Quay người bước vào trong đại môn màu tím, Âu Dương dưới ánh mắt chăm chú của vô số người xuyên qua cất bước rời khỏi tiểu thế giới, tuy rằng hắn rời khỏi nơi này, nhưng tin tưởng bất kể bao lâu sau, cái tên cùng cố sự về hắn vẫn sẽ là truyền thuyết được mọi người truyền tụng .

Một thiếu niên Kháo Sơn thôn, bị ép bước lên một hành trình gian khổ, thần uy bắn rụng bát phương, phá tan quy tắc bán yêu giả, Thứ Kiêu Cung dương danh thiên hạ. Sinh Tử Cảnh cũng không vây chết được Âu Dương, đánh đổ Tỏa Yêu Tháp để vũ hóa phi tiên, tất cả những việc này đều sẽ là cố sự được hậu nhân truyền tụng.

- Âu Dương thúc thúc! Đi đường bình an!

Lăng Hàn nhìn theo Âu Dương biến mất, hắn biết sau ngày hôm nay muốn gặp lại Âu Dương có lẽ đã không còn cơ hội nữa, nam tử giống như thần linh này đã bước lên một con đường hoàn toàn mới, bước lên một con đường mà bọn họ ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có.

- Âu Dương! Nhớ kỹ lời nói kia của ta, mọi người muốn làm anh hùng, nhưng khi anh hùng không cân xứng cùng với thực lực, vậy thì sẽ có một anh hùng mới bước ra thay thế vị trí ngươi.

Thân thể Bì Ba run rẩy nhìn theo Âu Dương biến mất, năm đó Âu Dương vẫn chỉ là một thần xạ thủ, nhưng một câu nói kia đã chỉ dẫn cho Âu Dương không ngừng đi tới.

- Âu Dương! Ngươi đi đi, ta sẽ nhanh chóng đến thế giới kia tìm ngươi!

Một nữ tử toàn thân giống như hàn băng mỉm cười nhìn Âu Dương biến mất, bên người nàng, một lão thái thái già yếu như sắp chết lắc lắc đầu nói:

- Tú Nhi, không nên vĩnh viễn bị cừu hận che mờ mắt, phong mang của hắn ở thế giới này không tài nào che đậy được, hắn chính là thần linh của thế giới này, nhưng đi tới Tiên giới, hắn lại chẳng là cái thá gì cả...

- Hừ hừ! Các ngươi quá coi thường Âu Dương, hắn đã từng chẳng là cái thá gì ở thế giới này, nhưng hắn dùng thời gian không đến trăm năm liền đã biến thành thần, ta tin rằng dù cho Tiên giới có bao nhiêu nguy nan cũng không thể nào ngăn cản được bước đi của nam tử này, trừ khi có một ngày chính hắn cam nguyện buông tha hết thảy.

Trịnh Tú Nhi tuy rằng chỉ gặp qua Âu Dương vài lần, nhưng thân là đối thủ đầu tiên tại tiểu thế giới của Âu Dương, nàng so với ai khác đều hiểu rõ Âu Dương đáng sợ ra sao.

Âu Dương không giống với những thiên tài, những thiên tài đều có một đặc điểm chính là bộc lộ tài năng, nhưng Âu Dương lại không phải là một người như vậy, ban đầu ở tiểu thế giới, ai dám tưởng tượng hắn sẽ có một ngày hôm nay? Nếu nói là có, khả năng chỉ có một mình Trịnh Tú Nhi.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương, Trịnh Tú Nhi đã biết đây là một ma vương không thể trêu chọc tới, nếu như chọc tới ma vương này, vậy ngươi chỉ có hai con đường để đi, một là bị ma vương này tiêu diệt, một con đường còn lại chính là trước khi hắn chưa trưởng thành, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải hủy diệt hắn.

Nhưng có rất ít người có thể nhận thức được sự đáng sợ của Âu Dương giống như Trịnh Tú Nhi, bằng không Trịnh gia cũng sẽ không bước lên con đường kia...

Tiên vân lượn lờ, vô số tiên hạc từ trên cao bay vút qua, một tòa tiên sơn sừng sững ở trên mặt biển, Đạm Thai Kha nhắm mắt cảm nhận tiên linh khí tức ở xung quanh nồng nặc đến mức khiến cho mình cảm thấy áp lực.

- Lão tổ, không ngờ tổ tiên chúng ta lại biết dùng người như vậy!

Đạm Thai Khước Tà vẫn cầm trong tay thanh Ngọc Bích Cốt Đao, toàn bộ Đạm Thai gia bọn họ đều bị tiếp dẫn đến tiên giới, đây là điều mà không một ai trong bọn họ ngờ tới.

