Đài cao có hơn ba trăm bậc, có một cô lực lượng kỳ quái ngăn cản người khác đi lên đài cao. Lúc Dương Thiên Vấn bước lên đài cao, phân biệt ra, thì ra cỗ lực lượng này chính là lực lượng không gian quy tắc.

Không có lực lượng cấp bậc Thiên Thần, căn bản không thể trèo lên cái đài cao cao tới trăm mét này. Nhưng cổ quái là, cỗ lực lượng này quy tắc chi lực là từ tới dưới phóng ra, nếu gã trung vị thần nào đó trong lúc vô ý từ không trung hướng đài cao này rớt xuống, là không có lực cản, nhưng khi lúc chân hắn đạp đài cao, hắn bị không gian quy tắc xé thành mảnh nhỏ.

Dương Thiên Vấn có chút hiểu, vì sao phải xây dựng tòa đài cao này.

Nghe Tô Khất nói, cổ chiến trường chỉ có Thiên Thần mới đi vào. Nhưng cũng không phải bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, cửa vào của nó mỗi ba tháng mở một lần. Chỉ cần tu vi đạt tới Thiên Thần trở lên, ai cũng có thể đi vào. Cho nên, Dương Thiên Vấn đành phải ở chỗ này chờ, vận khí tốt, chờ một hai ngày, vận khí quay lưng chỉ sợ phải đợi ba tháng.

Dương Thiên Vấn dứt khoát ở trên đài cao, khoanh chân đả tọa, không cần nói, ở dưới áp lực của không gian quy tắc tu luyện, tốc độ phi thường nhanh, chẳng qua bởi vì nơi này là nơi vách ngăn không gian yếu nhất, linh khí phi thường hỗn loạn cùng cuồng bạo, thần nhân bình thường thật đúng là không dám ở nơi này tu luyện.

Đợi nửa tháng, không gian thông đạo vẫn như cũ chưa có dấu hiệu mở ra, điều này làm cho Dương Thiên Vấn có chút buồn bực. Nhưng Dương Thiên Vấn lại là không hoang mang không vội, kiên nhẫn chờ.

Dương Thiên Vấn cân nhắc đến lập tức liền muốn đi cổ chiến trường. Nghe Tô Khất nói, cái cổ chiến trường này là một vùng việc không ai quản lí, phi thường hỗn loạn cùng nguy hiểm. Nay Tiểu Bạch kim ấn vây một con tinh thú cấp chín, trong ngắn hạn thật đúng là không mài mòn chết được nó. Cho dù mài mòn chết Tiểu Bạch Thần Ấn cũng cần một đoạn thời gian để tiêu hóa hấp thu.

Cho nên, trong đoạn thời gian này, con bài chưa lật trên đầu Dương Thiên Vấn có thể sử dụng ứng phó tình huống đột xuất liền ít đi một tấm mạnh nhất. Dưới tình huống bất đắc dì, Dương Thiên Vấn không thể không từ trong Thời Không Bảo Tháp lấy ra Kim Long Tiễn.

Hai con kim long trong pháp bảo này ở dưới sự trợ giúp của Dương Thiên Vấn, dùng gần ức năm thời gian, đã tiến hóa mấy lần, uy lực tăng nhiều, tuy chưa từng sử dụng, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Dương Thiên Vấn dựa vào đối với cái pháp bảo này!

Nhưng vào lúc này, một đội thần nhân bay tới, mà phương hướng cùng đích bọn họ bay đi, giống như chính là tòa đài cao này.

Một đội này đại khái có hơn hai mươi người, nhân số không ít, hơn nữa không một ai không phải là cao thủ cấp bậc Thiên Thần. Trên thực tế có thể tới chỗ này thấp nhất cũng cần tu vi Thiên Thần.

Đầu lĩnh vậy mà là một vị Thần Vương!

Một đội nhân mã này đáp xuống trên đài cao, tự nhiên cũng nhìn thấy Dương Thiên Vấn đứng bên cạnh.

Nhưng ai cũng không có bất cứ khác thường gì, coi như ai cũng không nhìn thấy ai, ai làm việc nấy. Dương Thiên Vấn tự nhiên không có bất cứ phản ứng gì.

