. Hơn nữa lúc đó bọn họ lại đánh lén. Tám người tiêu diệt mười hai người, theo Âu Dương thấy vẫn rất bình thường.
- Đội trưởng! Thật sự quá sảng khoái! Chúng ta lại tới một lần nữa, nói không chừng có thể tiêu diệt sạch Tây Kỳ và Hồng Minh!
Lúc này, Tiêu Vân Cận vô cùng tự tin. Hắn đã không còn tậm trạng chuẩn bị chết như lúc trước nữa! Trận đánh chớp nhoáng này không chỉ có tiêu diệt toàn đoàn Đại Kim, đồng thời còn trợ giúp bọn họ có được sự tin tưởng, có được khí thế vốn có của bọn họ!
Đây chính là điều Âu Dương cần! Âu Dương muốn chính là một đội ngũ không e ngại bất cứ kẻ địch nào. Khi đối mặt với bất cứ kẻ địch nào đều có lòng tin chiến đấu, chiến thắng!
- Sảng khoái sao? Đừng cao hứng quá sớm. Phương pháp này tốt thì tốt, nhưng chỉ có thể dùng một lần. Hiện tại khẳng định đoàn của Hồng Minh và Tây Kỳ đã biết tin tức toàn đoàn Đại Kim bị tiêu diệt. Lúc này, trên tầng ba chỉ có chúng ta có cơ hội tập kích Đại Kim. Ngươi cho bọn hắn là heo sao?
Âu Dương nheo mắt nói. Có lòng tin là tốt, nhưng không thể quá mức tự tin sẽ biến thành tự cao tự đại! Lần này tập kích hoàn mỹ. Nhưng nếu bọn họ cảm thấy có thể dùng loại phương pháp này giết được đoàn Tây Kỳ và Hồng Minh, cuối cùng người bị chết chắc chắn là bọn họ!
Lúc này nhóm liên minh giữa Tây Kỳ và Hồng Minh đã dừng lại ở biên giới tầng ba. Mỗi người bọn họ đều ngây người ra, nhìn lệnh bài trong tay, dáng vẻ không thể tin tưởng.
- Đoàn Đại Kim bị tiêu diệt?
Đến lúc này Trịnh Tú Nhi vẫn không thể tin được đây là sự thật! Ban đầu nàng nghĩ, nếu như Đại Kim và Đại Vận liên kết với nhau sẽ xuất hiện một cục diện đáng lo ngại. Nhưng nàng lo lắng hiển nhiên là dư thừa.
Rõ ràng Đại Vận người ta không có ý định liên minh với bất cứ người nào. Lúc này mới tiến vào Tỏa Yêu Tháp một ngày, Đại Kim đã bị Đại Vận tiêu diệt toàn đoàn, trong khi bản thân Đại Vận lại không tổn thất một người! Tin tức này tuyệt đối còn tệ hại hơn cả việc Đại Kim và Đại Vận liên minh với nhau!
Đại Kim và Đại Vận liên minh, mặc dù thành công đó cũng là liên minh trăm ngàn chỗ hở. Căn bản mỗi người đều chiến đấu cho mình. Tuy nói Tây Kỳ và Hồng Minh bọn họ cũng có vấn đề tồn tại, nhưng liên minh của bọn họ vẫn mạnh hơn liên minh của Đại Vận và Đại Kim.
Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại Đại Vận căn bản không liên minh với Đại Kim, lại truyền tới tin tức Đại Kim bị tiêu diệt toàn đoàn. Ai biết Đại Vận dùng vũ khí bí mật gì?
- Tú Nhi, làm sao bây giờ?
Đến lúc này, Trịnh Đan Đằng liền biểu hiện ra sự ngu ngốc của mình. Thân là ca ca, hắn lại tính hỏi ý kiến của muội muội.
- Còn có thể làm gì nữa? Nhất định phải tiêu diệt Đại Vận! Chỉ có điều chúng ta đều quá khinh thường Đại Vận. Tên Âu Dương kia còn lợi hại hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta!
Trịnh Tú Nhi biết, tất cả những thứ này hẳn là do cảnh tượng Âu Dương ăn nói khép nép ở cửa gây ra!
Một đối thủ co được dãn được còn đáng sợ hơn nhiều so với một đối thủ cực kỳ kiêu ngạo. Âu Dương chính là kẻ như vậy. Thời điểm nên tàn nhẫn hắn là ma quỷ. Thời điểm nên cúi đầu, hắn sẽ không chống đỡ đến cùng.
-Chúng ta vẫn bắt bọn họ sao?
Đây là lần đầu tiên Phấn Tú không làm dáng vẻ của một nương nương. Trên mặt của hắn rất nghiêm nghị. Người biết tính cách hắn đều hiểu rõ, một khi hắn có biểu hiện như thế, chứng minh hắn đã nghiêm túc.
