- Tiêu rồi.
Người bên dưới nhìn thấy Phó Hưng hùng dũng như cọp, họ giống như gã đều cho rằng liệt diễm của Âu Dương đã tận.
- Ngu xuẩn!
Lúc này thốt ra hai chữ đó chỉ có hai người. Một là Âu Dương, liệt diễm có hiệu quả hay không thì chỉ mình hắn hiểu rõ nhất, mặc dù huyết sắc liệt diễm liên quan đến tu vi, nhưng tu vi ảnh hưởng chỉ là độ mạnh của huyết sắc liệt diễm. Cho dù bây giờ đánh rớt Âu Dương thành người bình thường thì hắn vẫn có thể đốt cháy huyết sắc liệt diễm.
Huyết sắc liệt diễm giống như là cánh tay của Âu Dương vậy, một phần không thể thiếu. Âu Dương muốn khống chế huyết sắc liệt diễm tựa như khống chế cánh tay, rất đơn giản. Liệt diễm sớm hợp thành một với hắn, muốn xua tan huyết sắc liệt diễm của Âu Dương thì cách duy nhất là giết chết hắn.
Một người khác nói ra hai chữ ngu xuẩn là cách ngoài mười vạn dặm, nữ vương Hồn tộc, Vệ Thi. Mới rồi là nàng lén ra tay cứu Phó Hưng một mạng, không phải muốn gã liều mạng xông lên mà vì cho gã cơ hội bỏ trốn, thế nhưng tên cứng đầu này không hiểu được ý tốt của nàng. Chỉ bằng gã đơn độc một loại ý chí vĩnh sinh mà muốn khiêu chiến Linh Hồn Liệt Diễm, Vệ Thi lắc đầu. Nàng biết có ra tay nữa cũng không kịp, Phó Hưng đã quyết muốn tìm cái chết thì dù nàng ra mặt cũng tuyệt đối không thể ngăn cản mũi tên của Âu Dương giết chết gã. Nàng chỉ đành tiếp tục kế hoạch của mình.
Âu Dương lại giơ cung lên, lần này liệt diễm xoay quanh trên người hắn hóa thành một con hỏa long. Âu Dương không thèm sử dụng mũi tên, trực tiếp dùng hỏa long đốt Phó Hưng ngu xuẩn như con chó điên.
- Đi chết đi!
Âu Dương kéo căng dây cung, hóa long biến thành mũi tên ngửa đầu gầm rống, chưa đến một giây đã quấn quanh người Phó Hưng.
Liệt diễm hừng hực, Phó Hưng thế mới biết gã hoàn toàn sai lầm, nhưng gã không hề tuyệt vọng, vì gã biết trong Hồn Giới lực lượng có thể thổi tắt hỏa hồn chính là nữ vương Vệ Thi của họ.
Mới nãy lực lượng thổi tắt ngọn lửa chắc chắn là nữ vương ra tay, chẳng qua khi đó gã không hiểu ý của nữ vương, nếu khi đó gã tách ra linh hồn bỏ chạy thì có lẽ còn có cơ hội, nhưng bây giờ trong ngọn lửa nếu gã tách rời thân thể thì chết chắc.
*Ong!*
Chuông tang lại vang lên trong Thiên Khải thành. Hơn mười trưởng lão cấp ý chí nhìn chuông tang đón gió phát ra tiếng, họ biết chắc chắn là Phụng Thiên thành ra chuyện, chăc chắn Phó Hưng chết rồi.
Hiện tại ở Hồn Giới trừ Phó Hưng ra thì các trưởng lão đều tụ tập bên trong Thiên Khải thành chờ đợi mệnh lệnh, vậy nên lần này chuông tang ngân vì Phó Hưng.
Có người lắc đầu cười khổ nói:
- Linh Hồn Liệt Diễm đúng là khắc tinh lớn nhất của Hồn tộc ta, không ngờ ngay cả nữ vương cũng không thể ngăn cản bước chân của tiểu tử kia.
Một người đàn ông trung niên khác mở miệng:
- Không phải Linh Hồn Liệt Diễm cường đại mà là tiểu tử đó quái dị. Từ xưa đến nay chưa từng nghe nói qua người có được Linh Hồn Liệt Diễm đạt đến đỉnh Đại Đế!
Lời gã nói không sai, từ xưa đến giờ, thù là thời viễn cổ cũng chưa từng nghe nói ai có Linh Hồn Liệt Diễm mà trở thành Đại Đế được.
Nếu thật sự có người như vậy thì Hồn tộc còn cần tồn tại không? Không cần nhiều, chỉ mình Âu Dương bây giờ, nếu hắn muốn thì một mình ở Hồn Giới chừng trăm năm đủ đồ sát hết Hồn Giới, đó là ngọn lửa vượt qua sức chịu đựng của Hồn Giới.
- Các ngươi đều không hiểu.
Hiện tại Hắc Mạn vẫn rất yếu ớt, lần trước trúng một mũi tên của Âu Dương, gã lại tách rời linh hồn, muốn hồi phục thì cần thời gian khá dài.