Chẳng qua Thần Vương đầu lĩnh lại là từng tham gia chiến tranh tinh thú không lâu lúc trước, lại là liếc một cái liền đem Dương Thiên Vấn nhận ra. Nhưng nhận ra thì nhận ra, nhưng lẫn nhau căn bản là không quen, mạo muội đi qua chào hòi, người ta nói không chừng liền đem ngươi coi là không có ý tốt. Nhưng nếu không đi chào hòi, vậy càng thêm thiểu năng. Thanh danh Dương Thiên Vấn đã dần dần truyền ra, lần chiến tranh này thắng lợi, Dương Thiên Vấn có thể nói nổi lên một cái tác dụng rất quan trọng, lực ảnh hưởng của hắn là không cho phép hoài nghi. Hiện tại có cơ hội gặp gờ này, nào còn có thể từ bỏ một cơ hội, Tường Gia Thần Vương một mình đi qua, cách vị trí Dương Thiên Vấn năm thước ngừng lại. Cao giọng hô: "Thần hữu có lễ, xin hỏi thần hữu là Vấn Thiên Thần Vương đại danh đỉnh đỉnh phải không?"

Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, ta giống như không quen ngươi nhỉ? Quay đầu cẩn thận nhìn lên, lập tức nghĩ đến giống như ở trên hội nghị tác chiến từng nhìn thấy, chỉ là chưa từng tiếp xúc lẫn nhau. Dương Thiên Vấn khiêm tốn trả lời: "Đại danh đỉnh đỉnh không dám nhận. Tại hạ hiệu Vấn Thiên".

Quả nhiên! Tường Gia Thần Vương cảm thấy mừng rờ, biểu tình trên mặt lại càng phát ra thân thiết, lễ phép nói: "Tại hạ Tường Gia, cùng thần hữu từng nhiều lần gặp mặt. Nghĩ hẳn thần hữu hẳn là có chút ấn tượng mới phải".

"Thì ra là Tường Gia Thần Vương, Dương mỗ hổ thẹn. Quả thật có chút ấn tượng" Dương Thiên Vấn thản nhiên trả lời, trên mặt hơi lộ vẻ xấu hổ, đương nhiên là giả bộ.

"Vấn Thiên huynh quá khách khí rồi, tháng trước chúng ta từng kề vai chiến đấu, Vấn Thiên huynh ở trên chiến trường tư thế oai hùng thật sự là làm cho tại hạ rất bội phục. "Tường Gia Thần Vương cao giọng trả lời.

Hai người ngươi một lời ta một câu hàn huyên hẳn lên.

Qua một hồi lâu, đợi cho lẫn nhau đều hiểu biết không ít. Tường Gia Thần Vương mới mở miệng hỏi: "Vấn Thiên huynh cũng muốn tiến vào cổ chiến trường?"

"Không sai" Dương Thiên Vấn gật đầu trả lời, câu hỏi này không phải nói nhảm sao? Nếu không phải muốn vào, ta cần gì phải đợi ở chỗ này.

"Không biết Vấn Thiên huynh từng đi qua cổ chiến trường chưa?" Tường Gia Thần Vương mỉm cười hỏi.

"Chưa từng, đây là lần đầu tiên" Dương Thiên Vấn thành thật trả lời, cái này cũng không có cái gì phải giấu diếm.

Tường Gia Thần Vương cũng tự nhiên sẽ không đi hỏi Dương Thiên Vấn đi cổ chiến trường làm gì, mà là lời nói thấm thìa mở miệng nói: "Không biết Vấn Thiên huynh đối với cái cổ chiến trường này hiểu biết bao nhiêu?".

"Hiểu biết một ít, phần lớn là từ chỗ Tô Khất nghe tới"

Dương Thiên Vấn nhẹ giọng trả lời. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Thì ra là lão ăn mày kia. Không phải Tường mỗ nhiều lời, lão ăn mày kia có tiếng lười, tin tức của gia hỏa kia đều là tin tức quá hạn của mấy trăm vạn năm trước, hiện tại cổ chiến trường đã sớm cùng năm đó khác nhau" Tường Gia Thần Vương đang lo không có cơ hội bán chỗ tốt, cái cơ hội này nay đã tới. Hành vi của Khất Cái Thần Vương, cả Thiên Nguyên cổ thành hiên nay ai sẽ không biết?

"Ồ? Nguyện nghe rõ nó!" Dương Thiên Vấn nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, Tô Khất gia hỏa kia quả thật nói qua, hắn đã lâu cũng chưa đi qua cổ chiến trường. Vùng không ai quản lí như vậy, trên cơ bản là một ngày một dạng, tư liệu của Tô Khất thật đúng là rất có thể tư liệu quá hạn rồi.

"Cổ chiến trường hiện tại so với nhiều năm trước càng thêm hỗn loạn, nơi đó ác thần khắp nơi, nguy hiểm khắp nơi" Tường Gia Thần Vương dừng một chút, đột nhiên chuyển một cái khẩu khí nói: "Ngươi ta đều là Thần Vương, hẳn là biết tu luyện đến cảnh giới này của chúng ta, tuyệt đối không phải chỉ cần vấn đề pháp lực cùng pháp tắc. Quan trọng hơn vẫn là ở chỗ tu luyện trên tâm cảnh. Thế gian vạn vật, có âm thì có dương. Ngươi đừng xem hiện tại thần giới đại lục ác thần không ít, nhưng thật sự ra hồn lại là không có bao nhiêu, bởi vì tâm cảnh tu vi bọn họ còn chưa đạt được" Tường Gia Thần Vương nói rõ chi tiết cho Dương Thiên Vấn một chút tình huống hiện tại trong cổ chiến trường.

