Âu Dương cũng không phải loại gia chủ gia tộc gì đó, kêu gào cái gì là môn đăng hộ đối, hắn không có yêu cầu gì với tương lai của Sở Yên Nhiên, hi vọng duy nhất của hắn chính là Sở Yên Nhiên có thể sống hạnh phúc.
- Ta sẽ cố gắng mang hạnh phúc đến cho nàng!
Khi Bì Vân Liệt nói những lời này, trong mắt hắn mang theo tự tin nồng đậm, nhưng Âu Dương có chút bi kịch nghĩ đến, nếu sau này gia hỏa này trở thành ngựa đực...vậy....
Được rồi, tất cả chuyện này còn chưa xảy ra, cho nên Âu Dương cũng không dự định suy nghĩ mấy thứ này, hơn nữa dựa theo cái nhìn của Vân Sinh công chúa đối với Bì Vân Liệt hiện tại, Âu Dương cũng không cho rằng Bì Vân Liệt có thể theo đuổi được Vân Sinh công chúa.
- Tuyết rơi rồi!
Một mảnh hoa tuyết từ trên trời rơi xuống mặt Âu Dương, khiến Âu Dương cảm thụ cảm giác lạnh lẽo đầu tiên của mùa đông đã xuất hiện.
- Ngày mai tiền bối sẽ rời đi sao?
Sau khi Bì Vân Liệt tìm được mục tiêu nhân sinh mới của mình, hắn cũng thư thái hơn không ít, hắn nhìn Âu Dương hỏi.
- Đúng, ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tiên giới cũng có rất nhiều người đang chờ ta.
Âu Dương nhìn bầu trời, lúc này trên bầu trời đã bắt đầu bay xuống tảng lớn hoa tuyết lả tả, nhìn hoa tuyết Âu Dương cảm thán nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Trận tuyết đầu tiên của tiên giới có lẽ cũng đã tới, ta đã hứa với những người đó sẽ biến trận tuyết đầu mùa thành hồng sắc.
- Hồng sắc ?
Bì Vân Liệt nhìn Âu Dương, trong mắt có vài phần khó hiểu, còn Âu Dương lại mỉm cười nói:
- Có máu tươi của vô số cường giả nhuộm hồng hoa tuyết từ trên trời giáng xuống, để thiên địa tấu lên khúc bi ca cho những cường giả này!
Đây là kêu gào thuộc về cường giả, khi kêu gào này xuất hiện, Bì Vân Liệt cảm thấy một luồng sát khí từ trên người Âu Dương bạo phát. Cho tới nay Bì Vân Liệt đều cho rằng Âu Dương là một người nói chuyện rất hay, nhưng hiện tại hắn phát hiện hắn sai rồi, sát thần truyền kỳ nhất lịch sử tuyệt đối không phải hư danh.
Trước kia trên chiến trường dựa vào một cây chiến cung sát nhập địch quốc thiên lý, một mình ở dưới thành lấy chiến cung ép toàn bộ thành trì không người nào dám ra ngoài chính là những chuyện Bì Vân Liệt nghe kể hàng trăm lần. Lịch sử trưởng thành của Âu Dương tựa hồ là một bộ sử trưởng thành huyết sắc, đây là một cường giả đạp lên máu tươi của vô số cường giả bước đi.
Không biết từ khi nào, Âu Dương đã rời khỏi gian phòng, một mình bay lên không trung, đứng trong phong tuyết khắp trời lẳng lặng suy tư cái gì. Còn Bì Vân Liệt cũng cúi đầu nhìn hoa tuyết dần dần phủ kín sân, tất cả đều có vẻ an tĩnh và tự nhiên.
Sáng hôm sau, khắp nơi đã phủ kín tuyết rơi dày đặc, một số đứa trẻ vừa nghịch tuyết vừa kêu la.
Âu Dương đứng trên mặt tuyết trước phủ nguyên soái, hai chân hắn giống như đạp trên đất bằng, dĩ nhiên không lưu lại bất cứ vết tích nào trên tuyết.
Nhìn những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa, Âu Dương lại nhớ đến bản thân trước đây. Lúc đó, khi hắn còn ở trong cô nhi viện, mỗi lần tuyết rơi cũng cùng những đứa trẻ rủ nhau ném tuyết, cùng nhau quét tuyết, cùng nhau chạy nhảy, kêu gào trong phong tuyết! Nhưng chớp mắt bao nhiêu năm đã trôi qua. Hắn đã không còn là một đứa trẻ vô tư, trên người hắn gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
- Tuyết! Trong mắt các ngươi rất tinh thuần, nhưng trong mắt ta lại là khúc nhạc dạo giết chóc.
Âu Dương mỉm cười, hắn biết, mình cần phải đi, bởi vì tiên giới còn có "Tuyết đọng" chờ mình quét tước, chờ mình thanh lý. Thân là người quét dọn "tuyết đọng" lớn nhất của tiên giới, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ này.
