- Loại tranh đấu này, cao tầng không mấy để ý. Nhưng bây giờ Linh Sử hàng lâm, đã biểu lộ lập trường của Trịnh gia. Vào lúc này nếu Âu Dương vẫn dám giết Trịnh Đan Đằng,đó hoàn toàn là một sự khiêu khích. Cho dù cao tầng muốn khoan dung cho hắn cũng khó.
Cho nên Âu Dương không có lựa chọn khác. Hoặc là hắn nén giận, coi những lời mình nói ra như thả rắm. Hoặc là hắn phải huyết chiến một trận treo hết đầu của Trịnh gia và Linh Sử bên trên hoàng thành Tây Kỳ, nói cho mọi người, lời hắn nói vĩnh viễn có hiệu lực. Hắn đã nói ra sẽ đi làm. Bất luận đối phương là nhân vật khủng bố tới mức nào hắn cũng không sợ! Đây chính là Âu Dương.
Cửa lớn Lý gia chậm rãi mở ra, Âu Dương toàn thân áo trắng dáng vẻ rất bình tĩnh. Hắn thoáng nhìn về phía không ít người đang vây quanh phía ngoài cửa Lý gia chỉ chỉ chỏ chỏ. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khinh thường. Hắn biết nhất định những người này đang suy nghĩ mình định chịu đòn nhận tội.
Tuy nhiên Âu Dương không hề nói gì. Lần này thái độ của hắn nhất định phải nhún nhường một chút. Bởi vì điều này liên quan đến tương lai. Còn chưa đầy mấy ngày nữa. Hiện tại phải khiến bọn họ an tâm. Sau mấy ngày nữa, khi mình treo đầu của đám người bọn họ lên trên hoàng thành Tây Kỳ, miệng của những người này sẽ đóng lại hết! Tuy nhiên thái độ nhún nhường cũng không có nghĩa là phải ăn nói khép nép. Đám người Âu Dương đã từng thảo luận kỹ càng. Một tháng này Âu Dương không biểu thị bất kỳ điều gì. Nếu như đột nhiên ăn nói khép nép, vậy ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy có chút không bình thường.
Cho nên cuối cùng bọn họ nghiên cứu ra kết quả là, Âu Dương có thể đi, đối mặt Linh Sử thái độ có thể nhún nhường một chút. Nhưng nhận định phải giữ lại sự cuồng ngạo của bản thân hắn, phải cho Linh Sử môn cảm thấy bản thân hắn cũng là nhân tài cuồng ngạo không biên giới giống như Lam Thông.
- Xem đi, không phải hắn muốn cúi đầu sao?
Nhìn Âu Dương một mình đi về phía hoàng thành, tiếng nghị luận lại bắt đầu.
- Ôi... Vốn còn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến kinh thế. Hiện tại xem ra Âu Dương cũng là một kẻ nhát gan.
Có một vài người vốn muốn xem việc vui liền biểu thị rất bất đắc dĩ.
- Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám khiêu khích Thái Nhất Tông không?
Có người khinh thường nói.
- Thái Nhất Tông là quái vật khổng lồ thế nào. Âu Dương xứng để khiêu chiến sao? Hắn làm như vậy mới là chính xác nhất.
Mấy người bắt đầu phụ họa.
- Hừ hừ, rõ ràng là muốn đi cúi đầu nhận sai, vậy mà còn vênh cáo như thế. Xem ra tên Âu Dương thật sự không điên cuồng không điên giới như lời đồn đại.
Có người nhìn nụ cười khinh thường trên mặt Âu Dương liền khó chịu nói.
Quả thật, trong mắt phần lớn mọi người ở đây, Âu Dương không có lựa chọn khác. Từ xưa tới nay chỉ có một mình Hoàng Thiên đại đế mới dám trảm Linh Sử. Nhưng Hoàng Thiên đại đế là cấp bậc thế nào? Đó là yêu nghiệt! Âu Dương có thể so sánh được sao?
Từng bước đi về phía hoàng thành, Âu Dương đều khiến mộtđám người vây lại xem. Mấy ngày nay hắn khiến cho quá nhiều người quan tâm. Bây giờ nhìn thấy Âu Dương lựa chọn đi gặp Linh Sử. Ánh mắt những người này nhìn hắn, kiểu nào cũng có
Có ánh mắt thông cảm. Bọn họ thông cảm Âu Dương bấtđắc dĩ không thể làm được gì khác. Có ánh mắt xem thường. Xem thường Âu Dương rõ ràng định ăn nói khép nép vẫn biểu hiện ra thái độ cuồng ngạo như vậy. Cũng có ánh mắt thầm mắng Âu Dương. Những người này cơ bản đều là những kẻ không có chuyện gì muốn xem đại chiến.
