Chẳng qua bọn hắn lại không biết, bất kỳ lúc nào, vận khí đều luôn đi đôi cùng với thực lực. Người có được vận khí nghịch thiên mà không thể nắm bắt được thì cũng chỉ là một kẻ vô tích sự.

Thời gian tựa như nước chảy, bên trong đầm lầy lá vàng đã rụng xuống được tròn năm mươi lần, năm mươi năm đã trôi qua, trong thời gian năm mươi năm này Âu Dương không ngờ vẫn chôn sâu dưới nền đất không có bất kỳ ý thức nào tồn tại.

Một ngày này, có một nữ tử toàn thân mặc quần áo màu hồng đứng trước đầm lầy, đây chính là Vệ Thi! Trong tay Vệ Thi cầm theo một chiếc giỏ, bên trong giỏ có xếp rất nhiều đồ vật dùng để cúng tế.

- Âu Dương, ta đã hỏi qua nhiều người mới biết, nhân loại các ngươi sau khi chết đi cần phải lập bia mộ, từ khi tiến vào Tiên giới đảo mắt đã qua năm mươi năm, lẽ nào ngươi thực sự đã chết sao?

thời gian năm mươi năm, đây tuyệt đối là một lần Âu Dương biến mất lâu nhất, vốn Vệ Thi từng nghĩ, Âu Dương biến mất mười mấy hai mươi năm nhất định sẽ xuất hiện lại một lần nữa, nhưng lần này Vệ Thi đã sai, trải qua năm mươi năm rồi mà bóng dáng Âu Dương vẫn biệt tăm biệt tích.

Trong thời gian này, Vệ Thi ở tại Chúng Thần Điện đã hỏi thăm rất nhiều sự tình liên quan đến Thương Thần Đinh, Thương Thần Đinh này có tác dụng gì, đối với Phi Tiên nó bá đạo cỡ nào, Vệ Thi đều biết. Điều đó khiến cho lòng tin của nàng đối với Âu Dương theo thời gian cùng sự đáng sợ của Thương Thần Đinh không khải chậm rãi giảm đi.

Vệ Thi đặt giỏ sang một bên, sau đó phất tay lấy từ trong tiểu không gian của mình ra một tảng đá màu lam nhạt nhìn rất giống thủy tinh, tảng đá kia vô cùng trân quý, đây là một loại tinh thể có tên là Thiên Lam Tinh, loại tinh thể này có thể nói là một loại tài liệu luyện khí, đây là do sư phụ Lục Phi đưa cho Vệ Thi, chẳng qua Vệ Thi lại không dùng Thiên Lam Tinh để luyện khí cho mình mà đem nó chuẩn bị lập thành bia mộ cho Âu Dương.

- Cuộc đời của ngươi luôn huy hoàng cùng sáng lạn, ngay cả sau khi ngươi chết thì vẫn sáng lạn như cũ! Ngày hôm nay ta dùng Thiên Lam Tinh này tạm thời làm cho ngươi một tấm mộ bia, đến khi có một ngày ta trưởng thành, ta sẽ tiến vào Hô Duyên Sơn thu thập thiên thạch để đúc cho ngươi một tấm bia một tốt nhất trong Tiên giới từ trước tới nay...

Vệ Thi nói, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt nàng.

Thời gian Âu Dương cùng nàng quen biết nói dài cũng không phải dài, nhưng nói ngắn thì tuyệt đối không phải ngắn, chẳng qua ở cùng một chỗ với nam nhân này, Vệ Thi lần đầu tiên cảm thấy bản thân không phải là hồn giả hoàn toàn không có cách nào dung nhập được với nhân loại.

Trong lòng Âu Dương chưa bao giờ từng có sự phân biệt giữa dị tộc hồn giả cùng với nhân loại, cho nên Âu Dương chưa bao giờ từng kỳ thị Vệ Thi. Cách nói này thì đơn giản, nhưng muốn chân chính làm được thì lại rất khó rất khó.

Cho dù là ở trong Chúng Thần Điện, đều là đệ tử Chúng Thần Điện, hồn giả trong Hồn Điện đi ra ngoài, trên cơ bản những đệ tử nhân loại đều ào ào tránh xa, đó cũng không phải là sợ hãi, mà chính là bài xích.

Trong mắt Vệ Thi, nhân loại chưa bao giờ bài xích mình chỉ có một, đó chính là Âu Dương... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Thi nhi...

Ngay khi Vệ Thi đang khắc bia mộ cho Âu Dương, thanh âm của sư phụ Lục Phi vang lên từ phía sau lưng nàng.

Vệ Thi vội lấy tay lau đi nước mắt như muốn che giấu bộ dáng này của mình, chẳng qua tất cả đều bị Lục Phi nhìn thấy trong mắt.

