Mễ Bản thấy Âu Dương bỗng làm dáng vẻ cực kỳ căng thẳng thì mở miệng hỏi:
- Sao vậy Âu Dương?
Âu Dương lắc đầu nói:
- Không có gì!
Không phải Tứ Phương chiến kỳ tìm rắc rối cho hắn thì tại sao phù triện bỗng nhiên chấn vỡ? Phù triện đại biểu thiên cơ, chẳng lẽ có lực lượng gì có thể ảnh hưởng thiên cơ?
- Âu Dương, ngày mai là ngày ngươi cùng Đạm Thai Minh quyết chiến, ngươi có tự tin không?
Mễ Bản là Tu Phục Tông Sư, có chút hiểu biết về Hắc Thần Vu giả.
Âu Dương cười nói:
- Nắm chắc thì mỗi người một nửa, còn một nửa phải dựa vào mình giành lấy. Ta tin tưởng thắng lợi chắc chắn thuộc về ta.
Âu Dương trước giờ luôn là người lạc quan, dù biết Đạm Thai Minh là Hắc Thần Vu giả thì hắn vẫn không lùi bước.
- Hắc Tu thuật am hiểu thôn phệ, ngày mai các ngươi tỷ thí như thế nào?
Mễ Bản không nghĩ ra một Thần Sư và Hắc Thần Vu giả tỷ thí ra sao.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Cái này, ta nghĩ chắc hắn cũng nghĩ xong rồi.
Cho dù hắn và Đạm Thai Minh không nói rõ tỷ thí cái gì nhưng ngày mai họ chắc chắn sẽ lựa chọn cách tỷ thí giống nhau, cách đó là truyền lại từ viễn cổ, nó thuộc về cách quyết đấu của đỉnh cường giả.
Ánh bình minh phá tan đêm tối, khi ánh nắng thứ nhất chiếu rọi trên Bách Tôn đảo, Bạch Tôn các cự tháp cùng lóe sáng. Ánh nắng chiếu trên lưu ly thạch, nguyên Bạch Tôn các cự tháp chớp lóe ánh sáng bảy sắc, rất chói mắt.
Cái này dù là dân bản xứ Bách Tôn đảo hay là người cưỡi Xuyên Vân thuyền đến đây đều tụ tập trên quảng trường ngoài Bạch Tôn các cự tháp chờ đợi hai nhân vật chính đến.
Đạm Thai Minh mặc áo đen, sương khói đen tràn ngập quanh thần, từng đợt tà ác khó tả dâng lên. Hắc Tu thuật chính là tà thuật, lực lượng thuộc về thôn phệ, hiện tại Đạm Thai Minh đang đi trên con đường tà ác.
Thấy Đạm Thai Minh xuất hiện, xung quanh một mảnh xôn xao.
- Các ngươi nói xem họ định tỷ thí cái gì?
Một đám người đang bàn tán vấn đề này, dù là các Tu Phục Tông Sư cũng giống vậy.
Thần Sư đối kháng Hắc Thần Vu giả, hai dại đỉnh nếu chỉ là tu phục yêu binh, hay kiếm linh hoàn toàn vỡ nát thì không tính là gì, họ tùy tiện nắn lại là được.
Bỗng có người lên tiếng:
- Không lẽ họ tỷ thí ai dùng thời gian ngắn hơn?
Dù sao chưa từng có người thấy tỷ thí đẳng cấp này, họ đành vắt óc suy đoán.
U Nguyệt Ảnh đứng bên cạnh Liên Vân, hỏi:
- Liên Vân đảo chủ, ngươi cảm thấy bọn họ nên tỷ thí cái gì?
Đừng nhìn tu vi của Liên Vân không được tốt lắm, nhưng nếu nói về Tu Phục thuật thì gã biết rất nhiều.
Liên Vân nhẹ vuốt râu dài của mình, khẽ cười nói:
- Từ viễn cổ đến nay cường giả tỷ thí như vậy chỉ có một con đường có thể đi!
- Con đường gì?
Mọi người vây quanh bên này, dù gì không ai thấy quyết đấu đỉnh như vậy, cho nên dùng cách gì tỷ thí trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Liên Vân phun ra hai chữ:
- Bổ thiên!
Nhưng trừ hai đảo chủ sau lưng gã ra, dù là những Tu Phục Tông Sư đều nhíu mày.
Bổ thiên? Làm sao vá được trời? Trời luôn ở đó, không lẽ nói trời có lỗ thủng nào cần tu sửa? Mọi người vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày vẫn không hiểu được hai chữ bổ thiên rốt cuộc thì đại biểu cho cái gì.
Suy nghĩ thật lâu sau cuối cùng U Nguyệt Ảnh lại nói:
- Liên Vân đảo chủ, bổ thiên chắc là loại truyền thuyết truyền lưu từ viễn cổ, nhưng chúng ta chưa từng nghe nói, xin Liên Vân đảo chủ giải thích nghi hoặc.
- Ha ha ha ha...