- Bắt! Đương nhiên phải bắt! Trong tầng ba khắp nơi đều là thông đạo truyền tống đi tới Sinh Tử Cảnh. Chúng ta không cần vồ chết bọn họ, chỉ cần có thể đẩy bọn họ vào Sinh Tử Cảnh như vậy là đủ rồi!
Trịnh Tú Nhi híp mắt lại. Lúc này nàng đã thay đổi dự tính ban đầu muốn tiêu diệt toàn đoàn Đại Vận.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLĐại Kim bị tiêu diệt toàn đoàn quỷ dị như vậy, tuy rằng bọn họ gấp đôi Đại Kim về nhân thủ, nhưng tầng ba không phải là thiên hạ của Huyễn Thuật Sư. Trong hai mươi bốn người bọn họ có mười hai Huyễn Thuật Sư. Âu Dương biến thái kia lại có Chân Thực Chi Nhãn. Thật ra sức chiến đấu của bọn họ rất bình thường. So với Đại Vận, bọn họ chẳng qua chỉ chiếm ưu thế về đầu người mà thôi.
Mười hai người trong nhóm Âu Dương quét mắt nhìn chiến trường một lượt. Sau khi lấy đi toàn bộ những gì hữu ích của Đại Kim, bọn họ vùi thi thể vào trong vực tuyết.
Mười hai người lấy tốc độ nhanh nhất đi ngược trở lại đống tuyết đã chôn lệnh bài. Sau đó bọn họ đào cây tuyết tùng, lấy toàn bộ lệnh bài ra. Lúc này bọn họ vẫn chưa thể từ bỏ những lệnh bài này. Bởi vì bọn họ còn phải dựa vào chúng để xác định hướng đi của nhóm cẩu nam nữ kia.
- Đội trưởng, nhóm người của cẩu nam nữ kia hiện tại dừng lại ở biên giới. Xem ra bọn họ cũng không muốn chạm mặt chúng ta quá sớm!
Lưu Hồng Xương nhìn vị trí mới được biểu hiện gần nhất trên lệnh bài. Hắn vô cùng tức giận. Nhóm người của cẩu nam nữ kia có nhân số gấp đôi bọn họ. Nhưng bây giờ bọn chúng lại không dám đến quyết chiến với mình. Điều này thật khiến người ta tức giận.
- Bọn họ không đến, không phải sẽ tốt hơn sao?
Âu Dương trừng mắt với Lưu Hồng Xương một cái. Tiểu tử này thật giống như mình ở chiến trường năm đó, đánh mấy trận thắng lợi đã cảm thấy mình là thiên hạ vô địch. Tuy nhiên lúc đó Âu Dương đang ở trong trung đội số 7. Trung đội số 7 đều là những người tinh nhuệ bách chiến tinh nhuệ, tất nhiên không thể nào bị chiến thắng ngắn ngủi làm choáng váng đầu óc. Cũng nhờ trung đội số 7 mới khiến Âu Dương có được phán đoán và phân tích bình tĩnh như vậy.
Âu Dương nhìn một đám thanh niên nhiệt huyết nói:
- Nếu như giao phong chính diện, chúng ta khẳng định không phải là đối thủ của bọn chúng. Ngươi cho rằng bọn chúng là quả hồng nhũn sao?
- Đội trưởng vậy chúng ta lại đánh lén lần nữa?
Tiêu Vân Cận đã thích đánh lén. Lần đánh lén này khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái. Xét về thực lực, tên Bác Cổ kia tuyệt đối cao hơn hắn. Nhưng trong lần đánh lén này, hắn chỉ cần một chiêu gần như đã tiêu diệt được Bác Cổ. Loại cảm giác này đối với Tiêu Vân Cận thật sự quá tuyệt vời.
- Nói đùa sao? Đánh lén? Ta nói, phương pháp kia chỉ có thể dùng một lần!
Mặt Âu Dương lạnh như băng. Thật ra trong lòng hắn có một suy nghĩ lớn mật. Đây là suy nghĩ xuất hiện sau khi tiêu diệt đoàn Đại Kim. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi lâu, hắn vẫn cảm thấy phương pháp này quá mạo hiểm. Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ.
- Vậy chúng ta...
Tiêu Vân Cận bị Âu Dương trợn mắt nhìn liền cúi đầu. Giờ này phút này, Âu Dương đã thông qua năng lực của mình chứng minh vị trí đội trưởng này của hắn vững chắc tới mức nào. Hiện tại đội ngũ này là do Âu Dương định đoạt.
- Chúng ta tiếp tục xâm nhập sâu vào cánh đồng tuyết. Không phải bọn họ nguyện ý kéo dài sao? Bên này chúng ta giết yêu ma chơi. Ngược lại ta muốn xem thử bọn họ tính kéo dài tới lúc nào! Cùng lắm thì sau một tháng mọi người cùng nhau ra ngoài. Chỉ có điều chúng ta là một quốc gia. Hai quốc gia bọn họ cùng liên hợp lại còn sợ không dám đánh chúng ta. Cuối cùng không phải bọn họ thua sao?