Đường đường là Long tôn, tất nhiên biết không ít tân bí của Long giới. Sau khi tiêu hóa những trí nhớ này, Dương Thiên Vấn có một nhận thức hết sức chính xác đối với Long giới. cũng biết địa vị của Thiên Long Tinh ở Long giới. Nhẫn trong tay Dương Thiên Vấn là nhẫn trữ cấp thần khí, đến từ thần điện thẩm phán. Dương Thiên Vấn dùng nhẫn thu lại, liền thu cơ thể rồng dài chừng ngàn mét vào trong nhẫn. Mặc dù máu rồng đã bị hút khô rồi, nhưng là thần thú, trên người nó đều là bảo vật. Dương Thiên Vấn làm sao có thể buông tha?

Nếu như Dương Thiên Vấn là cư sĩ tu ma, sợ là sẽ phải nảy lòng tham, huyết tẩy Long giới mất?

Đương nhiên, mặc dù Dương Thiên Vấn không phải là hạng người đặc biệt lương thiện gì. Nhưng cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội, tự dẫn nhân quả tới. Lần này chính là do Lam Chính Duyệt thấy bảo vật mà động tham niệm, lúc này mới khiến cho Dương Thiên Vấn phải ra tay.

Dương Thiên Vấn sau khi làm xong hết thảy, chân đạp Thuấn Quang Vân, bay về phía xa. Đồng thời, bắt đầu cẩn thận đánh giá thần thương trong tay. Uy lực của thương này quả nhiên lợi hại vô cùng. Mặc dù bây giờ kém sắc bén như Kim Giao Tiễn. Nhưng bàn về sự quỷ dị, thì lại trên nó!

Phong ấn chỉ giải khai một tầng. Chính là chảy máu nửa năm, mới giải khai phong ấn tầng thứ nhất. Hơn nữa thuận lợi nhận chủ. Vừa rồi lại hấp thu toàn bộ máu của một con rồng. Nhưng lại không thấy phong ấn tầng thứ hai có chút phản ứng. Xem ra máu tươi mà phong ấn tầng thứ hai này cần, chỉ sợ sẽ càng nhiều hơn.

Dương Thiên Vấn nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi. Uy lực của cây thương này đúng là đáng sợ. Hắn thu thương vào trong giới chỉ. Đáng tiếc, mặc dù nhận chủ, nhưng lại không cách nào thu vào trong cơ thể, điểm này có chút không tiện.

Dương Thiên Vấn lấy Chỉ Tinh Dẫn Nguyệt Luân ra. Mở cửa Dẫn Nguyệt ra, rời khỏi vũ trụ hư không.

Thân hình lóe lên, Dương Thiên Vấn đã xuất hiện ở trong Truyền Tống Trận. Bước ra khỏi Truyền tống trận. Dương Thiên Vấn dựa theo chỗ ngọc giản chỉ mà đi mua sắm Long hạch.

Căn cứ trí nhớ của Lam Chính Duyệt. Thiên Long Tinh là thánh địa của Long giới. Dưới tình huống bình thường, ngoại trừ người của Thiên Long nhai, bất luận Long tộc nào cũng không được tiến vào Thiên Long Tinh. Nếu không giết không tha. Cho dù là Dương Thiên Vấn tự tin thế nào, cũng sẽ không ngốc đến độ xông vào Thiên Long Tinh ở trong thời kì giới nghiêm. Mà muốn trộm được Thời không bảo tháp, biện pháp tốt nhất tất nhiên là đục nước béo cò. Nước này không *** sao có thể bắt cá?

Long giới chia làm hai phe. Trận doanh Kim long cùng ma long. Mà hai phe này đều có một số Long tộc. Nói thí dụ như bộ tộc Thủy long. Thâm Lam tộc chính là giúp trận doanh của kim long. Thiển Lam tộc chính là giúp đỡ trận doanh ma long. Mà cứ cách ngàn năm, Thiên Long Tinh đều cử hành một buổi tế tự đặc biệt lớn. Cho dù là trận doanh kim long hay là trận doanh ma long đều phải trình diện. Là thịnh hội lớn nhất tính trên Long giới. Đến lúc đó, quần long hội tụ Thiên Long Tinh. Chính là thời cơ tốt nhất để Dương Thiên Vấn trộm lấy Thời không bảo tháp!

Long giới có sùng bái cùng tín ngưỡng vượt quá tưởng tượng đối với long tổ. Có điều cái đó không quan hệ gì với Dương Thiên Vấn hắn. Thánh hội Thiên Long Tinh cách ngàn năm vẫn còn thời gian mấy chục năm. Trong khoảng thời gian này vừa vặn dùng để thu thập một ít Long hạch, tu luyện thử thần công luyện thể đệ nhất của Long tộc mới chiếm được.

Hứng thú tu luyện của Dương Thiên Vấn bị thần công luyện thể đệ nhất của Long tộc khơi dậy. Nếu không phải vì muốn giải phong ấn của thần thương. Hơn nữa phải tránh né sự rình rập của người khác. Dương Thiên Vấn sợ là sẽ không rời khỏi Thủy Lam Tinh. Ở đó quả thật là một chỗ thích hợp ẩn cư tu luyện.

