Không cảm nhận bất cứ tồn tại uy hiếp gì, đúng vậy, Âu Dương đúng là không cảm giác được, bởi vì lần này hắn quá sơ sẩy, hắn xem Chủ Dị tộc là một tên ngốc, ngu ngốc không hay biết gì. Nhưng Chủ Dị tộc thật sự ngốc sao?
Một kẻ ngốc có thể trở thành Chủ Dị tộc không? Đương nhiên là không, nhưng bây giờ mọi chuyện còn bình tĩnh. Âu Dương quá lơ là, hắn không ngờ đây là bình tĩnh trước bão táp.
Kết quả hiện tại không ai phán đoán được, tốc độ trưởng thành của Âu Dương quá kinh khủng, một thời gian ngắn ngủi hắn đã trùng kích đến đỉnh tiên tôn, nếu có đủ thời gian thì khi hắn đạt tới tiên tôn, dựa vào yêu khí gia cố, dù Chủ Dị tộc muốn ra tay cũng đã muộn.
Thế giới Dị tộc thuận lợi khiến Âu Dương quên đi trực giác, hắn chưa từng thấy Tiễn Thánh nên đã xem thường. Bây giờ Âu Dương không hề phát hiện điều gì, nếu không thì hắn cẩn thận như vậy tại sao không phát hiện gần đây mọi chuyện bỗng biến thuận lợi?
Từ lúc hắn bắt có tiên tri đến sau này lộ ra ngoài nhiều Bồi Nguyên đan, chuyện này làm sao không dậy sóng được? Âu Dương chỉ nhìn thấy kim tiên không ngừng xuất hiện, chỉ biết không ngừng hấp thu lực lượng kim tiên, đã quên đi Luyện Đan Sư xuất hiện tạo thành ảnh hưởng không nhỏ hơn Yêu Tổ xuất thế.
- Hắn đã rời đi?
Vạn Yêu Chi Thành, trong Tiên Cốt đại điện, Ngụy Bỉnh Dập ngồi trên vương tọa dùng xương của vô số tiên tôn Tiên Giới xây nên, nhìn Mộng Hi bên dưới.
Giọng của Mộng Hi thiếu đi tình nghĩa dĩ vãng, tăng phần buồn phiền:
- Đã đi, hắn đi Bách Hoa cốc, chắc là tìm tài liệu.
- Hừ hừ, một tiểu tử chưa mọc lông muốn chơi trốn tìm với ta? Tư chất của hắn đúng là khủng bố, hãy nhìn kỹ hắn, ta có thể bước ra một bước cuối cùng không đều nhờ vào hắn!
Ngụy Bỉnh Dập chắp tay vào nhau, bá khí cai quản thiên hạ phát ra từ người y. Ngụy Bỉnh Dập như vậy khiến Mộng Hi cảm thấy nàng cách người đàn ông này ngày càng xa. Lúc ban đầu Mộng Hi cũng không muốn phản bội Âu Dương, nhưng người đàn ông này quá thần thông quảng đại, dường như trên đời này không có chuyện gì mà y không biết.
Mộng Hi nhìn Ngụy Bỉnh Dập, hỏi:
- Ngươi muốn đoạt xá?
Đúng vậy, thân thể của Ngụy Bỉnh Dập khiến từ khi sinh y sinh ra đã bước trên con đường vương giả, nhưng cơ thể cương đại cũng tràn ngập tai họa ngầm, đó là mỗi đêm trăng tròn lực lượng của y sẽ yếu đi một nửa.
Vấn đè này đặt ở người khác đương nhiên là tai họa ngầm cực lớn, nhưng không ai hiểu rõ người đàn ông trước mắt hơn Mộng Hi. Người đàn ông này cho dù chỉ có một nửa tu vi thì sao? Trong thiên hạ có ai là đối thủ của Ngụy Bỉnh Dập? Tại sao Ngụy Bỉnh Dập muốn từ bỏ thân thể này?
- Thân hình của hắn tương đồng với thân thể Yêu Tổ trong truyền thuyết, ta không phải đoạt xá, ta muốn thôn phệ! Nếu như hắn có thể đạt đến tiên tôn, vậy thì hắn sẽ có lực lượng mạnh hơn tất cả, khi đó nếu ta nuốt hắn liền có thể tiến thêm một bước. Nếu như ta từ bỏ tất cả, vậy một bước này cả đời ta cũng không có khả năng vượt qua.
Ngụy Bỉnh Dập là một người tự hiểu bản thân, y biết nếu như không có kỳ ngộ, vậy e rằng cả dời y sẽ bị kẹt tại cảnh giới này. Y cách truyền thuyết chỉ có một bước, muốn Ngụy Bỉnh Dập từ bỏ là cực kỳ khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Thôn phệ...
Mộng Hi nghe hai chữ này thì nhíu mày, hiện tại nàng bắt đầu nghi ngờ bản thân, nghi ngờ tại sao nàng tin tưởng người đàn ông này, bị y nói mấy câu lại động lòng trở về làm tất cả cho y.
