Khi đó nguyên Vạn Tiên sơn sẽ đại loạn, hiện tại không nói gì thì coi như huyết sắc biển lửa bị diệt, mọi người chỉ cần có hy vọng thì phút cuối còn liều mạng được, có lẽ có một ít người có thể trốn thoát.
- Bạch lão ca, nàng nói là sự thật?
Phi Vân Tiên Tử nhìn Bạch Hủ Minh, nàng là người phụ nữ có tâm kế, từ các loại biểu hiện của Bạch Hủ Minh nàng nhìn ra mới rồi cô gái nói là thật.
Nếu không thì Bạch Hủ Minh cần gì kích động như vậy?
- Đúng vậy, nếu đó là sự thật thì chúng ta...chúng ta có chạy không?
Trong lòng Khổng Si bất an, vốn gã cảm thấy pho tượng kia chính là Âu Dương từ phương xa kích hoạt, hắn sẽ quay về khu trục Hồn Giả, bây giờ nghe nói hắn dã vào Tu La Huyết Hải, gã không có tự tin.
Lỗ Tu chỉ tay vào Khổng Si, mắng:
- Trốn! Ngươi còn có tôn nghiêm của cường giả ý chík không? Chết không đáng sợ, sợ chết mới là đáng sợ!
Khổng Si dù gì cũng là bá chủ một phương, Lỗ Tu không thể tưởng tại tại sao đến lúc này gã sẽ biến thành như vậy.
Cũng không thể trách Khổng Si, dù là cường giả nào thì đó chỉ là con người, chỉ cần vẫn là con người thì kẻ đó chắc chắn tồn tại nỗi sợ.
Vốn biển lửa đốt lên hy vọng của mọi người, khiến họ tin rằng chỉ cần Thần Tiễn Âu Dương bất diệt thì Chân Linh Giới sẽ không bị Hồn Giả chiếm lĩnh, họ sẽ nhanh chóng lấy lại mọi thứ đã mất.
Nhưng bây giờ họ biết được có lẽ Âu Dương không biết chuyện bên này, sao không khiến họ hoảng loạn được?
Trốn! Lúc này ai cũng chạy không thoát!
Thánh chủ Bà Sa thánh địa khinh thường cười nhạo Khổng Si, nói:
- Hồn Giả biến thành mây đen đã sớm bao bọc nguyên Vạn Tiên sơn, nếu như là lúc biển lửa mới xuất hiện Hồn Giả rối loạn những cường giả ý chí chúng ta có chút cơ hội trốn thoát, nhưng bây giờ...
Gia Lạc lắc đầu, nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta căn bản không có khả năng thoát khỏi tay Hồn Giả mạnh nhất, mà chúng ta chạy trốn thì người trong Vạn Tiên sơn sẽ ra sao? Chỗ này không chỉ có đệ tử Vạn Tiên sơn mà còn có môn hạ đệ tử chúng ta. Không lẽ khiến chúng ta bỏ lại đệ tử chạy trốn sao?
Đông Phương gia tộc Đông Phương Thiên lên tiếng:
- Trốn! Đông Phương Thiên ta sống đã quá đủ, đời này Đông Phương Thiên ta chưa từng làm đào binh, lúc này ta thà đứng chết tại đây cũng không muốn bỏ trốn!
Lời của Đông Phương Thiên kích động nhiều miệt, trong phút chốc mọi người dùng ánh mắt khinh thường nhìn Khổng Si. Cái tên này khi còn trẻ chính là đồ nhát gan nghiêng theo chiều gió, bây giờ là cường giả ý chí mà vẫn như vậy, khiến người cùng thời đại với gã thấy khinh thường.
- Những Hồn Giả này nên xử lý thế nào? Là nàng đưa chúng về nhà hay là ta?
