Truyền thừa của Vạn Tiên Sơn cũng như vậy, cho dù vô số năm sau truyền thừa của Vạn Tiên Sơn đoạn tuyệt, chí ít người của tiên giới cũng sẽ vẫn truyền lưu cái tên Vạn Tiên Sơn.

- Lão tổ, ngươi....ngươi không trở lại xem sao?

Bì Tu Văn đương nhiên rất muốn để Âu Dương quay về một chuyến. Nếu như nói Thần Tiễn phủ xuống Vạn Tiên Sơn, bất luận là khích lệ đối với Vạn Tiên Sơn hay kinh sợ với bọn đạo chích đều khủng khiếp không gì sánh kịp. Cho nên Bì Tu Văn rất hi vọng Âu Dương có thể trở về một chuyến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng Âu Dương lại lắc đầu nói:

- Hiện tại ta đang phân thân vô thuật, hiện giờ tiên giới đã rất hỗn loạn, hai ngày nữa sau khi ta hồi phục đỉnh phong nhất định phải quay về tiên giới.

Âu Dương kỳ thực làm sao không muốn quay về thăm Vạn Tiên Sơn. Nhưng muốn không có nghĩa nhất định làm được.

- Lão tổ, đệ tử nghe nói tiên giới có Thiên Vương gì đó

Mặc dù Bì Tu Văn ở Chân Linh Giới, nhưng hắn vẫn có thể nghe nói một số tin tức về tiên giới.

- Không sai, nhưng bây giờ hắn còn chưa sống lại, mặc dù thiên đình gây loạn tiên giới rất lợi hại, nhưng vẫn không thể uy hiếp ta, lần này trở về ta sẽ triệt để tiêu diệt thiên đình, nhưng Thiên Vương. .

Âu Dương ngẩng đầu nhìn nóc nhà, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình có thể xông qua cánh cửa này hay không.

- Lão tổ tất nhiên có thể thắng Thiên Vương!

Bì Tu Văn đương nhiên minh bạch Âu Dương đang nghĩ cái gì, vội vã ở một bên mở miệng nói. Nhưng hắn vừa dứt lời, trên mặt Âu Dương cũng một trận cười khổ. Rất hiển nhiên, hiện nay chỉ sợ ở tiên giới cũng có vô số người có cùng suy nghĩ như Bì Tu Văn, cho rằng chỉ cần mình xuất thủ nhất định có thể sáng tạo kỳ tích, thu thập Thiên Vương.

Nhưng thực tế thì sao? Trong lòng Âu Dương biết rõ nhất, trên thực tế mặc dù hiện tại Âu Dương ở trình độ đỉnh phong nhất, tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Thiên Vương.

- Việc này tạm thời không nói nữa.

Âu Dương lắc đầu nhìn Bì Tu Văn nói:

- Kỳ thực các ngươi không cần lo lắng, cho dù cuối cùng ta không địch lại Thiên Vương, nhưng vẫn có thể bảo vệ thế giới của các ngươi.

Âu Dương mỉm cười, nhưng người nào cũng có thể nhìn ra, nụ cười của hắn rất mất tự nhiên. Vất vả tu luyện nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, Âu Dương đã còn là tiểu tử cứng đầu cứng cổ trước kia, Âu Dương cũng không cho rằng mình là vô địch thiên hạ.

- Được rồi, những chuyện này ta đều đã biết, ta cũng không lưu lại thế giới này quá lâu, ngươi cũng trở về đi!

Âu Dương cự tuyệt ý định của Bì Tu Văn muốn lưu lại hầu hạ mình.

Dù sao để một đại nam nhân lưu lại hầu hạ mình, nghe ra cũng thật kỳ quái, Âu Dương đương nhiên cũng không chịu nổi.

Bì Tu Văn rời đi, nhưng trước khi đi Bì Tu Văn đã dùng các loại gia pháp, tiến hành một loại tra tấn và dằn vặt đối với Bì Khánh Phong. Khiến cho vị đại nguyên soái của Bì gia bất luận là tâm hồn hay thân thể đều có vết thương khó có thể phai mờ, khiến hắn mất hết thể diện.

