Sau khi thiên đình biến mất, đại thời đại cũng kết thúc, dựa theo quy tắc bình thường, Thiên Vương vốn là cường giả thuộc về đại thời đại cũng không có khả năng sống lại.

- Các ngươi vui vẻ quá sớm...

Âu Dương nhìn hai gia hỏa chúc mừng lẫn nhau nói:

- Ta hỏi các ngươi! Thiên địa pháp tắc là ai chế định?

- Đương nhiên là trời chế định!

Hai người mở miệng đồng thanh trả lời, theo bọn họ thấy trời chính là một thứ hư vô chết tiệt gì đó, thứ đồ chơi này ngoại trừ chế định một số thiên địa pháp tắc ít thực tế nhưng quá nhiều ý nghĩa ra, cơ bản chính là một thứ không tồn tại. Ngươi có ca ngợi hắn, hắn cũng sẽ không bang trợ ngươi, thiên đình chính là như vậy. Mỗi một cường giả thiên đình đều thờ phụng thiên mệnh, kết quả cuối cùng còn không phải bị Âu Dương đánh như Vương bát đản.

Ngươi nhục mạ nó, nó cũng sẽ không nghiêm phạt ngươi, Âu Dương chính là ví dụ tốt nhất. Âu Dương mỗi ngày hô to ta không tin thiên mệnh, thiên mệnh đối với ta giống như phù vân, nhưng ông trời cũng không nghiêm phạt hắn.

- Trời rút cuộc là cái gì?

Âu Dương tiếp tục vấn đề, nhưng hai người ở đây lại có chút không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Trời là cái gì? Trời đối với đại đa số mọi người mà nói, chẳng qua là một khái niệm rất mơ hồ, kêu ai đó trả lời trời là cái gì xác thực rất khó khăn.

- Trời là cái gì...

Ngụy Bỉnh Dập cúi đầu trầm tư, Bạch Tinh cũng cúi đầu trầm tư. Đừng thấy bọn hắn giống như trầm tư, kỳ thực trong lòng hai người làm sao không có một đáp án giống nhau, chỉ có điều đáp án này có chút mâu thuẫn trước sau mà thôi.

- Trời kỳ thực chính là chí cao vô thượng!

Âu Dương nhìn bộ dạng sầu não của hai người, cuối cùng nói ra đáp án giống như trong lòng bọn họ.

- Vậy ý tứ chính là nói, Thiên Vương...

Bạch Tinh cau mày. Như vậy, Thiên Vương vẫn sẽ sống lại, cho dù đại thời đại trôi qua cũng vô dụng sao?

- Ta không biết! Không ai biết, nhưng con đường đó ta vẫn phải đi. Ta chỉ còn cách đỉnh cao nhất một bước. Từ trước đây rất lâu ta đã muốn chân chính đặt chân lên đỉnh cao nhất, hiện tại ta chỉ còn một bước cuối cùng, bất luận có Thiên Vương hay không ta cũng phải trèo lên một lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Âu Dương thoáng mỉm cười, từ khi hắn bắt đầu vào tiên giới hắn đã có dự định trùng kích chí cao vô thượng, hiện tại thực sự chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước, làm sao hắn có thể không trùng kích một lần?

- Âu Dương, ngươi có từng nghĩ đến...

Bạch Tinh cũng biết lời nói của mình có chút điềm xấu, thế nhưng lời nói của hắn cũng là tình hình thực tế. Nếu như Âu Dương thành công, vậy đương nhiên tất cả đề vui mừng. Âu Dương lấy thân hóa đạo, thành chí cao vô thượng, Thiên Vương Địa Vương gì đó, sau khi đi ra cũng không phải chỉ có tử lộ. Nhưng nếu Âu Dương thất bại thì sao?

- Nếu như hắn thất bại, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong luân hồi, trong lòng vĩnh viễn có một tín niệm truy cầu chí cao vô thượng, tín niệm này sẽ khiến hắn không bao giờ giải thoát!

Bỗng nhiên, một giọng nữ thanh thúy xuất hiện, sau đó mặt đất một trận vặn vẹo, trong một đạo quang trụ, thân hình của Minh Hậu xuất hiện!

Trong nháy mắt Minh Hậu xuất hiện, Ngụy Bỉnh Dập cảm giác như không tin vào mắt mình. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Minh Hậu chết đi, tại sao hiện tại Minh Hậu lại xuất hiện ?

- Ngươi... Ngươi là... Minh Hậu!

Ngụy Bỉnh Dập không thể khống chế thân thể của mình ngừng run rẩy. Đây chính là siêu cấp cường giả chỉ đứng sau Thiên Vương trong tất cả cường giả.

- Có phải rất giật mình vì sao ta không chết? Còn giật mình vì sao ta không ngủ say sau khi đại thời đại trôi qua?

Minh Hậu cười ha ha, nụ cười của nàng xán lạn như trăm hoa nở rộ, khiến Ngụy Bỉnh Dập có chút hoài nghi, người này rốt cuộc có phải là Minh Hậu đằng đằng sát khí trước kia không.