Âu Dương ở trong bóng đêm âm u trên trời một tay cầm Thứ Kiêu cung, một tay Linh Hồn Liệt Diễm hừng hực cháy. Một số Hồn Giả cách hắn khá gần bị Linh Hồn Liệt Diễm nóng cháy khiến chúng vặn vẹo. Mặc dù Linh Hồn Liệt Diễm không trực tiếp đụng vào người chúng nhưng lấy tu vi hiện tại của Âu Dương e rằng một chút đốm lửa đụng phải cũng đủ giết chết một Đại Đế.
- Ngươi đã hứa với ta không giết những Hồn Giả!
Vệ Thi lại bàn ra hiệp nghị giữa hai người.
- Lúc ta hứa với nàng thì Hồn Giả chưa bắt đầu đồ sát Chân Linh Giới, khi đó hiệp nghị giữa chúng ta là công bình, nhưng bây giờ thì sao?
Trong mắt Âu Dương lộ sát khí, Hồn Giả ở Chân Linh Giới đồ sát thật sự quá ác.
Gần như tất cả Hồn Giả dựa vào hấp thu linh hồn con người đạt đến Đại Đế, có thể tưởng tượng cần giết chết bao nhiêu người mới thực hiện được. Mặc dù những bình dân không liên quan nhiều với hắn nhưng dùng nó tăng thêm tiền cược với Vệ Thi thì cũng đáng.
- Nhóm Hồn Giả và nhân loại vốn là quan hệ thợ săn cùng con mồi, nhân loại các ngươi cũng từng đồ sát Hồn Giả!
Vệ Thi nghĩ đến dùng chuyện quá khứ khiến Âu Dương bình ổn.
Nhưng Âu Dương lắc đầu, khinh thường nói:
- Nếu tính kỹ thì chẳng phải mọi chuyện đều phải vì năm đó Hoắc Khải Phong phong ấn các ngươi?
Vệ Thi là cô gái thông minh, nàng từ ngữ điệu của Âu Dương nghe ra ý hắn. Nàng biết đây là một ác ma thật sự, một ác ma không từ thủ đoạn. Hắn nói những điều này với Vệ Thi là vì muốn từ trên người nàng lấy được ích lợi gì, nhưng nàng không có cách nào cò kè mặc cả với Âu Dương.
Cùng là cường giả ý chí tam phương, bốn mươi năm trước nàng không là đối thủ của Âu Dương, bốn mươi năm sau hắn so với năm đó đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm, ngàn lần. Nếu như Âu Dương hết sức ra tay thì e rằng Vệ Thi khó mà trốn thoát.
Âu Dương nói đồ tận Hồn Giới Hồn Giả không phải nói suông. Vệ Thi biết lấy tính tình độc ác với địch của Âu Dương, hắn thật sự sẽ làm chuyện diệt hết mấy trăm vạn Hồn Giả Hồn Giới.
- Ngươi muốn sao?
Cuối cùng Vệ Thi lựa chọn thỏa hiệp. Thật ra lúc trước Vệ Thi là một người rất mạnh mẽ, dù là lúc này, nếu có một cường giả ý chí tam phương dám ăn nói như vậy với nàng thì nàng không tiếc chiến đấu, nhưng đối diện là Âu Dương, nàng không thể.
Vệ Thi không phải đối thủ của Âu Dương, mạng của toàn Hồn Giả nằm trong lòng bàn tay hắn. Âu Dương giống như đồ tể, đồ đao đang giơ lên, dưới lớp da hiền lành ẩn chứa trái tim tàn ác đẫm máu.
Âu Dương liếc Vệ Thi, nói:
- Ta không hy vọng đồng bạn của ta vào phút máu chốt sẽ phản bội ta, bởi vì ta rất sợ rắc rối. Cách giải quyết rắc rối tốt nhất hình như là linh hồn đúng không?
Vệ Thi biến sắc mặt, ngón tay chỉ vào Âu Dương, lắp bắp:
- Ngươi...
