Nhưng đi đến hôm nay, thực lực của Âu Dương quá cường đại, dù có muốn dùng số lượng chồng chất cũng không thể. Tác dụng của Khấp Thần đan cực kỳ nhỏ bé với Âu Dương, hắn muốn dùng Khấp Thần đan đẩy mình lên Tiên Tôn có lẽ chỉ luyện chế thuốc đã tốn thời gian vạn năm, như vậy không bằng yên lòng tu luyện.

- Mộng Hi, tỷ tỷ, mấy ngày nữa ta nhất định có thể trở thành đệ nhất cái Tiên Đế, ta là người đánh vỡ tất cả!

Di Tiểu Thiên tràn đầy tự tin nhìn Mộng Hi, nói tiếp:

- Hơn nữa đại ca đã hứa với ta là hắn chắc chắn sẽ mang Nghịch Thiên Hoàn trở về, để ta biến thành tôn cấp!

Di Tiểu Thiên tràn ngập khát khao tương lai.

Nhưng Di Tiểu Thiên phát hiện Mộng Hi mới rồi còn cười tươi giờ đầu chân mày đầy ưu thương.

Trông thấy Mộng Hi ủ rũ thì lòng Di Tiểu Thiên nổi lên ghen tuông, bây giờ gã cho rằng nàng đang nhớ tới Âu Dương! Vậy nên Di Tiểu Thiên vẻ mặt bực mình.

Mộng Hi liếc Di Tiểu Thiên, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Bây giờ Di Tiểu Thiên chỉ là một Dị tộc không là gì, đừng nhìn gã cách đế cấp chỉ một bước, nhưng dù gã thành đế cấp cũng kém xa Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập.

Nhưng mấy ngày nay Mộng Hi cùng Di Tiểu Thiên ở một chỗ, đứa trẻ hoàn toàn không có tâm kế này thích chính là thích, không thích chính là không thích, khiến nàng cảm thấy rất bình yên. Có lúc Mộng Hi suy nghĩ, có lẽ khi đã buông xuống tất cả rồi, có lẽ thật sự có thể cùng Di Tiểu Thiên đi tìm một nơi yên tĩnh sinh hoạt.

Di Tiểu Thiên bĩu môi, nói:

- Tỷ tỷ lại nhớ hắn.

So sánh với Âu Dương thì Di Tiểu Thiên chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện.

- Ha ha...

Mộng Hi không giải thích vì Di Tiểu Thiên nói rất đúng, nàng thật tình nghĩ tới Âu Dương, chẳng qua không giống như gã suy nghĩ. Mộng Hi nghĩ là một kiếp này Âu Dương có thể tránh thoát không? Có thể giành lại cái mạng từ tay Ngụy Bỉnh Dập không?

Mặc dù cá nhân Mộng Hi hy vọng Âu Dương có thể thoát khỏi tay Ngụy Bỉnh Dập, nhưng lần này y mang theo tám cái bóng cùng xuất kích, hắn có thể trốn được không?

Di Tiểu Thiên rất khó chịu nói:

- Xem ra tỷ tỷ rất lo cho hắn!

Trong mắt Di Tiểu Thiên thì Mộng Hi nên chỉ thuộc về gã, gã chỉ nghĩ hai người cùng nhau là tốt rồi, không thèm nghĩ điều gì khác.

Mộng Hi làm tiên tri của Dị tộc, Ngụy Bỉnh Dập sẽ để yên cho nàng đi sao? Sẽ để Mộng Hi và Dị tộc nho nhỏ Di Tiểu Thiên cùng một chỗ sao? Đây là không thể nào, Mộng Hi không thể bỏ trốn, người nhà của nàng ở đây, sao nàng có thể rời bỏ?

Mộng Hi nói:

- Không có gì lo hay không, sau này ngươi sẽ hiểu tất cả. Chỉ hy vọng sau khi ngươi biết rõ mọi thứ sẽ không hận ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mộng Hi nói xong xoay người đi, để lại Di Tiểu Thiên mờ mịt nhìn.

- Là ta nghĩ quá nhiều hay vì ta tưởng quá ít?

Di Tiểu Thiên thầm hỏi mình, nhưng không ai cho gã đáp án.

Dưới lòng đất, Âu Dương ngơ ngác nhìn xung quanh, Huyết Hải màu đỏ lan tràn vô tận. Âu Dương bềnh bồng trong biển máu vô bờ, Huyết Hải này không phải là Huyết Hải thật sự.

Gọi nó là Huyết Hải không bằng kêu nó là hỏa hải, toàn bộ đều là lửa! Đúng vậy, tất cả đều là huyết sắc hỏa diễm! Nói trắng ra chỗ này là biển lửa do Linh Hồn Liệt Diễm tổ thành.

Nếu là người bình thường đến đây thì chỉ giây lát đã bị Linh Hồn Liệt Diễm đốt đến hình thần đều diệt, nhưng bản thân Âu Dương có Linh Hồn Liệt Diễm, ở trong biển lửa này mặc dù nó rất khủng bố nhưng không thể tạo thành chút thương tổn cho hắn.