"Ý tứ Tường Gia huynh là, cổ chiến trường là nơi chơi trò chơi của ác thần?" Dương Thiên Vấn nghe hiểu rồi.

Trong tinh thú nghịch tập chi chiến, có trên trăm Thần Vương tham gia trong đó, bất luận ích lợi quan hệ, vị trí cùng tu luyện tâm cảnh của bọn họ đều là tương đối quang minh chính đại, bình thường chú ý tích lũy công đức. Mà ác thần, đó thật sự là đem chữ "Ác" này nói rõ đến một cái cực điểm.

Dương Thiên Vấn bọn một đám Thần Vương, có có thể bàng vào "Thiện" mà đột phá, có có thể bàng vào "Tĩnh" mà đột phá. Đương nhiên, những ác thần kia cũng có thể đủ bàng vào "Ác" đến đạt tới mục đích tương tự.

Sau khi nghe Tường Gia Thần Vương nói, Dương Thiên Vấn tự nhiên hiểu hàm nghĩa trong đó. Khó trách, ở trong các đại lục của thần giới, cát cứ dãy núi nhiều sơn tắc ác thần như vậy đều không có bao nhiêu có thể lên cấp bậc. Đuổi tình tốt toàn bộ thượng cấp bậc ác thần tất cả đều chạy tới cổ chiến trường, mà cái cổ chiến trường này cũng nghiễm nhiên trở thành thần giới thứ tư độc lập ở ngoài ba đại thần giới.

Đương nhiên, ba đại thần giới đối với những bại hoại kia của thần giới cũng là ác cảm sâu, nhưng không có cách nào. Cùng với để cho những bại hoại này ở lại thần giới tai họa người của mình, chẳng bằng đem bọn họ đuổi tới cổ chiến trường đi tai họa cho nhau. Cho nên ba đại thần giới đối với cổ chiến trường cho tới bây giờ chính là mặc kệ nó, chẳng quan tâm.

Toàn bộ cổ chiến trường, liền tương đương với một nơi trục xuất. Một cái thế giới của ác thần.

Nhưng ai cũng biết, lợi nhuận của mậu dịch vượt thần giới là tương đối hấp dẫn người, mà đoàn người Tường Gia Thần Vương chính là tục ngữ xưng "Nhà buôn".

Đương nhiên, bọn họ những nhà buôn này có chút lớn mà thôi, lợi nhuận phi thường cao, bình thường sau một cái qua lại, cũng đủ mọi người ở đây dùng tu luyện mười vạn năm. Đừng cho ràng tán tu Thần Vương không cần dùng tiền, bọn họ nếu không đầu nhập vào thế lực khác, lại không có loại bản lãnh này của Tường Gia Thần Vương, chi phí tu hành ở đâu đến? Có người dùng cái gì có thể tự mình đi tìm, nhưng có người lại là giống Tường Gia Thần Vương. Nhà buôn thời nay, kiếm chút tiền, đủ dùng là được rồi.

Thật ra các tán tu hướng tới là tự do, đối với tán tu cấp bậc Thần Vương mà nói, tiền tài danh lợi dễ như trở bàn tay, thật sự quá dễ dàng. Nhưng mà có mất tất có được, bọn họ muốn có được mấy thứ này, tất nhiên sẽ bò qua hết thứ bọn họ cho tới nay hướng tới. Cường giả có thể thành tựu cảnh giới Thần Vương, người nào không phải hạng người tâm chí kiên định? Cho nên rất ít có người đồng ý từ bỏ tự do, mà không khí tu luyện của thần giới tương đối thông thoáng, cho nên tán tu thần giới đặc biệt nhiều.

Dương Thiên Vấn cũng dần dần hiểu rồi, vì sao người chịu xuyên qua không gian đến cổ chiến trường càng đến càng ít. Bởi vì nơi đó không phải nơi kẻ yếu có thể đi, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách có bản lĩnh bước vào.

Cho nên công tác của "Nhà buôn" này tự nhiên bị cường giả lũng đoạn, nhưng mà có mấy Thần Vương đồng ý làm "Nhà buôn" này? Thật ra rất ít rất ít. Đương nhiên là có Thiên Thần cũng sẽ vì thế mà mạo hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play