Chớp mắt có ít nhất mấy ngàn người bị tàn sát, số còn lại chửi rủa, khóc la, một ít quỳ xuống đất cầu xin. Nhưng mặc kệ họ van nài thế nào thì những Hồn Giả Hồn Giới không có khả năng tha cho, chúng nuốt linh hồn khá giống với Âu Dương hấp thu huyết lực. Mặc dù không biế thái bằng Âu Dương hấp thu huyết lực nhưng mỗi khi nuốt một linh hồn thì chúng sẽ trưởng thành vài phần.
Một đường giết đến, số người Chân Linh Giới chết lên đến vài chục ức, gần như tất cả Hồn Giả ra khỏi Hồn Giới đều bước chân vào Đại Đế, bây giờ trong đội ngũ mấy chục vạn Hồn Giả gần như tất cả đều là Đại Đế. Đội ngũ như vậy cho dù đụng phải cường giả ý chí cũng là tiêu diệt ngày! Cho dù có đủ ý chí nhị phương cũng sẽ bị giết chết, muốn đối kháng cùng đội ngũ này chỉ có Linh Hồn Liệt Diễm đốt cháy mới được!
- Khóc đi! Hét đi! Ta thích nghe tiếng khóc thét của các ngươi!
Hắc Mạn giống như tử thần hung tợn cười. Gã rất thích nhìn nhân loại bị hấp thu linh hồn thì khuôn mặt thống khổ vặn vẹo. Giết nhiều người như vậy, Hắc Mạn đã đi một nửa đường ý chí hủy diệt, gã biết nếu cứ tiếp tục giết thì khoảng nửa tháng sau là gã có thể trở thành người nhanh nhất trong lịch sử lĩnh ngộ ý chí hủy diệt.
- Không!!!
Một ông lão nhìn cháu gái của mình bị âm phong cuốn đi, sau đó xác bị Hồn Giả từ trên trời rớt xuống, ông lão khóc ôm cháu của mình, nhưng linh hồn cháu gái đã bị rút đi, người run vài cái rồi đứt hơi.
Lý Khánh Minh nhìn phụ thân mình ánh mắt vô cùng kiên định, nói:
- Cha...Âu Dương bá bá thật sự sẽ đến sao?
Lý Khánh Minh rất muốn đi Vạn Tiên sơn nhưng phụ thân cứ kiên quyết, vì vậy cả nhà họ mới ở lại đây, tin tưởng lời nói Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá.
- Tin tưởng cha! Âu Dương bá bá của ngươi chắc là đang trên đường tới, hắn không có khả năng nhìn nhà mình, huynh đệ tỷ muội bị những ác ma tru sát!
Lý Bảo Sơn siết chặt tay nhi tử, mãi đến giờ phút này lão vẫn tràn đầy tin tưởng Âu Dương.
Ở trong lòng Lý Bảo Sơn thì Âu Dương chính là vị thần bất bại! Âu Dương nhất định sẽ xuất hiện!
- Lý lão nhi, ngươi cứ tiếp tục nằm mơ hảo huyền đi, ta không chờ ngươi, ta chạy đây!
Trong Ức Dương lâu có mấy tu luyệns chạy hướng Vạn Tiên sơn, lúc này cường giả Chân Linh Giới đều tụ tập ở Vạn Tiên sơn, chỉ có chạy tới đó mới có khả năng sống sót.
Nhưng họ không biết lấy đội ngũ Hồn Giả hiện tại, dù họ có chạy trốn đến Vạn Tiên sơn cũng vô dụng. Mấy chục vạn Đại Đế tổ thành đội ngũ đã là đội vô địch, trừ phi đi ra cường giả ý chí ý chí tam phương hoặc là phi tiên, nếu không thì tuyệt đối không có ăn chống được công kích hung ác như vậy.
- Để lại một vạn Hồn Giả tại đây, mấy người khác theo ta đi Vạn Tiên sơn! Đó là thánh địa cuối cùng của nhân loại, chỉ cần công phá Vạn Tiên sơn thì Chân Linh Giới vào tay!
Hắc Mạn không muốn lãng phí thời gian với người thường, gã ra lệnh một tiếng, thật nhiều Hồn Giả cuốn mấy đen vô tận điên cuồng lan hướng Vạn Tiên sơn.
Một vạn Hồn Giả ở lại cũng đủ đồ sát Trung Châu thành!! Nhiều Hồn Giả cấp Đại Đế như vậy muốn đồ thành là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
Rất nhanh, đại bộ đội Hắc Mạn rời đi, còn sót lại một vạn Hồn Giả vì muốn tham gia đại chiến Vạn Tiên sơn mà bắt đầu điên cuồng đồ sát!
Thật nhiều bách tính Trung Châu bị tru sát, vô số tiếng khóc la vang vọng cả Trung Châu thành, chỗ này trong giây lát đã có một phần mười người chết.
- Cha!
