Dù là để học sinh bình thường của trường thể thao Tương Thành bắn bia cố định ngoài năm mươi mét, họ cố gắng cũng chỉ ra được thành tích cỡ này. Phút chốc ba chữ át chủ bài khắc sâu vào đầu óc mọi người.

- Xem ra lần này Âu Dương thua chắc rồi!

Nhiều người xì xầm. Dù gì là ngoài một trăm năm mươi thước, mỗi mũi tên đều trúng bia. Hơn nữa có thể bắn ra thành tích xuất sắc như vậy thật sự không tầm thường. Muốn vượt qua gần như là không thể.

- Xong rồi sao?

Âu Dương không thèm nhớ Vương Khánh bắn bao nhiêu vòng. Bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết. Nếu đã sắp đi, không bằng phút cuối đả kích thiên tài này, cho gã biết dù có bao nhiêu thiên tài thì ở trước mặt người kết thúc thiên tài như hắn đều suy sụp ngã xuống đất!

Âu Dương hét to với người đang tới các vòng định rút tên ra:

- Không cần rút tên!

Âu Dương kéo cung, mũi tên bay về phía tấm bia ngoài một trăm năm mươi thước, bắn ra tên đầu tiên!

- Ngươi điên rồi! Vẫn còn có người đứng! Quá nguy hiểm!

Thấy Âu Dương không để ý người ghi điểm còn chưa rời đi đã giương cung, nhiều người hét to. Nhưng họ chưa dứt lời thì nghe phía xa truyền đến một tiếng phập.

Người ghi điểm ngơ ngác đứng đó nhìn tên còn đang rung lên.

Mũi tên như tia chớp từ phía bay đến, không vạch cả đường cong, dùng đường thẳng bay tới đây. Một mũi tên bổ ra mũi tên khác cắm xuyên bia.

Nên biết rằng tên hiện đại không như cổ đại, mà dùng hợp kim để làm thành. Muốn bổ đôi hợp kim cần lực lượng lớn cỡ nào?

- Không thể nào...điều này là không thể...

Người ghi điểm đã quên cả nguy hiểm. Gã nhìn mũi tên đang rung bần bật, đầu óc chết máy.

- Có chuyện gì? Mau đi nhìn xem!

Lưu Khải Hàng trừng mắt với Âu Dương, cùng đám người của trường thể thao Tương Thành vội đi nhìn. Dù sao ở khoảng cách quá xa họ không thể thấy rõ.

Vương Khánh mỉa mai Âu Dương:

- Hừ, thiên tài, đúng là thiên tào. Nói không chừng hôm nay thiên tài sắp ngồi tù!

Người ghi điểm còn ở đó đã dám giương cung. Nếu lỡ ra tay làm tổn thương người ta thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng Vương Khánh vừa dứt lời thì phía bia bắn đã phát ra tiếng hét điên cuồng.

- Bà nội nó, có ai cho ta biết có phải ta đang nằm mơ không?

Đây là giọng của Lưu Khải Hàng.

- Quái vật! Hắn là quái vật. Hắn lấy đâu ra lực lượng lớn như vậy? Không lẽ hắn đã căng lực cung đến mức lớn nhất sao?

- Hắn có phải người địa cầu không? Các ngươi khẳng định hắn là người trái đất sao?

Đủ các thanh âm phát ra từ bia bắn. Vương Khánh nhíu mày liếc nhìn Âu Dương một cái, sau đó chạy nhanh tới bên đó.

Đám đội viên đội tỉnh cũng tò mò chạy nhanh theo.

Chỉ có mộtmình Âu Dương bình tĩnh nhận lấy mũi tên khác từ bạn học phụ trách đưa tên, nói:

- Làm một tiễn thủ xuất sắc, điều cần phải làm không phải là tham gia thi đấu, bắn những bia cố định hoặc bia di động nhàm chán. Một tiễn thủ xuất sắc nên ở trong loạn quân lấy đầu thượng tướng. Mũi tên bắn ra giết chết cường giả!

Âu Dương nói xong hai tay dùng sức, mũi tên thứ hai bay ra khỏi dây cung.

Nhiều người đang vây xem. Dưới loại tình huống này mà Âu Dương vẫn dám giương cung. Hình ảnh này khiến Lưu Tĩnh đứng một bên che miệng.

Có người hét to:

- Ngươi điên rồi!

Nhưng họ chưa dứt lời thì lại vang lên một tiếng phập. Chỗ bia bắn vốn đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại.

- Nhìn thấy không? Mọi người chất vấn ngươi là bởi vì thực lực của ngươi không đủ. Khi thực lực của ngươi đã đủ thì sẽ không có người nào chất vấn ngươi nữa.