Âu Dương biểu đạt ẩn ý quá rõ ràng, là muốn nàng lấy linh hồn hiến tế cho hắn. Một khi nàng hiến tế linh hồn cho Âu Dương thì tương đương biến thành khôi lỗi mặc cho hắn khống chế, không có chút đường phản kháng.
Âu Dương nhìn ra được Vệ Thi tức giận, hắn vươn một ngón tay, nói:
- Trước giờ ta luôn là người giữ danh dự, ta cần chẳng qua là nàng cùng ta đi hết con đường viễn cổ, khi ta vũ hóa phi tiên sẽ trả lại hết cho nàng. Vậy nên nàng không cần lo vĩnh viễn sẽ thành khôi lỗi của ta!
- Tại sao ta phải tin ngươi?
Hiển nhiên Vệ Thi không tin danh dự mà Âu Dương nói.
Âu Dương nói:
- Thôi được.
Ngọn lửa rực cháy trong tay hắn tỏa ra biến thành tường lửa, không ngừng lan sang bốn phía. Tường lửa đi qua đâu là tất cả Hồn Giả bị đốt thành tro, vài giây ngắn ngủi có ít nhất mấy trăm Hồn Giả bị Âu Dương nhẹ nhàng thiêu chết.
Linh Hồn Liệt Diễm cấp ý chí tam phương, lúc này coi như là Hồn Giả cấp phi tiên cũng đừng mơ đấu cùng Âu Dương! Đây là khắc tinh của Hồn Giả, khắc tinh khiến Hồn Giả không còn lựa chọn nào khác.
- Dừng tay!
Vệ Thi nhìn vô số đồng loại của mình bị giết chết, nàng nhìn sợ hãi trong mắt Hồn Giả, ánh mắt chúng cầu xin nhìn nàng. Nàng biết đã bị Âu Dương bắt lấy nhược điểm lớn nhất, nàng không còn đường để đi.
- Đã nghĩ rõ ràng?
Lúc này Âu Dương thật sự giống như một ác ma. Nữ tính giống Vệ Thi bình thường đàn ông sẽ thương hương tiếc ngọc, nhưng hắn thì không.
Mà cũng không thể trách Âu Dương, mười mấy tuổi hắn đi đến thế giới này, từ nay con đường hắn đi ngập biển máu đến ngày hôm nay, đời sống bình tĩnh tình cảm không phải chủ yếu trong sinh hoạt của hắn. Âu Dương như vậy lấy đâu ra thương hương tiếc ngọc?
- Âu Dương, ngươi là người ác nhất ta từng thấy, ngươi đã thắng!
Cuối cùng Vệ Thi vẫn phải cúi đầu, bị Âu Dương bắt lấy chỗ yếu, nàng không có lựa chọn chỉ đành thỏa hiệp.
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi trán Vệ Thi, luồng sáng biến thành bộ dạng Vệ Thi nhỏ xíu, đó là một phần mấu chốt trong linh hồn của nàng, nắm giữ một phần linh hồn này tương đương với nắm mạng của nàng, đại biểu cho bắt đầu từ hôm nay Âu Dương gần như có thể khiến Vệ Thi làm bất cứ điều gì cho hắn.
Bắn lấy phần linh hồn vào tay, Âu Dương cảm nhận hơi thở cực nóng thuộc về Vệ Thi trong linh hồn.
Âu Dương nói:
- Yên tâm đi, ta đã nói mình là người giữ lời, khi chung kết viễn cổ vũ hóa phi tiên thì ta sẽ trả lại linh hồn cho nàng.
Âu Dương không lừa Vệ Thi, mặc dù Hồn Giả cấp ý chí tam phương rất cường đại nhưng hắn cũng mạnh mẽ, thế giới này đã không còn đối thủ của hắn, hắn không cần nàng giúp làm gì.