- Uy nghiêm của tổ tông há chúng ta có thể suy đoán, Âu Dương tiểu nhi kia về sau tất cũng sẽ tiến vào Tiên giới, chúng ta so với hắn tới sớm hơn, cho nên chúng ta có được ưu thế mà hắn không có, cho nên bất kể thế nào chúng ta đều phải nhanh chóng tu luyện, sự khuất nhục mà hắn mang tới cho Đạm Thai gia chúng ta, chúng ta sẽ trả lại cho hắn gấp trăm gấp ngàn lần.

Đạm Thai Kha cũng là một người có thù tất báo, Đạm Thai Minh chết đi khiến cho Đam Thai Kha rung động rất lớn.

Đạm Thai gia từ viễn cổ tới giờ, nhân vật thiên tài nhất Đạm Thai Minh, nếu như Đạm Thai Minh không chết, nếu như Đạm Thai Minh có thể đi tới tiên giới, vậy thì tương lai Đạm Thai Minh chắc chắc sẽ là một nhân vật cấp Tiên Tôn.

Nhưng tất cả đều là do Âu Dương kia, Âu Dương bức tử Đạm Thai Minh, khiến cho Đạm Thai gia giống như là chó nhà có tang, mà hôm nay bọn họ rốt cuộc cũng đã có được lợi thế mới, cho nên bất kể thế nào Đạm Thai gia cũng sẽ trả thù Âu Dương.

Đạm Thai gia vĩnh viễn luôn tự nhủ là bản thân mình bị xâm phạm, bọn họ không có được cái đầu thông minh như Trịnh Tú Nhi, bọn họ sẽ không nghĩ tới trên thực tế lúc trước chính là bọn họ đi trêu chọc Âu Dương, nếu như không phải bọn họ trêu chọc vào ma vương này, Đạm Thai gia làm sao lại đi tới một bước này.

Mà đến giờ bọn họ vẫn như cũ không hề biết hối cải, vẫn như cũ muốn một lần nữa khiêu khích uy nghiêm của Âu Dương, cảm thấy tiến vào Tiên giới sớm hơn Âu Dương là có được ưu thế, nhưng bọn họ lại quên đi Âu Dương dùng thời gian bao nhiêu năm để tới được một bước này...

Xuyên qua tinh môn vô tận, Âu Dương qua lại như thoi đưa ở trong biển sao vô tận, tuy rằng đã nhiều lần vượt qua biển sao này, nhưng mỗi một lần cảm nhận lại khác nhau, hắn cảm thấy trong biển sao này có lẽ ẩn giấu một bí mật gì đó.

Chẳng qua bí mật này đã không còn thời gian để hắn mở ra, bởi vì hắn phải bước lên con đường Tiên giới. Bí mật của biển sao này chỉ có thể lưu lại cho hậu nhân khai mở.

Âu Dương xuyên qua biển sao vô tận, vị trí xuất hiện của hắn cũng không phải là Tiếp Dẫn thành, bởi vì lấy tu vi hiện tại của Âu Dương mà nói, hắn có thể khống chế được bản thân xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào, lcsu này vị trí của Âu Dương chính là phía trên một mảnh hải dương xanh thẳm.

Mảnh hải dương này gió nhẹ thoang thoảng, bầu trời lượn lờ vài đám mây nhũ bạch sắc, một hải điểu thỉnh thoảng lại xẹt qua mặt biển quắp theo một con cá nhỏ.

Địa phương hài hòa như vậy, nếu như không có người nói cho biết, ngươi tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi, nơi này chính là nơi đã từng bị sương mù vô tận bao phủ dày đặc, được xưng là Mê Hồn hải một đi không trở lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tỏa Yêu Tháp sụp đổ, bí ẩn viễn cổ bị khai phá, anh linh trên Mê Hồn hải cũng theo đó mà tan đi, bất kể là sương mù dày đặc hay là Tu La Huyết hải cũng đều khôi phục lại màu sắc vốn có.

Mà người sinh sống ở trong Lâm Hải Cảnh cũng không còn phải lo lắng mỗi ngày nữa, bọn họ có thể vui vẻ đánh cá mà sinh sống. Mà Bách Tôn Đảo cũng không còn giống như trước, chỉ năm mươi năm mới có thể đến một lần, hiện tại đã có rất nhiều thương thuyền bắt đầu chạy tới Bách Tôn Đảo, từ trên Bách Tôn Đảo vận chuyển một ít lưu ly ngọc thạch đến để buôn bán trên đại địa tại Chân Linh Giới.

Bắt đầu từ ngày sương mù tán đi, toàn bộ Mê Hồn hải cũng đã được gỡ bỏ lệnh cấm, chẳng qua cái tên Mê Hồn hải vẫn không bị thay đổi, hơn nữa cũng từ ngày sương mù tan đi, có một chữ được đặt song song cùng với cái tên Mê Hồn hải, đó chính là Âu Dương!