- Hồn giả vĩnh viễn là hồn giả, nhân loại thì vĩnh viễn là nhân loại, ngay cả khi Âu Dương còn sống, các ngươi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ. Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên tin tưởng bất kỳ một nhân loại nào, bởi vì đã có rất nhiều hồn giả tiền bối đã chịu thiệt thòi, ta không muốn thấy con có một ngày cũng bước đi trên con đường như vậy...

Lục Phi lắc đầu thở dài, kỳ thực tuy rằng Vệ Thi không nói gì, nhưng hắn vẫn nhìn ra, người đệ tử mà mình thu nhận này sợ rằng đã có một loại si mê đối với Âu Dương.

- Âu Dương không phải là người như vậy, chỉ có người chân chính chứng kiến cuộc đời của hắn mới có thể hiểu rõ thế nào gọi là huy hoàng. Hắn đã không còn được xem là cường giả nữa, hắn chính là vương giả! Ngay từ đầu đã không có thiên phú vô dịch thiên hạ, nhưng hắn lại có được ý chí vĩnh viễn không khuất phục. Nếu như Âu Dương không chết, vậy thì không lâu sau, Tiên giới nhất định sẽ lưu truyền tên của một người, Tiễn Thần Âu Dương!

Vệ Thi vẫn có được lòng tin rất lớn đối với Âu Dương.

Vệ Thi luôn tin tưởng, Âu Dương ở trong mắt người khác không có bất kỳ thiên phú gì tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, nếu như Âu Dương không chết đi, vậy thì chăng bao lâu sau, nàng nhất định sẽ còn được nghe đến cái tên của Âu Dương.

Lục Phi lắc đầu, hắn nhận ra, Vệ Thi đối với Âu Dương có một loại sùng bái, cũng may hiện tại Âu Dương dã chết, bằng không mà nói đây sẽ là một sự tình rất nguy hiểm.

- Cát bụi quay về cái bụi, hết thảy đều đã kết thúc, con cũng đừng quá mức suy nghĩ. Tiên giới không giống với hạ giới, nơi này hàng năm đều có vô số chiến trường dị tộc mở ra, ở nơi này, tử vong luôn luôn không phải là sự tình hiếm thấy.

Không nói riêng gì Phi Tiên, hàng năm Linh Tiên cùng với Kim Tiên chết đi đều vô số kể, về sau khi ta đưa con tới chiến trường dị tộc, con sẽ hiểu, kỳ thực tử vong cũng không là gì, sau khi chết đi, tất cả đều không còn gì nữa...

Trong mắt Lục Phi mang theo một tia thương cảm.

Vô số năm trước, Lục Phi cũng từng đa sầu đa cảm giống như Vệ Thi, nhưng sau khi một minh hữu của mình chết đi trên chiến trường dị tộc, Lục Phi minh bạch, sau khi ngươi chết, tất cả đều không còn gì nữa.

- Dị tộc...

Vệ Thi cũng không rõ cái gì là dị tộc, nàng ở nơi này không ngừng khắc bia mộ cho Âu Dương, rất nhanh mấy chữ thanh tú không gì sánh được đã được nàng khắc ra.

- Tiễn Thần Âu Dương chi mộ...

Lục Phi nhìn vào sáu chữ này không nói lời nào. Tiễn Thần, ý tứ chính là tiễn trung chi thần, cái danh tiễn trung chi thần này dễ dàng gọi lên như vậy sao? Chẳng qua Lục Phi cũng không nói gì, dù sao nơi này là khu vực thuộc sở hữu của Chúng Thần Điện, có rất ít người tiến vào trong đầm lầy này, cho nên dù Vệ Thi có làm thế nào đi chăng nữa cũng không có ai nói gì.

- Ông...

Ngay khi Vệ Thi lập xong bia mộ cho Âu Dương, Chúng Thần Sơn ở phương xa phảng phất như núp trong tầng mây chợt phát ra từng đợt chuông ngân.

Lục Phi nghe thấy tiếng chuông liền nói:

- Được rồi, hôm nay là ngày cần phải tế bái các đời tổ tiên Chúng Thần Điện, chúng ta nên đi thôi...

- Vâng...

Vệ Thi có chút không đành lòng liếc nhìn tấm bia mộ một chút, cuối cùng đi theo Lục Phi rời khỏi đầm lầy.

Tất cả chuyện này đều phát sinh lặng lẽ như vậy, mà người khởi xướng hết thảy là Âu Dương lại không hề biết chút nào, hắn phảng phất như đã thực sự chết đi, chôn sâu dưới lòng đất năm mươi năm chưa từng tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play