Lý do hắn dùng cách này uy hiếp Vệ Thi cùng mình điểm mấu chốt là không biết con đường viễn cổ. Hồn Giới hiểu biết về viễn cổ vượt xa Chân Linh Giới, có Vệ Thi ở xem như là hướng dẫn viên, con đường viễn cổ của hắn sẽ đi càng dễ dàng.
- Được rồi, hãy đưa tộc nhân của nàng trở về thế giới thuộc về chúng, nhưng nhất định phải để lại Hắc Mạn!
Âu Dương nói xong xoay người bay hướng Vạn Tiên sơn.
Lúc này trên Vạn Tiên sơn nhiều người hai tay chắp vào nhau như đang khẩn cầu điều gì. Biển lửa đã mỏng đến sắp tan biến, nếu biển lửa biến mất mà Âu Dương còn chưa trở về thì chính là tận thế, là lúc Hồn Giả lấy mạng tất cả người trên Vạn Tiên sơn.
- Bạch Hủ Minh, thật sự không có cách nào liên lạc với Âu Dương sao?
Phi Vân Tiên Tử sợ chết hơn bất cứ ai, giọng nàng hơi run, mặc dỳ là cường giả ý chí nhưng đối diện cái chết thì nàng không cường hơn người bình thường bao nhiêu.
Bạch Hủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, từ một canh giờ trước liền có nhiều người cứ liên tục hỏi lão, khắp Vạn Tiên sơn dù là tông phái nào cũng hiểu được một điều.
Âu Dương không đến! Đây chẳng qua là pho tượng có lực lượng thủ vệ cuối cùng của Âu Dương, khi lực lượng này biến mất là lúc họ chịu trói.
- Ha ha ha ha! Cái gì biển lửa cũng không thể ngăn cản đồ đao của chúng a!
Trong mắt Hắc Mạn đầy điên cuồng, mặc dù biển lửa ngăn cản gã thời gian dài như vậy, mặc dù phá mở biển lửa làm gã tiêu hao nhiều lực lượng nhưng gã vẫn rất vui vẻ, chỉ cần đồ sát hết người trong Vạn Tiên sơn thì gã có thể lĩnh ngộ ý chí thứ ba, có được ý chí hủy diệt!
Bạch Hủ Minh nói với Lỗ Tu:
- Mở ra tổ sư tế đàn! Thỉnh hồn tổ sư!
Lỗ Tu gật đầu, bây giờ xem ra Âu Dương không không khả năng trở lại, chỗ dựa cuối cùng của họ là hồn tổ sư. Mặc dù hồn tổ sư cường đại nhưng còn kém xa để ngăn cản những Hồn Giả này, tối đa là đỡ được một lúc, chế tạo thời gian cho họ chạy trốn.
Trước sơn môn, một đệ tử Bà Sa thánh địa nhìn Lăng Túc, hỏi:
- Tại sao thái thượng trưởng lão các ngươi còn không xuất hiện?
Một đệ tử Linh Thiên tông cũng hùa theo:
- Đúng vậy! Không phải các ngươi đã nói thái thượng trưởng lão của các ngươi bất cứ lúc nào đều là thủ hộ thần Vạn Tiên sơn, bất cứ lúc nào cũng sẽ không làm Vạn Tiên sơn gặp nguy hiểm sao? Tại sao đến bây giờ thái thượng trưởng lão của các ngươi còn chưa xuất hiện? Không lẽ thái thượng trưởng lão của các ngươi cũng từ bỏ Vạn Tiên sơn?
Lăng Túc ánh mắt vô cùng kiên quyết nói:
- Nói nhảm! Chắc chắn Âu Dương sẽ trở về! Chắc chắn hắn sẽ trở về! Dù hắn ở đâu chắc chắn sẽ trở về! Bất cứ lúc nào Âu Dương sẽ không từ bỏ huynh đệ!
Âu Dương là loại người gì người khác không rõ ràng chứ gã thì rất hiểu.