Liên Vân cười cười, liếc Đạm Thai Minh, nói:
- Năng lực cường đại nhất của Hắc Thần Vu giả là thôn phệ, năng lực mạnh nhất của Thần Sư là thiên cơ! Hắc Thần Vu giả có thể nuốt thiên cơ đánh mở thiên, Thần Sư có thể dùng lực thiên cở của mình tu phục thiên. Lần này Âu Dương và Đạm Thai Minh tỷ thí chính là như vậy.
Liên Vân dứt lời, xung quanh tĩnh lặng. Vốn người xung quanh suy nghĩ bổ thiên chẳng qua là một đại danh từ thôi, nhưng nghe xong Liên Vân giải thích, họ mới hiểu bổ thiên không phải đại danh từ, thì ra hai người tỷ thí đúng là muốn đánh mở thiên rồi tiếp theo tu bổ!
Đây đúng là điều không thể tưởng tượng, dù là những Tu Phục tông Sư có mặt cũng bị từ bổ thiên kích thích. Thần Sư có lực thao túng thiên cơ, lực lượng này có được năng lực nghịch thiên cải mệnh. Nhưng lực thiên cơ có thể tu phục luôn trời thì họ là lần đầu tiên nghe nói.
- Liên Vân thành chủ nói không sai, đây là một cách truyền lưu từ viễn cổ, lấy thiên làm binh, lấy thiên cơ làm bổ, chính là bổ thiên! Thế nào, chắc Đạm Thai huynh không có gì kiến gì?
Trong khi mọi người bàn tán thì Âu Dương xuất quỷ nhập thần đi vào sân, không ai phát hiện ra hắn đến từ bao giờ. Âu Dương đã dứng trước mặt Đạm Thai Minh, hai người nhìn nhau.
- Cầu còn không được!
Đạm Thai Minh lòng lạnh như băng giá, mặc dù lần tỷ thí này cược sinh mệnh cả Đạm Thai gia nhưng Đạm Thai Minh vẫn khiến mình giữ đầu óc tỉnh táo.
Mặc dù tỷ thí Tu Phục thuật nhưng không dùng chân đao thực thương, nếu đi một bước sai lầm thì thua cả bàn cờ, Âu Dương thua được nhưng Đạm Thai Minh thì không thể.
Âu Dương thua chẳng qua hơi thấy tiế, nhưng Đạm Thai Minh thua thì tương đương với mất tất cả.
Đạm Thai Kha đứng sau lưng Đạm Thai Minh, nói:
- Minh nhi, không cần căng thẳng, hãy tin vào mình, Hắc Tu thuật của ngươi sớm thông linh, hắn không có khả năng là đối thủ của ngươi.
- Lão tổ tông, hôm nay Minh nhi sẽ dốc hết sức.
Đạm Thai Minh liếc Đạm Thai Kha, thật ra gã rất muốn nói tất cả đều vì Đạm Thai gia gieo gió gặt bảo, nếu sớm biết hôm nay thì ngày xưa cần gì làm vậy. Lúc trước thua chẳng qua là mất thiên hạ đệ nhất, thua một pho tượng điêu khắc, nhưng hôm nay thua thì...
Đạm Thai Minh nói xong chắp tay với Âu Dương, nói:
- Âu Dương huynh, hôm nay dù có thắng thua như thế nào thì Đạm Thai Minh sẽ dốc hết sức. Từ khi Đạm Thai Minh có được lực Hắc Thần Vu giả này chưa từng dốc hết sức thi tiển, cuộc chiến hôm nay không nói mặt khác, ở trong lòng Đạm Thai Minh chỉ là quyết đấu hai lực lượng đỉnh cao của chúng ta!
Đạm Thai Minh dứt lời, Đạm Thai Kha ở sau lưng gã biến sắc mặt, Đạm Thai Kha không ngờ Đạm Thai Minh sẽ nói ra lời như vậy, nói thế rất mất khí thế.
Âu Dương nghe Đạm Thai Minh nói vậy thì vẻ mặt giật mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nếu Đạm Thai Minh đeo sinh mệnh toàn gia tộc chiến đấu với hắn thì gã tối đa phát huy bảy, tám phần lực lượng, hôm chắc chắn thất bại.
Nhưng Âu Dương bỏ xuống tất cả chiến đấu với Âu Dương, e rằng hôm nay hắn phải dốc hết sức.
Đạm Thai Minh dứt lời, sương khói đen từ người gã bùng phát, những khói đen chỉ một mình Âu Dương trông thấy. Nhìn đầy trời sương khói đen như xúc tua ma quái bắt đầu thôn phệ không gian xung quanh, Âu Dương biết bắt đầu từ giờ phút này quyết đấu đỉnh cao sắp bắt đầu.
*Xoẹt!*
Đột nhiên một tiếng động giống như tiếng vải bị xé vang lên, bên cạnh Đạm Thai Minh bỗng xuất hiện khe hở không gian to lớn, khe hở như cái mồm to đem hai Tu Phục Đại Sư cách gã gần nhất nuốt vào.