- Âu Dương?

Mã Thanh Hà nhíu mày, đương nhiên gã biếta Âu Dương là ai. Lúc trước bởi vì Âu Dương mà Mã Thanh Hà đánh một trận cùng Hoàn Nhan Liệt, chẳng qua đó đã là chuyện của sáu mươi năm trước.

- Sẽ không...

Mã Thanh Hà dường như nói với mình lại giống như giải thích cùng Hùng Phong:

- Hoàn Nhan Liệt không phải người có tâm kế sâu, lúc trước khi hắn xông Thiên Trụ sơn thật sự là tức giận, cho nên Âu Dương không có khả năng là quân cờ của Hoàn Nhan Liệt.

Mã Thanh Hà giỏi thuật quan sát người, cho nên gã trước tiên cảm thấy đây tuyệt đối không phải là âm mưu của Hoàn Nhan Liệt.

Hùng Phong không lên tiếng mà chỉ nhìn Mã Thanh Hà, nếu dưới tình huống đầu óc gã tỉnh táo thì chắc có thể nghĩ rõ ràng, nhưng mấu chố ở chỗ đệ đệ Hùng Bá khiến đầu óc gã biến mù mờ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ai đều sẽ chết, ngươi còn nhớ cái chết của sư phụ năm đó không? Hãy bỏ xuống sợ hãi trong lòng ngươi, Chúng Sinh Quyết của ngươi đã đến tầng thứ bảy, tầng thứ chín Chúng Sinh Phật Quốc không dám mơ xa. Nhưng nếu ngươi có thể đến tầng thứ tám Ta Vi Phật Đà thì ta dám nói sau bảy ngàn năm ngươi có thể ở trong cuộc chiến hai giới giết chết Âu Dương.

Mã Thanh Hà không nói nhiều với Hùng Phong, vì gã biết có vài thứ phải Hùng Phong tự mình suy ngẫm.

Hùng Phong là một người thông minh, chẳng qua nhuệ khí quá lớn, lần này đả kích nho nhỏ khiến nhuệ khí và kiêu ngạo không ai biết bị đánh tan, cho gã hiểu vài điều.

Hùng Phong nói:

- Nhất định, bảy ngàn năm sau ta nhất định sẽ lại gặp hắn. Hùng Bá, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xách đầu hắn tới trước mộ của ngươi tế điện.

Hùng Phong quỳ một gối xuống đất, lạy đệ đệ đã chết.

- Bên hồ sen dưới dung thụ, ve sầu đang kêu gọi mùa hè.

Dưới gốc cây đa to, một người đàn ông mặc trường bào trắng vừa hát vừa thu thập chút Viêm Thiên Hoa. Viêm Thiên Hoa có thể nói là dễ dàng có nhất trong bốn loại dược liệu, bởi vì số lượng của nó rất nhiều, hơn nữa dù là người Tiên Giới hay Dị tộc đều sẽ không thu thập nó.

Viêm Thiên Hoa chỉ có một tác dụng, đó là luyện chế Khấp Thần đan, trong tiên đan không có bất cứ dược liệu nào cần Viêm Thiên Hoa, yêu đan thì không ai có thể luyện chế, khiến nguyên hạ chi cốc khắp nơi là Viêm Thiên Hoa. Liếc mắt nhìn Viêm Thiên Hoa nở rộ khắp hạ chi cốc như là hoa mẫu đơn. Theo gió nhẹ thổi, Viêm Thiên Hoa khắp đổi núi lắc lư, rất là xinh đẹp.

Âu Dương vừa hốt thật nhiều Viêm Thiên Hoa vào trong vòng tay vừa không biết xấu hổ nói:

- Nếu Viêm Ma Hoa cũng dễ thu thập như vậy thì tốt biết mấy!

Viêm Ma Hoa là tài liệu chính của Nghịch Thiên Hoàn, thứ này sinh trưởng ở tận cùng phái tây thế giới Dị tộc, bên đó là cấm địa của Dị tộc. Không ai biết chỗ đó có thứ gì, nhưng truyền thuyết nó chôn giấu thứ rất đáng sợ, gần như ai vào trong thì chết chắc.

- Nếu như có được Viêm Ma Hoa thì mấy tài liệu khác bỏ ra giá cao có cơ hội lấy được.

Âu Dương từng nghĩ có nên xông tây bộ một chuyến, hắn còn cố ý hỏi Mộng Hi.

Mộng Hi cho hắn đáp án là:

- Nếu có một ngày ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Chủ Dị tộc thì cứ đi thử.

Lời này rất kích thích, Âu Dương lúc đó chỉ là kim tiên, khi dễ kim tiên bình thường hoặc lén vượt cấp giết tiên đế còn được, nhưng kêu khiêu chiến Chủ Dị tộc? Đúng là nói đùa.

Đừng nói là lúc đó, dù bây giờ khi Âu Dương đã bước vào tiên tôn vẫn không có tin chắc trăm phần trăm. Âu Dương tuyệt đối không muốn đụng phải ma thần đó, không phải hắn sợ mà bởi vì Chủ Dị tộc quá cường đại.