Thần xa thủ vô tình bị gã phát hiện trong tiểu sơn thôn, hắn trưởng thành vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, hắn dùng thời gian người khác vĩnh viễn không dám mơ tới đi xong đoạn đường người ta dùng thời gian gấp trăm lần cũng không thể thực hiện.
Từ thần xạ thủ tiểu sơn thôn không biết cái gì từng bước một trưởng thành sát thần trên chiến trường, trưởng thành một Yêu Cung Thủ kiếm tẩu thiên phong.
Đối diện vô số trào phúng và châm biếm, Âu Dương chưa bao giờ lùi bước, hắn vẫn luôn kiên trì con đường của mình, đi trên đường thuộc về mình.
- Ta tuyển chọn chính là con đường này, dù phía trước có gian nguy như thế nào, dù ta phải trả cái giá lớn bao nhiêu, ta phải đi đến cuối đường!
Đây là lời của Âu Dương, Lăng Túc con nhờ khi hắn nói câu này thì trong mắt kiên quyết.
- Chúng ta là huynh đệ, chúng ta là huynh đệ sóng vai chiến đấu, cho dù có một ngày chúng ta không cùng nhau chiến đấu nữa nhưng ta sẽ ghi nhớ tất cả, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ nhớ!
Đây cũng là lời Âu Dương đã nói, lúc trước hắn rời khỏi đệ thất trung đội, nơi tràn đầy hồi ức của họ.
Chớp mắt đã qua vài chục năm, bọn họ từ một tiểu thế giới đi đến Chân Linh Giới, mặc dù ở Chân Linh Giới họ không thể giống như trước kia sóng vai chiến đấu nhưng tất cả người đi theo Âu Dương cùng bước vào Vạn Tiên sơn, dù là Lăng Túc, Lý Vĩ, Lam Thông hay người khác đều nhớ kỹ những lời Âu Dương đã nói.
Lý Vĩ kiên quyết nói:
- Đừng từ bỏ! Bất cứ lúc nào cũng không được từ bỏ! Tin tưởng Âu Dương! Âu Dương chắc chắn sẽ đến!
Lý Vĩ chính chắn hơn xưa rất nhiều, bây giờ gã sớm là cường giả một mình đảm đương một phía. Dù Lý Vĩ có trưởn thành thế nào thì gã vẫn nhớ đến dã trư lâm năm xưa.
Trong rừng cây, Âu Dương lần đầu tiên giương cung giết người, bình tĩnh quyết đoán! Âu Dương từng mũi tên lấy mạng, như sát thần đến từ địa ngục.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng này siêu cấp cường đại, ta nói ngươi biết, bình thường ta không truyền cho người ngoài, truyền cho ngươi là vì thấy ngươi có thiên phú dị bẩm!
Đây là lúc Âu Dương dạy cho Lý Vĩ cái gọi là Hàng Long Thập Bát Chưởng đã nói, bây giờ gã nhớ lại vẫn thấy khó quên như hôm qua.
- Ta đến từ nơi rất xa xôi, ta là long truyền nhân, tương lai của ta sẽ chóia lọi như mặt trời!
- Ngươi lại thổi phồng nữa! Yêu long đều là yêu thú, hơn nữa yêu long sớm đã biến mất.
- Chết tiệt! Ngươi căn bản chưa từng thấy long, ta nói long đây là thần long bay cao chín tầng trời chứ không phải đại quái vật có cánh mà ngươi nói!
- Vậy ngươi nói ngươi sẽ chói lọi như mặt trời, ta không tin, nếu ngươi thật sự làm được thì trước tiên làm thôn trưởng cho ta xem đi!
- Thôn trưởng có gì hay? Muốn làm thì phải làm thần! Thần khiến người kính người, ngươi nên biết làm người xuyên qua ta bị áp lực rất lớn.
- Thần? Cái gì là thần? Cái gì là người xuyên qua?
Đây là lời Âu Dương từng nói với Lý Vĩ, lúc đó hắn là tiểu nhân vật mới vào Kháo Sơn thôn.