Âu Dương nói câu này là cho Lưu Tĩnh nghe. Đời này Âu Dương sẽ không đứng trên sân đấu quốc tế đoạt quán quân. Nhưng hắn hy vọng một ngày nào đó bằng hữu tốt nhất của mình có thể đứng trên đài lĩnh thưởng cao nhất, nghe quốc ca vang lên, khiến toàn thế giới ghi nhớ tên của nàng...

Tên như tia chớp rạch phá không gian, xuyên qua khe hở đám đông lại lần nữa cắm vào mũi tên trước cắm vào bia, bổ ra tên hợp kim, sau đó mũi tên này giống như tên trước xuyên thủng bia bay ra xa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hình ảnh này vừa lúc bị Vương Khánh từ xa chạy tới nhìn rõ ràng trong mắt, gã cảm thấy đầu óc ù vang.

Mũi tên hợp kim bị chẻ làm đôi? Để làm được như vậy cần phải có tốc độ nhanh tới mức nào? Nhưng cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là mũi tên bổ đôi mũi tên!

Vương Khánh nhìn bia bắn bị thủng hai lỗ, gã rốt cuộc đã hiểu được tại sao người đến trước mình lại giật mình như vậy.

Vèo!

Lại một mũi tên bay tới, kề sát đỉnh đầu gã xẹt qua. Mũi tên rít gào, phập một tiếng lại bổ ra mũi tên trước, một lần nữa tuyên bố với mọi người đây không phải ngẫu nhiên, đây là thực lực!

Vèo- Phập- Vèo- phập- Vèo- Phập- Vèo- Phập!

Một chuỗi âm thanh như pháo nổ vang lên. Chỉ thấy phía xa đôi tay Âu Dương như ảo ảnh bắn ra một mũi tên nối tiếp một mũi tên. Mỗi mũi tên đều bổ mũi tên trước mặt Vương Khánh ra làm hai, sau đó xuyên thủng bia bắn, cắm trên mặt đất phía xa.

Sau chuỗi âm thanh qua đi, tấm bia bắn ban đầu đã đầy lỗ hổng và những mũi tên bị chẻ đôi còn đang vặn vẹo. Hồng tâm chính giữa đại biểu vị trí mười vòng. Bên dưới nó có một mũi tên chín vòng đang cắm ở đó.

Mọi người há hốc mồm nhìn tấm bia. Lúc này trong lòng họ chỉ có hai chữ, biến thái!

Không sai, chính là biến thái. Đây chính là biến thái trong biến thái...

Vèo!

Thanh âm cuối cùng truyền đến, mũi tên vèo một tiếng trực tiếp từ lỗ hổng cắm vào mặt đất phía xa.

- Ngại quá, mũi tên này không trúng bia!

Âu Dương từ xa đi tới. Giọng nói của hắn vẫn bình thản như vậy. Đối với người khác đã không thể tưởng tượng. Nhưng theo Âu Dương thấy thì không tính cái gì. Nên biết rằng độ chính xác này chỉ có thể hù dọa người trên địa cầu. Tới Chân Linh Giới, thậm chí Tiên Giới tùy tiện kéo một Yêu Cung Thủ ra tay cũng sẽ tốt hơn như vậy.

Tuy nhiên có thể không dựa vào bất cứ lực lượng nào, chỉ cần tiễn thuật làm được điều này, hơn nữa sử dụng cung ghép hiện đại thì không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Âu Dương nhìn Vương Khánh, hỏi:

- Không biết thế thế này có tính là thắng một vòng không?

Vẻ mặt Vương Khánh mờ mịt. Nếu Âu Dương thật sự dùng cách của hắn thắng gã một vòng có lẽ gã sẽ rất tức giận, rất khó chịu. Nhưng thủ đoạn như vậy xuất hiện, Vương Khánh biết được sự khác biệt giữa hai người không chỉ là một chút. Đó là chênh lệch giữa trời với đất, là mây và bùn, khác biệt đến mức gã không hận nổi.

Âu Dương đi tới bên cạnh Vương Khánh, nhẹ vỗ vai gã, nói:

- Không cần buồn. Sau này trên sân đấu ta không tranh giành gì với ngươi. Bởi vì ta đã rút lui, sắp rời đi.

Âu Dương nói xong câu đó, lại đưa mắt nhìn huấn luyện viên Lưu Khải Hàng, nói:

- Huấn luyện viên Lưu, cuối cùng lại khiến thầy thất vọng.

- Âu Dương.

Lưu Khải Hàng bỗng phát hiện dường như ông không có lý do gì níu kéo Âu Dương. Lúc trước Lưu Khải Hàng là huấn luyện viên. Ông dạy cho hắn này nọ. Nhưng bây giờ ông có tư cách gì dạy Âu Dương?

Tiễn thuật như vậy trên đời này còn ai có thể dạy hắn?

Lưu Khải Hàng nhìn Âu Dương, hỏi:

- Đây...chính là lý do ngươi rời đi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play