Chính mình đã nhập ma, tại sao Âu Dương lừa mình? Tại sao hắn đểl ại Linh Hồn Liệt Diễm không thiêu đốt, không đốt mình thành tro tàn?
Nói thật ra lúc Mộng Hi nói cho Ngụy Bỉnh Dập tất cả chuyện này thì thật sự muốn chết, nhưng đó chỉ là lời nói dối của Âu Dương. Âu Dương không thể dùng Linh Hồn Liệt Diễm làm ra chuyện như vậy.
Mộng Hi nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nói:
- Không lẽ truyền thuyết đó quan trọng với ngươi đến thế sao?
Hỏi xong câu này Mộng Hi xoay người, lựa chọn rời đi.
Mộng Hi nói:
- Đây là việc cuối cùng ta làm cho ngươi. Năm mười lăm tuổi ta bước vào đây, bảy trăm năm qua ta đã mất tất cả, thậm chí mất cả phụ mẫu, ta đã không còn là ta. Đi sai một bước, từng bước sa đọa. Bây giờ ta rốt cuộc nhìn rõ ràng tất cả, ta muốn nhảy ra, cho nên xin ngươi hãy nhớ, làm xong chuyện này dù sống hay chết thì Mộng Hi đều chọn rời đi.
Dứt lời Mộng Hi đã bước ra khỏi hoàng thành, biến mất.
Ngụy Bỉnh Dập nhìn bóng đêm bên ngoài, trong mắt có mờ mịt. Trước kia mờ mịt chưa từng xuất hiện trong mắt người đàn ông này, bây giờ nó hiện ra, nhưng đó chỉ là một thoáng chốc, không thể ảnh hưởng lòng của người đàn ông này.
Mộng Hi đạp ánh trăng, không biết nàng đi ra một bước này là đúng hay sai. Nhưng Mộng Hi biết, nàng làm như vậy là hại một người, hại một người đem đến hy vọng tương lai cho Dị tộc.
- Đừng trách ta, chỉ trách ta rơi vào quá sâu, mệnh của ngươi quá kém.
Mộng Hi nói, mắt ứa lệ. Nhưng nước mắt này chảy là vì nàng, vì Ngụy Bỉnh Dập, hay là vì Âu Dương? Tất cả điều này có lẽ chỉ có trong lòng Mộng Hi mới hiểu.
Trong đồng hoang, một bóng người như tia chớp rạch phá không gian bay hướng phương xa. Vùng hoang dã bên ngoài thế giới Dị tộc không bằng Tiên Giới, xung quanh chỗ này có yêu thú hoành hành, nơi này so với Tiên Giới càng nguy hiểm.
Đáng sợ nhất không phải yêu thú, mà là tiên nhân ẩn núp. Người Tiên Giới luôn gào to Dị tộc thường bước vào Tiên Giới tru sát tiên nhân, trên thực tế người Tiên Giới cũng làm như vậy.
Từ lúc bước vào thế giới Dị tộc thì Âu Dương đã nhìn thấu cái gọi là thiện ác. Thiện chẳng qua là bản thân tìm ra lý do đàng hoàng, ác chẳng qua là lý do không đàng hoàng như cái thiện.
Cùng là xâm nhập, tru sát, tiên đội cho mình cái mũ báo thù, còn Dị tộc là căn bản sinh tột, hai phe so sánh thì tiên càng giả dối chút.
- Tìm chết!
Âu Dương đang bay chợt ngừng lại, mắt hắn như sao trong trời đêm, con ngươi đỏ liếc bốn phía. Khi Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương chuyển biến thành đốm lửa đốt lên thì Thần Sư Chi Nhãn cũng biến đổi, thành màu đỏ hiện giờ.
Âu Dương ở trên trời cao dùng con ngươi đỏ rực nhìn xuống mặt đất, Thứ Kiêu cung đã lâu không xuất hiện nay lộ ra trong tay hắn.
- Một kim tiên do nhỏ cũng dám phạm thiên uy!
Âu Dương một tay kéo căng Thứ Kiêu cung đỏ rực, một mũi tên đốt cháy huyết sắc liệt diễm xuất hiện trong tay hắn, tên cắm phập xuống mặt đất!
Không có tiếng nổ, không có ánh sáng hoa lệ, khi mũi tên chui xuống đất thì nguyên mặt đất bắt đầu sụp đổ. Mặt đất ngưng kết, tiếp theo biến thành màu đó, mặt đất đỏ bắt đầu hòa tan, biến thành dung nham.
Trong dung nham bốn kim tiên vô lực kêu gọi, vốn họ núp bên ngoài đồng hoang là muốn tập kích Âu Dương, nhưng ai mà ngờ Dị tộc thấp kém một mình đi tới vùng hoang vu này lại có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy?
- Tự mình tìm chết, không thể trách ta!
Âu Dương nhìn bốn người tẩm trong dung nham đỏ, trên mặt không có đồng tình và thương hại, không biết có bao nhiêu Dị tộc không làm gì sai từng chết trong tay bốn người.