Lý Khánh Minh mới sơ sẩy một chốc đã thấy Lý Bảo Sơn bị một luồng âm phong cuốn bay lên trời cao, vô số Hồn Giả xông hướng lão, hình như định cắn nuốt lão.
- Âu Dương huynh đệ! Ngươi ở đâu!
Đến phút cuối cùng Lý Bảo Sơn vẫn đang kêu gọi, lão vẫn sùng bái Âu Dương như vậy, lão tin tưởng chắc chắn Âu Dương sẽ xuất hiện!
Dường như đáp lại Lý Bảo Sơn, ngay khi lão vừa dứt lời thì một đoàn huyết sắc liệt diễm nho nhỏ bừng cháy lên xung quanh người lão.
Nhìn phụ thân của mình bị Hồn Giả kéo lên trời, Lý Khánh Minh hét to kêu gọi, nhưng mặc kệ gã kêu cỡ nào cũng không thể ngăn cản Hồn Giả tàn phá.
- Cha!!!
Lý Khánh Minh nhìn phụ thân Lý Bảo Sơn rơi vào trung tâm mây đen, gã biết phụ thân sắp biến thành cái xác.
*Ong!*
Đang lúc Lý Khánh Minh tuyệt vọng thì bầu trời bỗng sáng ngời huyết quang! ánh lửa đỏ rực chiếu cả bầu trời. Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi tay cầm trường cung đỏ thẫm, một tay chắp sau lưng đứng giữa trời.
Tình hình như vậy bỗng xuất hiện một người, vô số người ngẩng đầu nhìn lên trời, xung quanh người đàn ông Linh Hồn Liệt Diễm hừng hực đốt cháy, toàn bộ Hồn Giả trên trời như là rối gỗ bị thời gian đông lai.
Lý Bảo Sơn trôi nổi trên trời, xung quanh lão có Linh Hồn Liệt Diễm cháy hừng hực ngăn cách lão với Hồn Giả, khiến lão không bị tấn công.
- Thần Tiễn!
Nhìn thấy hình ảnh này, tất cả bách tính Trung Châu đều hiểu, đó là thần của Trung Châu, Vạn Tiên sơn Thần Tiễn Âu Dương! Ở phút cuối cùng Âu Dương từ bỏ truy tìm Đạm Thai gia, từ Mê Hồn Hải đến Trung Châu.
- Thần Tiễn đến!
Nguyên Trung Châu thành bùng phát tiếng hét điên cuồng. Giờ phút này Âu Dương xuất hiện đóng đinh toàn bộ Hồn Giả trên trời, năng lực chớp mắt khống chế toàn cục chỉ một mình Âu Dương làm được.
- Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá!
Bên dưới Trung Châu thành dân chúng lại kêu gào, người đầu tiên hét lên vô số người hùa theo, rất nhanh khẩu hiệu vang vọng khắp Trung Châu.
Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá! Câu này nói là tín niệm của mọi người, từ khi Hồn Giả xuất hiện nó là tín niệm, bây giờ càng như vậy. Mặc dù lần này Âu Dương xuất hiện muộn chút nhưng không ảnh hưởng đại cục, dân chúng Trung Châu tử thương chỉ mới một phần mười.
- Bảo Sơn, từ biệt bốn mươi lăm năm, chắc ta không đến chậm?
Âu Dương mang Lý Bảo Sơn đáp xuống trước cửa Ức Dương lâu.
Lý Khánh Minh nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, nghe lời Âu Dương nói, gã ngây như phỗng. Mặc dù phụ thân Lý Bảo Sơn luôn nói là chí giao hảo hữu của Thần Tiễn Âu Dương nhưng trong lòng Lý Khánh Minh giống như người khác đều nghi ngờ.
Phụ thân nói Âu Dương dù có như thế nào cũng không thể nhìn Trung Châu bị diệt, Lý Khánh Minh có chút không tin, nhưng giờ thì gã không thể không tin. Thần Tiễn Âu Dương đột nhiên xuất hiện ở Trung Châu thành, không ra một chiêu nào đã cách không đóng băng toàn bộ Hồn Giả trên trời, tu vi như vậy gần như thông thần.
- Âu Dương đại ca!
Bây giờ Lý Bảo Sơn dù đã hơn sáu mươi nhưng vẫn gọi Âu Dương là đại ca, hai tay lão run lẩy bẩy nắm tay hắn, mắt đẫm lệ.
Lão có thể ở đây xây dựng Ức Dương lâu, có tất cả hiện tại có thể nói là Âu Dương một tay tạo nên. Mặc dù cách biệt bốn mươi lăm năm nhưng Âu Dương vẫn còn nhớ lão, vẫn ở phút nguy hiểm cứu lão khỏi nước sôi lửa bỏng.
- Bảo Sơn, như thế nào? Sống ở Trung Châu có được không?
Âu Dương nắm tay Lý Bảo Sơn, hắn biết bốn mươi lăm năm với hắn chỉ là cái búng tay, nhưng với Lý Bảo Sơn thì bốn mươi năm gần như là một nửa đời người.