Tuyết vẫn không ngừng từ bầu trời bay xuống, trận bạo tuyết này cuốn động toàn bộ Đại Vận, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không dừng lại. Có thể tưởng tượng, sau khi trận tuyết này qua đi, khẳng định sẽ có rất nhiều người nghèo khó chết lạnh hoặc chết đói, nhưng đây là số mệnh, bọn họ không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận.
Âu Dương đạp tuyết đi tới, hắn không vận công để mình bước đi trên tuyết. Dù sao làm như vậy có vẻ quá mức kinh thế hãi tục, Âu Dương sợ lũ trẻ con sẽ sợ hãi, cho nên hắn cứ từng bước bước đi trong tuyết dày.
Trước cửa hoàng cung có mấy hộ vệ nhìn giống như người tuyết. Âu Dương rất không hiểu, rõ ràng có cửa thành có thể tránh né, vì sao những người này lại đứng trong tuyết? Lẽ nào chỉ có như vậy mới thể biểu hiện bọn họ tận tụy với công việc?
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Âu Dương đi về phía bên này, mấy tên hộ vệ phủi tuyết đọng trên người, sau đó dùng trường thương chỉ vào Âu Dương. Nhưng nhìn ra được, bọn họ bị đông lạnh không nhẹ, lúc này đừng nói là Âu Dương, cho dù là một người bán thuốc tăng lực phỏng chừng cũng có thể thu thập những hộ vệ này.
Thế nào? Ngươi không tin? Nếu ngươi không tin ngươi cứ thử đứng trong phong tuyết mấy giờ xem, hơn nữa trong tay còn phải cầm một cây trường thương hoàn toàn được chế tạo từ thép lạnh thấu xương, cộng thêm cảm giác băng tuyết bao trùm. Dưới một loạt trùng kích này, những người này phỏng chừng ngay cả bước đi cũng khó khăn
Cho nên Âu Dương căn bản không để ý đến đám người này, trực tiếp đi qua bọn họ. Khi Âu Dương bước qua bọn họ, bọn họ vẫn không ngừng la hét người đến là ai? Dám tùy tiện xông vào hoàng cung chịu chết, mau dừng lại gì đó.
Nhưng lúc này bọn họ cũng chỉ có thể la hét, bởi vì bọn họ căn bản không thể động đậy, cho nên chỉ có thể nhìn Âu Dương trong mắt hơi khinh bỉ đi qua người bọn họ, sau đó nghênh ngang xuyên qua đại môn hoàng thành tiến vào hoàng cung.....
- Bọn đạo chích cũng dám xông vào hoàng cung!
- Dừng lại! Bằng không chớ trách trường thương trong tay ta không có mắt
Khi Âu Dương đi được bốn năm trăm thước còn có thể nghe thấy những gia hỏa ngoài cửa la hét, rất hiển nhiên hai chân bọn họ đã đông cứng, ngoại trừ đứng ở đó la hét cũng không thể làm gì được nữa.
Một đường xuyên qua mấy cánh cửa phía trước hoàng thành, Âu Dương lại đụng phải mấy người tuyết chỉ biết la hét không. Đối với đám người tuyết này, Âu Dương hoàn toàn xem thường, nhưng Âu Dương tin tưởng, trải qua chuyện này, bảo an hoàng cung sẽ tiến hành thay đổi.
Chỉ qua một trận tuyết, thủ hộ của mấy cửa phía trước đều biến thành "người tuyết", hoàn toàn biến thành vật trang trí Như vậy thì làm sao bảo vệ! Trước đây không phát sinh những chuyện này, bởi vì bình thường tiến vào hoàng cung đều là nhân vật có thân phận đặc biệt, khi tiến vào đều mang theo các loại lệnh bài, bọn họ chỉ cần hô lớn đại nhân bên trong mời là có thể tiến vào. Hoặc là mấy tên trộm cắp nhỏ đến rình mò, kết quả bị hộ vệ quát một tiếng, những người này lập tức xoay người chuồn đi.
Làm gì xuất hiện người nào khác loại như Âu Dương, không nói hai lời trực tiếp tiến vào, để lại sau lưng những tiếng kêu gào
Sau khi liên tiếp đi qua bốn cửa cung, Âu Dương rốt cuộc mới đụng phải mấy người có thể cử động. Nhưng mấy hộ vệ này cũng chỉ biết cử động, muốn công kích trên cơ bản là khó khăn.
Âu Dương nhìn thấy một hộ vệ cầm trường thương lao về phía mình, hắn khẽ lách người đi qua cửa cung thứ năm, để lại một đống hộ vệ muốn tiếp tục đuổi theo lại phát hiện tốc độ của mình chỉ nhanh hơn bò một chút.