Âu Dương một lần nữa bước lên Xuyên Vân Thuyền chạy vào Tu La Huyết hải, đi lên một con đường trong mắt người khác là không có lối về, vậy mà mấy năm sau, sương mù Mê Hồn hải tan đi, linh nguyên một lần nữa khôi phục lại sự nồng đậm như thời viễn cổ, ai cũng hiểu rõ, điều này nhất định có liên hệ cùng với Âu Dương đã biến mất lâu không xuất hiện.

Xuyên Vân Thuyền tiêu thất, nó cũng không còn được ai nhìn thấy nữa, nó đã têu tán ở trong thiên địa cùng với sương mù trên Mê Hồn hải, chúng biến thành một phần linh nguyên của thế giới này, ngay cả Xuyên Vân Thuyền mà Âu Dương sử dụng cũng biến mất.

Biến mất tựa như bốc hơi, không một ai biết Âu Dương rốt cuộc đã đi đâu, dù sao tiểu thế giới nhiều như vậy, bí mật Tỏa Yêu Tháp căn bản không có người biết, tất cả mọi người đều suy đoán Âu Dương có phải đã chết hay không.

Vạn Tiên Sơn, Mục Uyển là vị tông chủ nữ tính đầu tiên từ khi Vạn Tiên Sơn thành lập đến nay, nhưng nàng vẫn làm rất tốt. Tuy rằng Bạch Hủ Minh cùng Lỗ Tu đều tiêu thất một cách thần bí, nhưng Vạn Tiên Sơn có pho tượng Tiễn Thần tồn tại, không ai dám đến khiêu khích, cho nên mỹ danh thiên hạ đệ nhất tông này vẫn như cũ thuộc về Vạn Tiên Sơn.

Lúc này Mục Uyển đứng ở bên dưới pho tượng Âu Dương, tay nàng không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve một góc pho tượng, cảm nhận lực lượng mà pho tượng không ngừng phát ra, nàng biết nam nhân này nhất định không chết, rất nhiều lần, mỗi lần mọi người đều suy đoán hắn đã chết thì bao giờ hắn cũng có thể xuất hiện, mà lần này nhất định hắn cũng sẽ trở về.

Mê Hồn hải, Âu Dương cảm nhận gió biển thổi qua, trong lòng Âu Dương cũng thả lỏng đi rất nhiều, kỳ thực rời khỏi thế giới này Âu Dương vẫn còn có chút không muốn, dù sao có nhiều bằng hữu huynh đệ như vậy còn đó, lúc trước bản thân tới nơi này đã mang theo rất nhiều huynh đệ bằng hữu cùng bước vào, mà hôm nay bản thân lại một mình rời đi, huynh đệ muốn gặp lại đã là sự tình không biết bao nhiêu năm sau.

Nhưng Âu Dương cũng không phải là loại người yếu đuối, cho dù thế nào đi nữa, hắm biết mình cũng vẫn phải rời đi.

- Cuối cùng cũng phải kéo ngươi từ dưới đó lên rồi!

Âu Dương dứng ở trên mặt biển, khi bản thân lần đầu tiên phát hiện ra nó, vẫn còn bị kẻ khác truy đuổi như chó nhà có tang, khi đó bản thân đã nghĩ nếu như có nó làm hậu thuẫn, bản thân cũng sẽ không thê thảm như vậy.

sau nhiều năm như vậy, hiện giờ mình đã vô địch thiên hạ, tứ phương ý chí tề tụ, phi tiên lực cũng đã tràn ngập trong thân thể, mãi tới hôm nay mình mới đến nơi này, mới để cho nó một lần nữa hiển hiện ở trước mặt mọi người!

Hai tay Âu Dương hướng về phía mặt biển nhẹ nhàng huy động, mặt biển không ngờ dưới sự huy động hai tay của Âu Dương liền từ từ tách ra! Tiếp theo chính là một tiếng động vang vọng ngàn dặm.

Một tòa thành trì khổng lồ từ thời viễn cổ đã được vô số cường giả ghi khắc, cũng chính là ác mộng của vô số cường giả chậm rãi từ bên trong biển rộng hiện ra.

Đây chính là Phong Bạo Thành! Tòa thành trì đã từng thuộc về Triệu Cương! Tòa thành trì đã là bóng ma đè nặng trong lòng vô số ngươi! Tòa thành trì mai táng vô số thi thể cường giả thời viễn cổ!

Trải qua mấy vạn năm, tòa thành trì này rốt cuộc cũng có ngày được trồi lên khỏi mặt nước, từ hôm nay trở đi, nó đã thuộc về Âu Dương, thuộc về một nhân vật cấp truyền thuyết hoàn toàn mới.