- Đây là đâu? Tại sao có nhiều Linh Hồn Liệt Diễm như vậy?

Con ngươi đỏ rực của Âu Dương liếc xung quanh, nhưng tại đây không phải bên trên, trong biển lửa Âu Dương có thể thấy cảnh vật rất có hạn. Mặc dù Âu Dương vô cùng cố gắng thì tối đa chỉ thấy trong phạm vi một dặm.

- Bên kia có người?

Âu Dương thấy chỗ kia mơ hồ có vật gì đó hình người, hắn bản năng định tới gần. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc thì thấy chỗ quái dị như vậy sẽ xuất hiện 'người'? Đây thật sự là con người sao?

- Đi? Hay không đi?

Âu Dương lòng nóng nảy phập phồng, nói thật ra hắn muốn đi qua nhìn xem rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, nhưng trong lòng hắn có chút sợ hãi.

- Mạo hiểm mới làm giàu! Nếu đã tới đây, không đi qua nhìn xem thì thật có lỗi với chính mình!

Đặt quyết tâm, Âu Dương bắt đâì di chuyển tới vị trí hắn cảm giác có người. Âu Dương cực kỳ cẩn thận, sợ đi nhầm một bước là sẽ mất mạng dưới lòng đất.

Tốc độ của Âu Dương rất chậm, tốc độ nhanh như tia chớp của hắn tại đây không có tác dụng gì. Âu Dương cũng phát hiện tùy theo không ngừng tới gần bóng người, lực lượng của hắn dần biến mất, tình hình quái dị khiến lòng hắn càng kinh sợ hơn.

Nếu là bình thường, có nguy hiểm và sợ hãi như vậy thì đương nhiên Âu Dương sẽ lựa chọn rút lui. Thụt lùi không phải bởi Âu Dương gan nhỏ mà là vì cẩn thận.

Nhưng hôm nay có Linh Hồn Liệt Diễm ở trong người, Âu Dương gần như dung nhập vòa vùng thiên địa này, hiện tại hắn cảm thấy chắc là có cơ duyên to lớn đang chờ mình, nếu bỏ qua thì có lẽ sẽ hối hận suốt đời.

- Dù là cái gì nhất định phải nhìn một lần!

Âu Dương không ngừng tiến tới trước, hắn phát hiện Linh Hồn Liệt Diễm trước mặt mình càng lúc càng đậm đặc. Đợi Âu Dương gần như thấy hình người phái trước thì xung quanh từ màu đỏ rực ra không còn gì sắc màu khác. Âu Dương nhìn trên ngó dưới mất nửa ngày, mới nãy hình người nên xuất hiện ở vị trí này, tại sao chốc lát đã không thấy đâu?

Âu Dương lại tiến lên, nhưng mới đi không bao lâu thì hắn cảm thấy mình đạp hụt không khí, rơi xuống bóng tối.

Âu Dương cố gắng ổn định thân hình đừng để đầu cắm xuống đất, hiện tại hắn không còn sức lực, chỉ có Linh Hồn Liệt Diễm, nhưng Linh Hồn Liệt Diễm không thể bay! Từ trên cao rớt xuống thì đầu sẽ tiếp đất, dù không chết cũng đủ khiến Âu Dương đau khổ.

*Ầm!*

Âu Dương từ trên trời giáng xuống trực tiếp té vào hồ nước, nhưng không cảm giác nước lạnh lẽo mà là ấm áp.

- Phù!

Âu Dương thò đầu khỏi mặt nước, trong bóng tối cảm nhận hồ nước này dính đặt, cảm giác hơi quái lạ.

"Tổ cha nó chỗ này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì!?" Âu Dương thầm nghĩ.

Con ngươi đỏ rực mở ra, khi hắn thấy mình đang ở đâu thì súy nôn mửa.

Làm sát thần quanh năm giết người, cảnh tượng khiến Âu Dương buồn nôn đến mắc ói có trên đời này không? Âu Dương từng cho rằng không có, nhưng bây giờ hắn phải công nhận nó tồn tại.

Âu Dương cố nén cơn buồn nôn, hít sâu một hơi, nhưng hơi thở tràn ngập máu tanh trong miệng làm hắn suýt ói ra.

Âu Dương ngửa đầu gầm lên:

- Đây rốt cuộc là chỗ nào!

Âu Dương nhìn xung quanh, coi như là sát thần thì trong khoảnh khắc này đều sẽ thấy da đầu mát lạnh. Núi thây biển máu! Đúng vậy, chỗ này thật sự là núi thây biển máu. Hiện tại Âu Dương đang ngâm mình trong biển máu, phía xa dãy núi cao không thấy đỉnh, nếu không phải ánh mắt hắn rất tốt thì có lẽ sẽ không thấy được, ngọn núi do xác của vô số người chồng chất thành.

Núi thây biển máu, đây là núi thây biển máu thật sự. Chỗ này rốt cuộc đã chết bao nhiêu người mới có thể có núi thây biển máu như vậy? Những người đã chết có thân phận gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play