- Đừng có giả bộ ta đây, tiểu tử, tài bắn cung của ngươi xác thực không tồi, như vậy đã đủ cho ngươi ở lại cung tiễn doanh rồi, thế nhưng một cung song tiễn này căn bản không phải là…
Mã Tề còn chưa nói xong, Âu Dương đã bắn ra hai mũi tiễn trong tay.
Một cung song tiễn này của Âu Dương vẫn như trước, rất tùy ý, tùy ý như mũi tên đầu tiên của hắn vậy. Đây chủ yếu là vì hiện tại thuật bắn cung của Âu Dương đã gần như đạt tới đỉnh phong, trình độ một cung song tiễn đối với Âu Dương hiện tại căn bản mà nói không tính là gì.
Ba…
Ngay khi vô số người đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Âu Dương, một thanh âm đột nhiên truyền vào trong lỗ tai bọn họ, đây là thanh âm mũi tên phá khai.
Các cung tiễn thủ đều quay đầu nhìn lại, thế nhưng vừa nhìn tới, vẻ mặt bọn họ đều biến thành như gặp quỷ.
Đúng vậy, đích thực là gặp quỷ rồi. Bởi vì bọn họ thấy được một màn không thể tưởng tượng được.
Hai mắt Khâu Vĩ như dại ra nhìn vào bia tên, hắn không tin, hắn không tin ngoại trừ một người là huấn luyện viên, còn có người khác có thể bắn ra được mũi tên như vậy.
Hai mũi tên găm lên bia tên của mình lúc này đã bị mũi tên của ngươi ta trực tiếp xé dọc ra từ phía đuôi, đúng vậy, là hai mũi tên đồng thời bị xé dọc ra, thế nên dường như chỉ nghe thấy được một thanh âm.
Tất cả mọi người ở đây cũng đều hiểu đây là nguyên nhân gì, đây là vì cả hai mũi tên hoàn toàn bắn trúng mục tiêu vào cùng một thời điểm, chỉ có như vậy mới có thể chỉ tạo ra một âm hưởng.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải chỗ đáng sợ nhất, những cũng tiễn thủ này đều biết, chỗ đáng sợ nhất chính là bọn họ hầu như không thấy được quỹ tích đường bay của mũi tên.
Điều này nói lên cái gì? Nói rõ tốc độ mũi tên không hề bị giảm bớt khi cùng lúc bắn ra hai mũi tên, tốc độ bay ra của chúng vẫn như khi chỉ bắn ra một mũi, mọi người ở đây không ai biết được muốn làm như vậy thì khó cỡ nào, có điều bọn họ đều biết, có thể làm được như vậy cũng chỉ có một người là cựu huấn luyện viên của bọn họ mà thôi.
Huấn luyện viên Âu Dương đã được bọn họ thần hóa, là thần trong giới bắn cung, căn bản không thể tưởng tượng được trình độ của hắn rốt cuộc đã tới mức nào. Có người từng nỗ lực thăm dò Âu Dương, hỏi xem bảy mũi tên đã phải là cực hạn của Âu Dương hay chưa, tuy rằng Âu Dương không có nói rõ, thế nhưng nhìn từ vẻ tươi cười và sự tự tin hiện lên trên nét mặt, tất cả mọi người đều biết, cực hạn của Âu Dương tuyệt đối không chỉ giới hạn ở mức một cung bắn bảy mũi tiễn.
Đúng vậy, nếu như là Âu Dương sử dụng toàn lực, một cung nhiều nhất có thể bắn ra tới mười hai mũi tiễn, đây chỉ là tình huống bắn ra mười hai mũi tiễn theo cung thuật đơn thuần, nếu bắn tên đựa vào yêu khí, với yêu đan huyết sắc của mình, Âu Dương có thể đồng thời bắn ra một trăm hai mươi tám mũi tiễn, có điều đó không còn là tài bắn cung nữa, nó chỉ có thể coi là công pháp hoặc năng lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Âu Dương vẫn luôn tôn trọng kỹ thuật tuyệt đối, thân là một cung tiễn thủ, không có gì trọng yếu bằng kỹ thuật tuyệt đối.
Trác Vũ nhìn hai mũi tiễn trên bia tên của Khâu Vĩ bị xé ra vẫn còn run lên, cạnh mũi tên cắm trên bia tên còn hơi vặn vẹo, hắn biết thuật bắn một cung song tiễn của người này đã đại thành rồi.
Trác Vũ nhớ rõ lời Âu Dương từng nói, khi nào mới tính một cung song tiễn được đại thành? Đó chính là một cung bắn ra song tiễn có thể tùy ý bắn trúng mục tiêu, người bắn ra phải khống chế được chuẩn xác tốc độ và quỹ đạo bay của hai mũi tên, đương nhiên quan trọng nhất là hai mũi tên bắn ra phải có cảm giác giống như chỉ bắn một mũi tên.