Nhìn theo tòa thành trì chậm rãi hiện ra từ bên trong Mê Hồn hải, trong mắt Âu Dương tràn ngập tự tin nói:

- Ta sẽ không làm mất đi danh tiếng của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi tới một thế giới càng cao hơn, khiến cho người ở trong thế giới kia đều phải nhớ kỹ tên ngươi.

Phong Bạo Thành bị Âu Dương lôi từ dưới biển lên, nhưng vào lúc này Phong Bạo Thành vẫn là một tòa tử thành, muốn Phong Bạo Thành lần thứ hai khôi phục lại diện mạo thời viễn cổ, bắt buộc Âu Dương phải lấy thần sư chi lực tu bổ sự tổn thất cho Phong Bạo Thành!

- Để cho ta thấy sự khủng bố của ngươi đi!

Vô số phù văn bay ra từ người Âu Dương, cả bầu trời hôm nay đều bị kim sắc phù văn làm nổi bật trở thành một màu vàng, phù văn phảng phất như vô số hành tinh chuyển động, mà cùng với sự chuyển động của phù văn, cả tòa Phong Bạo Thành cũng tỏa ra đủ loại sắc quang...

Thành tường bị tổn hại bắt đầu dần dần khôi phục, lưu quang bắt đầu lưu chuyển trên Phong Bạo Thành, trung tâm tòa thành có bức tượng thuộc về Triệu Cương kia cũng bắt đầu dần dần khôi phục thành Triệu Cương khí phách khắp thiên hạ.

Âu Dương nhìn trung tâm tòa thành bản thân năm đó phát hiện ra tinh thể hoàng sắc, hắn biết muốn Phong Bạo Thành khôi phục sự huy hoàng năm đó, tinh thể này mới là then chốt. Tinh thể này là trái tim Phong Bạo Thành, khi trái tim được kích hoạt, chính là lúc Phong Bạo Thành lộ ra vẻ dữ tợn.

Chớp mắt Âu Dương đã đến trung tâm Phong Bạo Thành, chỉ thấy hai tay Âu Dương lúc này đang cầm hoàng sắc tinh thể kia, toàn thân thiên cơ lực dường như điên cuồng trút vào hướng phía hoàng sắc tinh thể.

Cùng với vô số thiên cơ lực rót vào, tinh thể rốt cuộc dần hiện ra một tia hào quang, mà cùng với hào quang xuất hiện, đại lượng tiên linh chi lực từ trên người Âu Dương tản ra, tiên linh chi lực không phải là biến mất, mà là một số bị chuyển hóa đưa tiên linh chi lực tiến vào hoàng sắc tinh thể.

- Phốc phốc phốc phốc...

Theo lực lượng rót vào, tai Âu Dương nghe thấy một trận âm thanh như trái tim đang đập, mà cùng với tinh thể này đập không ngừng, Âu Dương biết bản thân sắp đưa Phong Bạo Thành sống lại một lần nữa.

-Thành viễn cổ mai táng nghìn vạn năm, từ hôm nay ngươi sẽ thuộc về Âu Dương ta! Để chúng ta cùng lang bạt đến tân thế giới kia đi!

Âu Dương gào to một tiếng, khối tinh thể trôi nổi, bay đến trong tay Triệu Cương, cả tòa thành bay lên cùng tinh thể cũng tản ra ánh sáng chói chang giống như mặt trời.

Âu Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, vào giờ khắc này Âu Dương rốt cục hiểu tại sao tòa thành này lại gọi là Phong Bạo Thành. Xung quanh cả tòa thành lúc này là những gió bão mây mù cực lớn cư nhiên ở dưới thành biến thành tòa thành trôi nổi trên bờ biển.

Coi gió bão làm lực tiến lên, dẫn tiếng sấm bốn phương tám hướng, tòa thành này tại thời viễn cổ khiến vô số cường giả nghe tin đã sợ mất mật Phong Bạo Thành chính là thần kỳ như thế, mà mấy vạn năm sau, Âu Dương lại một lần nữa khôi phục lại tòa thành này.

- Đi!

Âu Dương chỉ phương hướng Vạn Tiên Sơn, tòa thành phương viên vài trăm dặm không ngơ lại bị gió bão lôi đi như vậy bay về hướng kia..

Thành trì phương viên vài trăm dặm! Ngay cả cách xa vài trăm dặm mọi người từ xa đều có thể nhìn thấy tòa thành lớn che khuất cả vùng trời, hơn nữa gió bão đủ để che lấp mặt trời chói chang nếu như chỉ nói phong cách trình độ, phong bạo thành tuyệt đối không gì so sánh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play