Nhưng Bì Khánh Phong chỉ có thể chấp nhận chuyện này. Bì Tu Văn chính là lão tổ của hắn, mà bản thân hắn xác thực cũng có sai lầm. Thân là gia chủ siêu cấp hắn nên trở thành ngựa đực, nhưng hắn lại từ bỏ sự nghiệp ngực đực vô cùng có tiền đồ này, bị đánh như vậy đã là nhẹ. Cho nên sau chuyện này, khi Bì Khánh Phong nhìn thấy Bì Vân Liệt không có yêu cầu gì khác, chỉ có một yêu cầu, đó chính là tiểu tử ngươi phải trở thành ngựa đực cho lão tử! Ngựa đực! Ngựa đực biết chưa? Ta mặc kệ ngươi muốn tìm bao nhiêu, cũng bất kể là người hay không phải người. Dù sao chỉ cần đụng tới ngươi thì thu thập hết cho lão tử, để các nàng sinh con cho Bì gia, không sinh mười mấy nhi tử cho Bì gia thì xem như ngươi có lỗi với liệt tổ liệt tông của Bì gia

Nhưng chuyện đáng buồn cũng đồng thời xuất hiện, Bì Vân Liệt không học được cái gì, duy độc có chuyện này là hắn kế thừa truyền thống tốt đẹp của cha mình. Khi Bì Vân Liệt chưa thành thân làm càn làm bậy gì đó cũng không có vấn đề, nhưng một khi thành hôn cả đời chỉ chung tình với một người.

Vi chuyện này Bì Khánh Phong không ít lần đánh nhi tử của mình, nhưng mỗi lần nghe nhi tử nói đây là hắn học tập mình cũng không biết làm gì ngoài cười khổ Bì Khánh Phong cũng chỉ có thể thầm nghĩ đến một câu, cha thế nào con thế ấy.

Bóng tối dần dần địa chiếm cứ cả bầu trời, lúc này bầu trời đầy u ám, ngay cả ánh trăng cũng không cách nào xuyên qua đám mây dày đặc chiếu xuống mặt đất. Lúc này đã là mùa đông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trận tuyết đầu tiên của năm nay có lẽ sẽ rơi xuống trong hai ngày tới.

Âu Dương ngồi trướ chiếc bàn gỗ, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, nhìn thế nào cũng không giống một người sắp sửa phải về tiên giới tiến hành một loạt tử chiến.

Hiện tại bên cạnh hắn còn có một thanh niên mặc áo lông dày cộm, chính là Bì Vân Liệt. Sáng sớm ngày mai, sau hừng đông Âu Dương sẽ theo hứa hẹn của mình tặng cho Đại Vận một kênh đào, sau đó hắn sẽ bổ ra thời không thông đến tiên giới, quay về tiên giới. Trước khi đi Âu Dương vẫn quyết định sẽ nói chuyện với công tử ca ca Bì Vân Liệt.

- Thế nào, cảm giác sống lại thoải mái chứ?

Âu Dương cũng từng là người phải chờ đợi trong bóng tối, hắn biết nơi đó không có gì dễ chịu.

- Không vui!

Bì Vân Liệt cười khổ nhìn Âu Dương nói:

- Tiền bối, kỳ thực đến bây giờ ta còn đang suy nghĩ, nếu trước đó tiền bối không xuất hiện thì tốt hơn.

- Ta minh bạch ý tứ của ngươi.

Âu Dương đương nhiên có thể minh bạch ý tứ trong lời nói của Bì Vân Liệt. Trước kia hắn là một công tử ăn chơi trác táng thuần túy, chỗ tốt là Bì Vân Liệt căn bản không cho rằng mình là kẻ ăn chơi, hắn cũng không cho rằng những chuyện mình làm có gì sai trái. Cho nên hắn có thể vui vẻ làm những chuyện đó mỗi ngày.

Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại Âu Dương xuất hiện, nhốt hắn vào trong phòng tối. Sau khi tiến hành một loạt giáo dục cực kỳ tàn ác, Bì Vân Liệt cũng coi như không uổng phí tâm tư của Âu Dương, cuối cùng cũng minh bạch cái gì là đúng cái gì là sai.

Nhưng chuyện này cũng khiến Bì Vân Liệt không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào. Tu luyện? Nói đùa, tố chất thân thể của Bì Vân Liệt cực kém, sợ rằng tu đến ba mươi tuổi có thể trở thành tu luyện giả nhất giai hay không cũng là vấn đề.

Không tu luyện đây? Để Bì công tử tiếp tục làm một kẻ ăn chơi trác táng? Chuyện này càng không thể. Nếu ngươi không cho rằng chuyện này là sai, ngươi có thể làm rất vui vẻ. Nhưng khi chính ngươi cũng minh bạch làm như vậy là sai, ngươi còn có thể tiếp tục làm sao? Bì Vân Liệt chỉ là một đứa trẻ hư từ nhỏ được nuông chiều, hơn nữa rất phản nghịch, hắn không phải là người xấu. Những chuyện hắn làm trước đây hoàn toàn là một loại biểu hiện tùy theo lòng mình mà thôi.

Nhưng hiện nay biết những chuyện này là không thích hợp, cho dù Bì Vân Liệt nghĩ thế nào cũng không thể tiếp tục làm, lần này thật sự khiến cho Bì Vân Liệt không biết mục tiêu cuộc sống sau này của mình là gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play