cơ quan nào khiến đám người bọn họ dễ dàng xông qua. Điều này quả thực có chút khoa trương.
Tời điểm Cốc Thanh Vũ nói ra ba từ Nhân Từ Điện, đám người Âu Dương đã đưa mắt nhìn về phía trước. Một toà cung điện khí thế to lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Cung điện này không tính là quá khổng lồ, nhưng cách thức kiến tạo lại khiến tất cả mọi người giật mình. Chỉ thấy trần cung điện khảm nạm một viên bảo thạch to bằng cái thớt. Viên bảo thạch này không ngừng phát ra hào quang màu vàng kim, giống như mặt trời soi sáng thiên địa.
Bên cạnh mặt trời còn còn có một bảo thạch cong hình trăng lưỡi liềm tỏa ra bạch quang vô cùng dịu mắt. Mặt trời và mặt trăng cùng chiếu sáng vẫn không tính là gì. Xung quanh còn có vô số bảo thạch tạo thành một vài bức tranh các vì sao.
Nói trắng ra là, không ngờ bản thân Nhân Từ Điện này đã có mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Nhìn lại, trong Nhân Từ Điện có suối ngầm không ngừng từ bên trong chảy qua, mặt trời, mặt trăng, vì sao và núi non sông suối đều đủ cả.
- Đó là hồng thạch!
Cốc Thanh Vũ mở miệng nói. Hắn chỉ tay vào mặt trời kia mở miệng nói:
- Không ngờ được truyền thuyết về thượng cổ lại là sự thật. Hồng thạch bị Yêu tổ cướp đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Truyền thuyết thượng cổ gì vậy?
Mộc Tùng mở miệng, hắn tò mò nhìn Cốc Thanh Vũ.
- Theo truyền thuyết, thời đại thượng cổ các cuộc chiến nổi lên khắp nơi. Thời đại lớn đến, hậu thế Yêu tổ xuất hiện. Mà lúc đó gần vị trí của Yêu tổ nhất chính là Hải tộc! Hải tộc có một dị bảo tên là hồng thạch.