- Như thế nào?
Một đám trưởng lão nhìn chằm chằm vào Hắc Mạn. Ban đầu chính là Hắc Mạn đấu với Âu Dương, chẳng qua gã là kẻ quyết đoán, khi thấy Linh Hồn Liệt Diễm xuất hiện trên thân một Đại Đế thì liền không tiếc hao tổn lực lượng linh hồn phân hóa ra linh hồn của mình bỏ chạy, nếu không thì lần đầu tiên chuông tang ngân có lẽ là vì gã.
- Đó là một tên quái dị, ban đầu ta đụng phải hắn thì hắn vốn không có Đại Đế chân thân. Các ngươi chưa đấu với hắn nên không biết, mũi tên của hắn có lực cắn nuốt, ta mất đi lực lượng đa số là vì bị lực cắn nuốt này làm ra.
Hắc Mạn ký ức còn mới mẻ về lực lượng bị rút đi.
Năng lực rút đi lực huyết của Âu Dương đúng là đáng sợ, chính vì có loại này mới khiến hắn đánh vỡ thể chất quái dị từ bán yêu giả trở thành không cần yêu quá cũng có thể bắn ra yêu khí, Yêu Cung Thủ.
Hỏa long tan biến, Phó Hưng cũng tán theo, chỉ để lại một luồng lực huyết xông vào người Âu Dương, hội tụ vào chiến kỳ đã bị nhuỗm đỏ ba mặt, bổ sung tiêu hao cho hắn.
Lúc này có nhiều huyết lực hơn cũng không thể khiến Âu Dương tiến thêm một bước, nhưng lần này lấy hỏa long đốt chết Phó Hưng cho Âu Dương có một bước tiến nhỏ ý chí hủy diệt. Ý chí hủy diệt là tích lũy sát khí đến trình độ đáng sợ rồi sẽ sinh ra một loại ý chí, cũng là ý chí thích hợp để chiến đấu nhất. Sát khí khác với lực lượng khác, nó chỉ có thể từ từ tăng lên trong giết chóc không ngừng.
Âu Dương nhìn ngọn lửa tan biến, vô số Hồn Giả còn sống sót sợ hãi bay đi, hắn không đuổi giết, làm việc gì nên chừa đường sống, hắn không định đồ sát hết Hồn Giới. Lý do đánh vỡ bình tĩnh trong Hồn Giới nói trắng ra là lòng ích kỷ của hắn.
Lúc này Âu Dương chỉ cách ý chí hủy diệt có một bước, bên ngoài lại có Khúc Hướng Tiền canh me, cho dù hắn muốn đi ra ngoài cũng hết cách, ở đây hắn sở hữu huyết sắc liệt diễm thì hắn tựa như là thần linh vậy. Âu Dương hiểu rõ hơn ai hết hiện tại dù để cho hắn rời khỏi Hồn Giới thì hắn cũng không vui.
Nơi này đúng là khu săn bắn thiên nhiên dành cho hắn, so với ở Chân Linh Giới khuấy động gió mây nguy cơ tầng tầng, cách tốt nhất bây giờ là Âu Dương ở lại Hồn Giới từ từ lớn lên.
Không đến mười phút, Phụng Thiên thành to lớn đã biến trống rỗng, Hồn Giả sớm chạy đi xa, chỉ để lại Âu Dương và mười hai nhân loại bị linh hồn xiềng xích trói cùng một chỗ.
Âu Dương từ từ đáp xuống mặt đất, hiện tại hai người vẫn đang đắm chìm trong màn độc chiến nhất thành vừa rồi của Âu Dương, tình cảnh rung động huyết sắc liệt diễm đốt cháy tất cả.
Âu Dương đi đến trước mặt Từ Uy, vươn hai ngón tay bóp lấy linh hồn xiềng xích mà coi như là cường giả ý chí cũng không thể phá vỡ. Âu Dương nhẹ nhàng bóp một cái thế mà nó vỡ ra thành bột phấn.
Từ Uy không bao giờ ngờ linh hồn xiềng xích ở trươc mặt Âu Dương không chịu nổi một kích.
- Ngươi...
Âu Dương lần lượt mở linh hồn xiềng xích cho họ. Những người này khác với Âu Dương, hắn ở lại Hồn Giới có thể tung hoành, còn họ ở lại thì cuối cùng lưu lạc thành tù nhân ti tiện, vậy nên Âu Dương định để họ rời đi.
Từng linh hồn xiềng xích bị chém đứt, những cường giả bị nhốt vô số năm tu vi chậm rãi hồi phục, tuy nhiên họ vẫn nhìn chằm chằm Âu Dương.
Bởi vì chốc lát Âu Dương đã đi tới trước mặt một cô gái đứng chót nhất, cô gái mặc bách hoa la quần, khuôn mặt đẹp đến khiến người nín thở. Có lẽ dùng từ miêu tả tiên nữ trong truyền thuyết với nàng cũng không quá.