- Nàng chính là Minh Hậu?

Đây là lần đầu tiên Bạch Tinh nhìn thấy Minh Hậu, mặc dù hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân này, nhưng cũng nghe qua Ngụy Bỉnh Dập nói đến trận chiến lúc đó. Trận chiến đó có thể xem là trận chiến gian nan nhất của Âu Dương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập nói Minh Hậu đã chết rồi! Cho nên Bạch Tinh cau mày nhìn về phía Ngụy Bỉnh Dập, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ Ngụy Bỉnh Dập nói dối mình, thế nhưng hiện tại Minh Hậu rõ ràng xuất hiện trước mặt hắn, chuyện này làm sao giải thích?

Trong ba người duy độc có Âu Dương tuyệt đối không giật mình. Bởi vì hắn là người lý giải mọi thứ của Minh Hậu nhất, trước kia cũng chính là Minh Hậu giúp hắn tranh thủ thời gian bảy ngày, bằng không lần đó hắn cũng đã chết trong tay tứ đại cường giả.

- Âu Dương! Chuyện này là thế nào?

Hai người nhìn Âu Dương, từ dáng dấp thong dong bình tĩnh của Âu Dương, hai người minh bạch Âu Dương có lẽ biết một số thứ gì đó.

- Không có gì, đây cũng coi như một người bằng hữu của ta, con đường niết bàn sau này ta cũng cần vị bằng hữu này giúp đỡ!

Âu Dương không muốn giải thích quá nhiều, bởi vì những chuyện của Thiên Vương và Minh Hậu, Âu Dương cũng không muốn nhúng tay vào, hắn hi vọng hai người bọn họ tự mình giải quyết. Dù sao hắn đã hứa với Minh Hậu, nhất định lưu lại cho Thiên Vương một con đường sống để Thiên Vương trở về.

Minh Hậu nhìn Âu Dương nói:

- Nghĩ kỹ rồi chứ?

- Cách đây rất lâu ta đã quyết định rồi, cần gì phải nghĩ kỹ hay không.

Âu Dương thật ra rất đàn ông, hắn biết, mình không được lựa chọn, bất luận là mình hay Thiên Vương tồn tại đều đã định trước con đường mà hắn phải đi.

- Muốn đi bây giờ sao?

Minh Hậu xuất hiện cũng là muốn giúp Âu Dương đi con đường niết bàn cuối cùng này.

Âu Dương nhìn thoáng qua Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh, cuối cùng gật đầu nói:

- Sớm đi thì tốt hơn, dù sao lúc này rời khỏi, có lẽ mấy tháng nữa ta có thể hoàn thành niết bàn.

Âu Dương thật ra rất tự tin.

- Nhưng nếu như chậm thì sao? Nếu như chậm ngươi có thể lạc đường mấy trăm năm trong luân hồi, thậm chí là vĩnh viễn!

Minh Hậu nhìn Âu Dương tiếp tục nói:

- Tạm biệt bằng hữu người thân của ngươi đi, đừng giống như gia hỏa đó!

- Ngươi... Ngươi biết...

Nghe thấy lời nói của Minh Hậu, Âu Dương giật mình nhìn Minh Hậu, từ trong lời nói của Minh Hậu, Âu Dương biết Minh Hậu muốn chỉ Thiên Vương, nàng nói như vậy đương nhiên là đã minh bạch một số nguyên nhân hậu quả.

- Trên thế giới này, cho dù bản thân hắn cũng không biết ta hiểu hắn, thời gian chúng ta sống bên nhau quá dài, cho nên ta vô thức bỏ quên một số thứ. Lần trước ngươi đã dạy ta rất nhiều thứ, quay về ta đã suy nghĩ kỹ càng, cũng minh bạch được một số thứ. Cho nên ta mới có thể khuyên ngươi!

Trong mắt Minh Hậu mang theo vài vẻ trêu chọc, điều này khiến cho nàng nhìn giống một người sống hơn, chứ không phải một vật chết.

Âu Dương không trả lời Minh Hậu, mà cúi đầu trầm tư một hồi. Kỳ thực hiện tại hắn thật ra có vài phần hiểu được Thiên Vương. Lời tạm biết thật sự không phải người bình thường có thể làm được. Làm thế nào tạm biệt? Chạy đến nói với bằng hữu và người thân của mình, nói chuyến này mình đi có thể chết sao? Hay là mình cứ đi như vậy thôi?

Trực tiếp lừa dối bọn họ, không nói tạm biệt có gì khác nhau? Cho nên trong nháy mắt Âu Dương có chút không biết làm sao lựa chọn.

- Đi đi, ta ở đây chờ ngươi bảy ngày, bảy ngày sau tới đây ta sẽ đưa ngươi rời khỏi.

Minh Hậu mỉm cười nhìn Âu Dương tiếp tục nói:

- Đừng để mình tiếc nuối, cũng đừng để cho người khác tiếc nuối...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play