- Mọi người đều là người thông minh, ngươi muốn làm cái gì cứ nói đi!
Mộng Hi biết nói những lời sáo rỗng đã không cần thiết, vì nàng không thể lừa gạt người đàn ông trước mắt được.
Người đàn ông này tuy không có thực lực ngang nhiên, hùng bá thiên hạ như Ngụy Bỉnh Dập, nhưng bàn về đầu óc thì người đàn ông này tuyệt đối không kém gì Ngụy Bỉnh Dập.
- Nàng sai rồi.
Âu Dương vươn ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt Mộng Hi, nói:
- Chỗ này chỉ có một người thông minh, đó là ta, nàng chỉ có thể là người ngu!
- Ngươi...!
Từ khi Mộng Hi sinh ra chưa từng bị người vũ nhục như vậy, nghe Âu Dương mắng nàng ngu khiến nàng khó thể chịu đựng.
Mộng Hi hiểu sai ý của Âu Dương, khinh thường liếc hắn, nói:
- Ngươi còn tự kiêu hơn cả Ngụy Bỉnh Dập!
Tên này quá tự cho là đúng, hắn nghĩ mình là cái gì? Cho rằng toàn thiên hạ đều phải cúi đầu trước hắn sao?
- Sao nào? Nàng không đồng ý lời ta nói? Xem ra ta không nói sai chút nào.
Âu Dương nở nụ cười, khi hắn cười lên rất là hấp dẫn.
Nhìn Mộng Hi ngồi xuống ghế, Âu Dương nói:
- Người thông minh chỉ có một, bởi vì nàng là người ngu, bây giờ nàng có tư cách gì nói với ta? Dùng lời một con chó của Mộng gia nàng chính là: Người thấp kém vĩnh viễn không có tư cách cùng người cao đẳng nói tới lý do gì. Nếu bình thường thì nàng là cao đẳng, ta là thấp kém. Nhưng bây giờ sự sống chết của nàng chỉ bằng vào một ý nghĩ của ta, nàng có tư cách gì bàn luận với ta?
Âu Dương nói, mặt lộ sát khí.
Mộng Hi là tiên tri, nếu bình thường Âu Dương muốn giết nàng chỉ cần khoảnh khắc. Nhưng lúc này không được, đừng nhìn Âu Dương biểu hiện ra hung tợn nhưng sự thật hắn không dám giết Mộng Hi.
Một khi Mộng Hi chết đi thì Vạn Yêu Chi Thành sẽ náo động, e rằng Âu Dương khó thể trốn thoát khỏi Vạn Yêu Chi Thành. Trong Vạn Yêu Chi Thành có nhiều người Mộng gia thấy mặt Âu Dương, có biết hắn thì làm sao hắn thoát khỏi?
Vậy nên Âu Dương chẳng qua là mặt ngoài cứng rắn bàn bạc với Mộng Hi, nhưng hắn biểu hiện ra mạnh mẽ không giống như người làm bộ làm tịch, đủ để lừa đôi mắt Mộng Hi.
- Ha ha.
Mộng Hi mỉm cười gật đầu nói:
- Tuy rằng ta không biết câu nói này là ai nói nhưng rất chính xác. Tốt lắm, ta thừa nhận ta sai rồi, hiện tại ta chẳng qua là tù nhân dưới tay ngươi, ta không có tư cách bàn luận với ngươi, ngươi muốn nói gì cứ nói đi.
- Ồ? Nghe giọng điệu của nàng thì ta muốn cái gì nàng cũng đưa?
Âu Dương bỗng phát hiện câu nói vật họp theo loài là rất đúng. Cô gái này có phải ở chung với Chủ Dị tộc nên cảm thấy thiên hạ duy ngã độc tôn? Âu Dương rất ghét kiểu nói chuyện của Mộng Hi, mới rồi trong chớp mắt nàng giống như phẩy tay cho hắn món đồ.
Mộng Hi nhìn Âu Dương, khẳng định nói:
- Chỉ cần là ta có, như vậy đều có thể cho ngươi!
Tiên tri! Tiên tri của toàn Dị tộc, chỉ cần Âu Dương ra giá thì Mộng Hi không cho rằng có thứ gì mình không đưa nổi.
- Vậy sao? Nếu ta muốn nàng thì sao?
Âu Dương nheo mắt nhìn cô gái này, bộ dạng ta muốn ngươi khiến Mộng Hi dáng vẻ cao cao tại thượng ngây ngẩn.
Đúng vậy, là thật ngây ngẩn. Mộng Hi có nằm mơ cũng không có tưởng tượng nổi Âu Dương nói ra câu như vậy. Bây giờ Mộng Hi bị Linh Hồn Liệt Diễm phong ấn linh hồn, không có chút sức phản kháng, nếu Âu Dương thật sự muốn làm gì nàng thì sợ rằng nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng..