Nhưng những người này không hề ảnh hưởng tới Âu Dương. Khi Âu Dương từng bước đi tới trước cửa hoàng thành, trên tường thành của hoàng thành, có hai người Âu Dương người quen đang cười híp mắt đứng nhìn hắn. Tất rõ ràng, tin tức Âu Dương đi ra đã truyền tới nơi đây. Hai người này cố ý xuất hiện ở đây.
Hai người này đều không phải là kẻ tốt lành gì. Một người là Trịnh Đan Đằng. Một người khác chính là Trịnh Công Danh. Trên cơ bản hai người này đều nằm trong danh sách phải giết của Âu Dương. Tính ra bọn họ cũng không sống tốtđược mấy ngày nữa. Để bọn họ đắc ý một chút cũng không có gì là không được.
Trịnh Đan Đằng đứng ở phía trên tường thành hoàng thành. Lúc này hắn đã mặc hoàng bào. Trịnh Khiếu Thiên sắp tiến vào Chân Linh Giới. Trịnh Đan Đằng lại chỉ có tu vi thất giai sơ cấp. Dù như thế nào hắn cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn bước vào Chân Linh Giới lần này. Tuy nhiên không sao. Bởi vì sau khi những người khác rời đi hắn sẽ là đếvương kế nhiệm của Tây Kỳ.
Trịnh Đan Đằng nhìn Âu Dương toàn thân áo trắng, vẻ mặt ngạo mạn đi phía dưới thành, trên mặt hắn đầy vẻ khinh thường. Ngày hôm nay Âu Dương lựa chọn đến đây, chẳng khác nào là nhận sai, chẳng khác nào là chịu đòn nhận tội. Ngươi đã ném mặt mình đi đến mức đó, cần gì phải giả vờngông cuồng như vậy?
Trịnh Đan Đằng nhìn chằm chằm vào Âu Dương không nháy mắt, giống như đang nói:
- Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Đối mặt với Trịnh gia cuối cùng không phải ngươi vẫn cúi đầu sao? Không phải ngươi muốn treo đầu lão tử ở hoàng thành sao? Hiện tại lão tử đứng ở chỗ này, ngươi có thể làm được gì ta?
Đương nhiên Âu Dương có thể hiểu rõ sự đắc ý của TrịnhĐan Đằng lúc này. Thật ra vào thời điểm nhìn thấy TrịnhĐan Đằng, hắn thật sự rất muốn lấy Thứ Kiêu Cung ra bắn hắn thành một con nhím. Nhưng hiện tại chưa phải là thờiđiểm. Trước hết cứ để cho cẩu tặc này sống thêm mấy ngày. Chờ sau mấy ngày nữa mình nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.
- Tốt, tốt, tốt! Âu Dương quả nhiên là một người thức thời. Mở cửa thành!
Lần này Trịnh Công Danh không làm khó dễ Âu Dương. Mặc dù nói Âu Dương cuồng, Âu Dương ngạo, cho dù hiện tại hắn vẫn như vậy, nhưng hiện tại Âu Dương với thân phận Tu Phục Sư đúng là một nơi vướng tay chân. Tuy rằng năm tên Linh Sử của Trịnh gia rất bất mãn đối với Âu Dương, nhưng phía trên rất để ý tới Tu phục đại sư, thậm chí có thểlà Tu Phục Tông Sư của Âu Dương. Bằng không bọn họ không thể nào kéo dài một tháng không tỏ thái độ như vậy.
- Đa tạ!
Âu Dương quay về Trịnh Công Danh đang trên tường thành ôm quyền đáp lễ. Sau đó hắn từng bước bước vào hoàng thành. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào hoàng thành Tây Kỳ. Tuy nhiên hắn căn bản không có tâm tình đến xem phong cảnh và kiến trúc của hoàng gia. Hắn trực tiếp đi theo một tướng quân đã chờ từ lâu, đi về phía đại điện trong hoàng cung.
Âu Dương biết, hiện tại hẳn năm tên Linh Sử kia đang ở chỗ này. Tên Yêu Chiến Sĩ bát giai đột nhiên xuất hiện kia, hẳn cũng ở nơi đây. Chỉ có điều lần này điều gọi là phục hồi căn bản không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là trên người năm tên Linh Sử.
Đối mặt với năm tên Linh Sử, Âu Dương nghĩ tới rất nhiềuđiều. Hắn biết, năm người này hẳn đã thông báo lên bên trên. Cho dù bọn họ muốn làm thế nào cũng không áp chếmình quá đáng. Có lẽ sẽ có một vài lời nói châm chọc. Nhưng chuyện này đối với Âu Dương mà nói căn bản không đáng kể. Chỉ là mấy người sắp chết. Để bọn họ miệng lưỡi một chút thì đã sao?