Cường giả hoành hành Tiên Giới nhưng nhiều năm qua Tiên Giới nhiều lần tấn công Vạn Yêu Chi Thành thế nhưng không thương tổn được một miếng gạch, ngói vụn của Vạn Yêu Chi Thành, từ điều này có thể biết Chủ Dị tộc mạnh tới đâu.

- Có lẽ khi ta đánh đến đỉnh tiên tôn, nhờ vào yêu khí gia cố thì có thể đấu một trận!

Âu Dương nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ vĩnh viễn là suy nghĩ. Đừng nhìn Âu Dương từ phi tiên đến tiên đế rất dễ dàng, nhưng hắn hiểu bắt đầu từ bây giờ, nếu như không có kỳ ngộ mà hắn muốn bước vào tiên tôn không tốn mấy ngàn năm thì đừng mơ.

Tiếp theo, hành trình của Âu Dương ở Bách Hoa cốc có thể nói là cực kỳ thuận lợi, lúc thu thập Thu Thần Quả và Xuân Nha cơ bản không gặp phải ai tới gây chuyện. Thật ra chuyện này cũng bình thường, khu vực mùa đông oanh động khiến toàn Bách Hoa cốc lòng người hoảng sợ.

Dị tộc sợ tiên tôn Hùng Phong tứ xứ trả thù giết sạch bọn họ, nên tạm thời rút lui. Người Tiên Giới thì sợ huyết sắc tên không đâu không ở nên cũng tạm tránh né.

Dưới tình huống hai phe cùng rút đi tạo thành Bách Hoa cốc vốn vô cùng hỗn loạn hồi phục lại yên tĩnh nhièu năm trước.

Đúng vậy, là yên tĩnh! Âu Dương ngồi dưới một gốc cây phong, từng mảnh lá phong đỏ bị gió thổi đi không ngừng rơi xuống. Âu Dương tất bình tĩnh, dường như hắn không phải sát thần Âu Dương mà là một thiếu niên bình thường đi ra chơi thu.

- Nếu như loại cảm giác này vẫn giữ mãi như vậy thì tốt biến bao!

Âu Dương gối lên hai tay, hắn biết bình tĩnh chỉ có thể ở trong khoảnh khắc này.

- Nếu ông trời lại cho ta một cơ hội thì ta có còn lựa chọn đi lên con đường giết chóc này không?

Âu Dương mỉm cười, nếu hắn không chọn đi lên con đường này thì chắc có lẽ hắn đã chết nhiều năm rồi.

Giống như người đàn ông gia đình bình thường, thành thân, sinh con, rồi nhìn con cháu đầy đàn, cõng người yêu đi đến già, rồi để con cái và thê tử dưỡng lão, đưa tang.

Sinh hoạt như vậy thật lâu trước kia Âu Dương cảm thấy không thú vị, hắn muốn truy cầu kích tình, kích thích, cho nên mới chọn đi lên con đường chết chóc. Nhưng khi hắn đứng trên con đường này mới hiểu, bình tĩnh là đáng quý biết bao.

- Thật muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, tuy giây phút này ta rất cô độc nhưng...

Nói đến cô độc, trong lòng Âu Dương bất giác hiện ra hình bóng Vệ Thi. Cô gái đi theo Âu Dương vài năm, nói thẳng ra nàng giống như nô tỳ cùng hắn, hắn chưa từng để tâm đến nàng. Bây giờ mấy chục năm trôi qua, nàng có còn nhớ hắn không? Có còn nhớ Âu Dương từng cùng nàng dắt tay nhau đi xông con đường viễn cổ?

Chúng Thần Điện, trước cánh cửa Hồn điện, tiếng ồn ào nhốn nhào khiến Hồn Vương trong Hồn điện nhíu mày.

Một thanh âm cực kỳ kiêu ngạo vang lên:

- Cút cút! Dám cản đường ta, không sợ gia gia ta một bàn tay đập chết các ngươi sao!?

Nghe giọng nói này, Hồn Vương bật cười.

Nguyên Chúng Thần Điện, thậm chí là toàn Tiên Giới, dám chạy tới trước cửa Hồn điện ăn nói như thế sợ là chỉ có một người, chính là Tiểu Nhạc cả người kêu la y là đại ca của Thần Tiễn tương lai đánh đâu thắng đó.

Tiểu Nhạc thoạt trông chỉ có mười bảy, tám tuổi nhưng gặp ai cũng nói y rất hung dữ.

Hộ sơn đại thần! Đây là danh hiệu của Tiểu Nhạc ở Chúng Thần Điện. Tiểu Nhạc không giống người bình thường, y không thể tu luyện như mọi người, bởi vì y là con của trời đất, y là sơn linh. Chỗ nào có núi là chỗ đó có lực lượng của Tiểu Nhạc, nếu một ngày kia Tiểu Nhạc có thể đem Chúng Thần sơn mà Chúng Thần Điện ở dung nhập vào người y, vậy thì y sẽ hợp thành một với Chúng Thần sơn, có sức chiến đấu vô cùng tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play