Khoảnh khắc sợ hĩa tràn ngập lòng Mộng Hi, nỗi sợ cũng hiện ra trên nét mặt. Âu Dương đứng nhìn Mộng Hi lộ ra sợ hĩa thì rất vui vẻ. Thật ra thì Âu Dương nói câu kia chỉ muốn hù Mộng Hi, hắn không phải là kẻ háo sắc, thậm chí nói đến thì hắn khá ù lì, ít nhất về mặt cảm tình hoặc hiểu đàn bà thì hắn rất ngây ngô.
Mộng Hi nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Âu Dương, tức giận kêu lên:
- Ngươi đùa giỡn ta!?
Dù có mạnh mẽ bao nhiêu thì nàng rốt cuộc là một người phụ nữ, vào lúc này nàng cũng có loại yếu đuối của đàn bà. Nhưng rất nhanh nàng suy nghĩ rõ ràng, người đàn ông trước mặt sẽ chỉ vì muốn nàng mà mạo hiểm chạy tới đây sao?
- Ha ha.
Âu Dương cười cười tới gần Mộng Hi, nói:
- Ta không đùa với nàng, ta đến tìm nàng để làm giao dịch, một cuộc giao dịch khiến toàn Dị tộc được đến ích lợi!
Âu Dương vừa loay hoay chén trà tử diệu thạch quý báu vừa nói:
- Thật ra ta mạo hiểm rất lớn mới quyết định làm như vậy, ta cần nàng ngay bây giờ cho ta bảo đảm, hôm nay dù giao dịch có thành công hay không nàng không được nói chuyện này cho ai khác.
- Ngươi sẽ tin tưởng ta sao?
Mộng Hi chợt phát hiện người đàn ông trước mắt hình như hơi ngu? Kêu nàng thề? Lúc này nàng thề dù là đứa con nít chắc chắn cũng không tin.
Âu Dương nói:
- Không sao, ta sẽ ở trong linh hồn của nàng để lại ít thứ, nó sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt của nàng, nhưng có một ngày càng vi phạm lời thề thì nó sẽ ở trước khi nàng vi phạm biến nàng thành không khí.
Linh Hồn Liệt Diễm dâng lên trên tay hắn, tử diệu thạch hòa tan trong tay Âu Dương, thành từng giọt thạch thủy màu đỏ rực rơi trên bàn đá phát ra tiếng xèo xèo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Từ khi Linh Hồn Liệt Diễm dung hợp cùng Âu Dương thì Linh Hồn Liệt Diễm không chỉ tổn thương với linh hồn, đối với vật thể bình thường thì Linh Hồn Liệt Diễm cũng có uy lực vượt trội. Ngọn lửa cùng nổi danh với Kỳ Lân Chí Dương Hỏa Diễm lúc này xem như hoàn toàn phát huy ra uy lực.
Mộng Hi nhìn tử diệu thạch bị hỏa tán, trong mắt tràn đầy giật mình. Tử diệu thạch này đừng nói là lửa, dù là một tiên đế chạy tới hết sức vỗ chưởng cũng chưa chắc đập nát được nó. Người đàn ông này dùng cách dễ dàng như vậy khiến nó biến thành thạch thủy, hỏa diễm đáng sợ hơn là Mộng Hi tưởng tượng.
Nhưng Mộng Hi chưa giật mình vì tử diệu thạch bị hỏa tán xong thì trong tay Âu Dương hiện ra một đan lô, cho dù nàng muốn giữ bình tĩnh cũng không làm được.
Mộng Hi đương nhiên nhận ra đan lô bảy sắc này, đan lô bảy sắc dùng để làm gì nàng cũng biết. Nếu như Âu Dương lấy ra chỉ là đan lô bảy sắc bình thường thì chắc chắn Mộng Hi không hề giật mình.
Nhưng mấu chốt ở chỗ trong đan lô đang tỏa ra từng đợt mùi hương, mùi dược này là cái gì? Là mùi yêu đan, là mùi yêu đan biến mất đã nhiều năm.
Mộng Hi làm tiên tri, không phải không có thấy qua yêu đan, nhưng yêu đan đối với nàng chỉ có thể xem như một loại vật cất chứa, dù biết công hiệu của nó nhưng không sử dụng.
Bây giờ nghe mùi dược này, Mộng Hi lại nghĩ tới Linh Hồn Liệt Diễm, nàng lập tức hiểu ra! Đúng vậy, người trước mắt không đơn giản như Mộng Hi đã tưởng. Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư biến mất mấy vạn năm, thân phận này tuyệt đối không thấp hơn tiên tri như nàng. Nếu như trong quá khứ, Mộng Hi chắc chắn sẽ nói chuyện câu giờ với Âu Dương xong quay đi báo cáo lên Ngụy Bỉnh Dập, nhưng chuyện xảy ra trước đó khiến nàng mất đi lòng tin với y. Trái tim của Mộng Hi không còn như trước kia, không còn hoàn toàn ở trên người Ngụy Bỉnh Dập.