- Âu đại sư, ta chỉ có thể dẫn ngươi đến nơi này. Năm Linh Sử đại nhân đang ở chính điện chờ ngươi.
Tên tướng lĩnh kia nói chuyện vẫn rất hòa khí. Dù sao bản thân hắn mới chỉ là một Yêu Chiến Sĩ ngũ giai, Loại nhân vật như Âu Dương hắn căn bản không có tư cách cùng đi vào thảo luận.
- Đa tạ!
Sau khi Âu Dương quay về người này nói ra một tiếng đa tạ, hắn liền nhanh chân đi về phía chính điện kia. Chuyện đến nước này hắn còn sợ cái gì? Làm vua cũng thua thằng liều. Hắn lại không có làm chuyện gì quá đáng. Năm tên Linh Sửkia nhiều nhất chỉ có thể dùng đầu lưỡi sỉ nhục hắn một chút. Nói thế nào hắn cũng là Tu Phục Tông Sư. Cho dù trong mắt những người này hắn chỉ là Tu Phục đại sư cũng không sao. Bởi vì đạt được cấp bậc Tu Phục Sư khẳng địnhđều là người mà mỗi tông phái đều muốn cực lực bồi dưỡng.
....
Từng bước đi tới phía trước cửa chính điện. Âu Dương cảm thụ được từng trận khí tức từ trong đại điện không ngừng bay ra. Khí tức này đều thuộc về cường giả đỉnh cấp. Tuy rằng giờ này phút này mấy người bọng họ không hề phát uy, nhưng bọn họ cũng không che giấu khí tức của mình. Bọn họ muốn lấy phương thức này đến biểu diễn sự cườngđại của bọn họ.
- Tu Phục Sư Đại Vận Âu Dương yết kiến Linh Sử!
Âu Dương đứng ở trước cửa quay về đại điện khẽ khom người. Tuy rằng hiện tại trong lòng Âu Dương nghĩ tới chuyện vọt vào tát cho mỗi người một cái, nhưng hắn vẫn không thể làm như vậy. Mà giờ phút này Âu Dương vừa nói vừa tự an ủi mình:
- Coi như mình đang hành lễ với một đám người chết. Người chết là lớn nhất!
- Ha ha ha ha... Được. Người trẻ tuổi thật có can đảm. Không trách được Khiếu Thiên lại tôn sùng ngươi như vậy.
Một giọng nói chậm rãi vang lên. Sau đó Trịnh Càn Khải với mây mù bao bọc quanh người từ trên đại điện đi xuống. Thật ra hiện tại hắn đang dùng ảo thuật của hắn để che dấu bản thân. Hắn không hề hay biết, thật ra từ lúc hắn xuất hiện Âu Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấy được sự hiện hữu của hắn.
Tuy nhiên Âu Dương không muốn thể hiện Chân Thực Chi Nhãn của mình ra quá sớm. Nếu Trịnh gia chưa hề báo Chân Thực Chi Nhãn của mình cho những Linh Sử này biết, vậy mình càng thêm vui mừng.
Giống như hoàn toàn không nhìn thấy Linh Sử đang đứng bên cạnh hắn, Âu Dương vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt lên cửa đại điện cửa đang đợi được phép tiến vào.
- Vào đi...
Trịnh Càn Nguyên nhìn Âu Dương mặc một bộ y phục màu trắng đứng ngoài cửa nói. Đối với Âu Dương, hắn đã ngheđược không ít lời đồn. Tuy nhiên đối với nhưng lời đồn đại về Âu Dương, cơ bản chỉ có một điểm giống. Đó chính là tên Âu Dương này rất ngông cuồng. Mà bây giờ khi thật sự nhìn thấy Âu Dương, Trịnh Càn Nguyên mới phát hiện, sự ngông cuồng của Âu Dương không phải chỉ là lời đồn đại.
Giờ này phút này một người một ngựa chạy tới nơi này, phần dũng khí và can đảm này tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng dám làm. Tuy nhiên Âu Dương đến, trái lại đã khiến Trịnh Càn Nguyên vui mừng.
Nếu Âu Dương dám đến, như vậy đã nói lên hắn cũng không hoàn toàn muốn đối nghịch với bọn họ. Thù hận của Trịnh gia tại tiểu thế giới và Âu Dương, bọn họ đều hiểu rõ. Tuy nhiên điều này dưới cái nhìn của bọn họ nhiều nhất chỉ được xem như là tranh đấu giữa những tiểu bối. Những điều trong quá khứ đã trôi qua. Nếu như Âu Dương chân tâm thật ý gia nhập Thái Nhất Tông, vậy với Tu Phục Thuật của hắn, tương lai tại Thái Nhất Tông sợ là sẽ nhanh chóng lớn mạnh.