Trác Vũ hiểu loại cảm giác này là như thế nào, đó chính là tiêu chí của thần xạ thủ, chính là xoắn ốc.
Âu Dương dùng một cung đồng thời bắn ra bảy mũi tên, cả bảy mũi tên không chỉ mỗi một mũi đều có lực xoắn ốc, hơn nữa chùng còn có thể lấy một loại phương thức xếp thành một hàng rồi đồng loạt xoay tròn, loại bắn cung quỷ dị này tại trong mắt cung tiễn thủ đã không thể dùng thần xạ thủ để hình dung nữa, đây chân chính đã thành thần tiễn.
- Đây…. Điều này sao có thể?
Khâu Vĩ đại ra nhìn bia tên, Khâu Vĩ biết, một cung đồng thời bắn ra song tiễn này của Âu Dương đã đạt được đại thành rồi. Trong mắt Khâu Vĩ, một cung song tiễn này tuyệt đối có được tám phần mười hỏa hầu của huấn luyện viên Âu Dương.
- Sư phụ nói cho ta tới trong cung tiễn doanh này, sư phụ cũng nhắc với ta về ngươi, có phải ngươi tên là Khâu Vĩ?
Âu Dương không muốn đả kích Khâu Vĩ quái mức, thế nên mới thương hại cấp cho Khâu Vĩ một lý do giải thích nho nhỏ.
- Sư phụ?
Nghe được hai chữ sư phụ, toàn bộ người trong cung tiễn doanh đều đưa hai mắt nhìn chằm chằm lên người Âu Dương, bản thân hắn đã có thuật bắn cung đáng sợ như vậy, sư phụ hắn là ai đây? Chẳng phải nói sư phụ hắn đã thành thần rồi?
- Sư phụ ta cũng cùng tên với ta, cũng là Âu Dương!
Bản sự tự biên tự diễn của Âu Dương không kém, vừa nói ra một câu này, liền khiến trong mắt toàn bộ người trong cung tiễn doanh lấp lóe một đạo quang mang.
- Ha ha ha…
Khâu Vĩ cười phá lên như điên, có điều cười xong hắn liền mở miệng nói:
- Ha ha… Ta đã nói rồi, trên thế giới này vì sao có thể có người thần kỳ như huấn luyện viên, hóa ra là đồ độ của huấn luyện viên, trách không được, trách không được, lão Khâu ta thua tuyệt không oan uổng.
Khâu Vĩ vừa nghe Âu Dương nói hắn là đồ đệ của huấn luyện viên, nhất thời lấy lại được bình thường.
Có thể bái Âu Dương làm sư phụ, đầu tiên ngoài tạo nghệ bắn cung không cần phải nói, toàn bộ cung tiễn doanh bọn họ, ngay cả Trác Vũ là nguyên soái của Đa La, là cửu giai đỉnh phong cũng không thể gọi Âu Dương một tiếng sư phụ, thế nên có thể tưởng tượng được muốn thành đồ đệ của huấn luyện viên cần phải có điều kiện tiền đề cỡ nào.
Trác Vũ nhìn Âu Dương, trong mắt hắn lóe lên một tia tinh ranh như đã hiểu ra chút gì đó, thế nhưng Trác Vũ là người thông minh, hắn biết người thông minh đôi khi phải hiểu biết làm sao hồ đồ, cái gì nên thấy cái gì không nên thấy.
Trác Vũ cũng giống như rất nhiều người trong cung tiễn doanh, hắn làm bộ không hề minh bạch, thế nhưng dù hắn giả bộ thế nào, nhưng không thể phủ nhận trong lòng hắn đã yên ổn hơn không ít.
Âu Dương phảng phất như một câu định hải thần châm, Đa Minh từng nói qua, chỉ cần Âu Dương không rời khỏi Đa La, như vậy ngay cả làm đại địch toàn thiên hạ, Đa La cũng dám chiến một trận.
Âu Dương đương nhiên được lưu lại cung tiễn doanh, trước không nói tới tài bắn cung của hắn thừa sức được giữ lại, chỉ riêng thân phận được hắn tự mình nói ra cũng đủ cho hắn được quyền lưu lại.
Đương nhiên rồi, thân phận cũng cần có tài nghệ khẳng định, bằng không ngay từ lúc ban đầu, nếu Âu Dương nói luôn mình là đệ tử của huấn luyện viên bọn họ, dù đám người cung tiễn doanh có ngu ngốc đến mấy cũng không tin tưởng được.