Thật ra ý tứ bên trên rất rõ ràng. Thử xem thái độ của Âu Dương thế nào. Nếu như nói trong một tháng này Âu Dương không lộ diện bởi vì trong lòng vẫn có chút oán hận đối với Trịnh gia, như vậy không tính là chuyện gì. Chỉ cần lần này mời hắn, hắn đến vậy mọi chuyện đều dễ xử lý. Phía trên sẽ không bởi vì chút chuyện như thế mà từ bỏ một Tu Phục sư tương lai có cơ hội trùng kích tới Tu Phục Thần sư đoạt được lực lượng thiên tạo hóa. Tuy nhiên nếu như Âu Dương thật sự muốn học tập Hoàng Thiên đại đế vạn năm trước, như vậy bên trên nhất định sẽ phái người xuống. Khuyên bảo không được cuối cùng khẳng định phải tiến hành tiêu diệt.
Bước vào chính điện, Âu Dương liền nhìn thấy cả Trịnh Càn Khải vừa nãy còn đứng bên cạnh hắn, hiện tại đã đứng cùng năm người kia tại trung tâm của đại điện. Bên cạnh bọn họ, chính là một Yêu Chiến Sĩ bát giai đang đứng ở đó khúm núm cúi đầu không nói tiếng nào.
- Nghe đồn Âu Dương còn trẻ ngông cuồng. Xem ra trong bốn chữ đó đều có cả.
Trịnh Càn Duyệt nhìn Âu Dương còn trẻ như vậy, hắn liền lý giải được những chuyện liên quan tới Âu Dương do hắn nghe được tự miệng Trịnh Khiếu Thiên. Sinh Tử Cảnh cũng không nhốt chết được Âu Dương. Trên người hắn tuyệt đối có vô số bí mật khiến người ta khó hiểu. Tuy nhiên điều này hiển nhiên hắn không có tư cách có thể đụng vào. Tất cảnhững điều này đều phải đợi tới khi Âu Dương tiến vào Thái Nhất Tông, để những đại lão trong tông phái đi nghiên cứu.
- Không dám. Tuy Âu Dương có ý kiến với Trịnh gia, nhưng Âu Dương vẫn là người ân oán phân minh. Linh Sử đại nhân từ Chân Linh Giới tới đây. Đối với những việc trong tiểu thếgiới cũng không biết nhiều. Hơn nữa Âu Dương cũng sắp rời khỏi tiểu thế giới. Tất cả những chuyện trước đây đều không còn liên quan đến Âu Dương nữa.
Âu Dương không tự ti không đầu hàng. Mặc dù đồng thời đối mặt với năm tên Linh Sử cửu giai đỉnh phong, hắn vẫn ưỡn thẳng sống lưng, hai mắt nhìn thẳng vào Linh Sử.
Nhìn biểu hiện của Âu Dương, năm tên Linh Sử đều gật đầu. Thật ra trước khi Âu Dương đến đó bọn họ đã từng nghĩ qua. Nếu như Âu Dương thật sự đi vào liền ăn nói khép nép, như vậy tuyệt đối có quỷ. Một người trẻ tuổi có thể gây ra nhiều sóng gió như vậy tại tiểu thế giới, sao có thể dễ dàng bị bọn họ ép cúi đầu như vậy?
Mà bây giờ tuy người Âu Dương đến đây, tuy rằng khẩu khí hòa hoãn, nhưng trên mặt hắn vẫn tồn tại vẻ không phục nhỏ. Nhưng vừa vặn chính vẻ không phục này đã mê hoặcđược năm người bọn họ, khiến năm người bọn họ cảm thấy, miệng Âu Dương nói phục nhưng tâm lại không phục.
Bọn họ muốn chính là điều này. Âu Dương có phục hay không đối với bọn họ mà nói căn bản không đáng kể. Bản thân bọn họ là Linh Sử. Tại tiểu thế giới nhìn qua có vẻ cực kỳ vênh váo, trên thực tế nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, bình yên dẫn những người có thiên tư trác việt ở tiểu thế giới vào Thái Nhất Tông. Như vậy bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Kế tiếp, sau khi Âu Dương tiến vào Thái Nhất Tông, hắn có phục hay không chính là vấn đề của những trưởng lão kia.
Bên trên cũng chỉ yêu cầu của bọn họ như thế. Chỉ cần đưađám người Âu Dương vào Thái Nhất Tông, nhiệm vụ của bọn họ đã được hoàn thành viên mãn. Thậm chí lần này bởi vì bọn họ đón được Trận Đồ Sư bát giai còn có thể được phá cách tăng lên một cấp.
- Thế gian đều đồn Âu Dương ngươi đã phục hồi lại kiếm linh của Lam Thông. Không biết việc này có phải là thật hay không?
Trịnh Càn Nguyên nhìn Âu Dương không nháy mắt.