Đáng tiếc, lại không thể không rời khỏi.

Khỏa tinh cầu này là lãnh địa của trận doanh ma long, Dương Thiên Vấn là thân tán tu, ở trận doanh bên kia cũng thế. Dựa theo ngọc giản mà tiểu thương bán long hạch lưu lại ngày đó ở Dược Long Thành, Dương Thiên Vấn tìm được một cửa hàng rất xa hoa. Chưởng quầy của cửa hàng rõ ràng là một cao thủ cấp bậc Long đế.

" vị khách quan kia, không biết đến bổn điếm để mua gì thế? Ngươi xem, Trân Bảo hiên chúng ta cái gì cũng có thể mua, cái gì cũng có thể bán". Chưởng quầy hồ hởi nói.

Dương Thiên Vấn nghe xong, cũng cảm thấy khẩu khí lời này thật ghê gớm. Có điều cũng không biểu hiện ra ngoài, gật đầu hỏi: "tại hạ là được người ta chỉ tới đây mua Long hạch".

Chưởng quầy nghe xong, trên mặt lập tức đầy nụ cười: "Mời mời mời. Hóa ra là khách quý đến thăm. Không biết khách quan muốn bao nhiêu? " Long hạch chính là mặt hàng tuyệt đối cao cấp. Phẩm chất khác biệt, giá cả cũng không giống nhau. Nhưng cho dù là Long hạch cấp thấp nhất cũng bán cực quý. Hơn nữa Long hạch là làm vật phẩm tiêu hao, sử dụng hết liền phế đi. "Có ai không, đi pha trà".

" cái này phải xem quý điếm có bao nhiêu hàng". Dương Thiên Vấn ngồi xuống, bưng tiên trà vừa đưa tới cửa, hớp nhẹ một ngụm, thầm than trà ngon, lá trà như thế, lại uống ngon hơn so với lúc ở Tiên giới trước kia không ít. Ừm. Tí nữa phải mua một ít mang về uống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

" Long hạch của bổn điếm chia làm ba loại thượng trung hạ..". Lời còn chưa nói hết.

Dương Thiên Vấn liền ngắt lời nói: "bổn tọa chỉ cần thượng đẳng. Trung, hạ đẳng không cần phải giới thiệu".

Chưởng quầy vừa nghe, nụ cười càng tăng thêm vài phần, gật đầu đáp: "vậy rất tốt. Bổn điếm có bốn ngàn sáu trăm viên Long hạch thượng đẳng, tất cả đều là mặt hàng phẩm chất thượng giai. Nếu giả thì một đền mười. Về mặt giá cả, khách quan nếu mua sắm số lượng lớn thì tại hạ sẽ tính mỗi viên giá tám vạn năm ngàn tiên thạch thượng phẩm".

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, lắc đầu hỏi: "nếu bổn tọa muốn toàn bộ?"

" muốn toàn bộ? " chưởng quầy sợ hết hồn. Vậy chính là bốn ngàn sáu trăm viên đó! Một khỏa Long hạch ít nhất có thể dùng trên mười năm. Bốn ngàn sáu trăm viên, có thể dùng trên vài ngàn năm. Hơn nữa số lượng không nhỏ. Trân Bảo hiên đã lâu không gặp loại mua bán lớn này.

" sao? Quý điếm không tiện à? " Dương Thiên Vấn nhíu mày hỏi, mua Long hạch có phiền toái như vậy sao? Chẳng lẽ là hạn chế số lượng của mỗi người sao?

" không. Không. Không. Khách quan không nên hiểu lầm. Ngài muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu. Bổn điếm cái gì cũng có thể mua, cái gì cũng có thể bán. Bốn ngàn sáu trăm viên, vậy tại hạ liền làm chủ bán cho ngài với giá mỗi viên bằng trên tám vạn tiên thạch thượng phẩm. Sao? "

" tốt. Đồng ý". Dương Thiên Vấn một ngụm đáp ứng, rất dứt khoát.

" khách quan chờ một lát". Chưởng quầy nói xong liền đi vào chuẩn bị Long hạch.

Chờ một lát sau, chưởng quầy lại đi ra. Trong tay cầm một túi đựng đồ. "Mời khách quan đếm thử".

Dương Thiên Vấn tiếp nhận gói to, thần thức quét qua. Không sai. Đích thật là Long hạch thượng đẳng. Bốn ngàn sáu trăm khỏa, không nhiều cũng không ít.

Dương Thiên Vấn đem Long hạch đổ ra, lại từ trong nhẫn lấy ra ba triệu sáu ngàn tám trăm vạn tiên thạch bỏ vào túi trữ vật, giao cho chưởng quầy đếm rõ ràng xong, phất tay đem Long hạch thu vào trong nhẫn. Cẩn thận nhìn vào, trong nhẫn, tiên hạch vốn Thương tiên tôn lưu lại đã tiêu hết bảy thành. Có thể tưởng tượng xuống, di sản lớn như vậy đến tay Dương Thiên Vấn, chưa tới hai vạn nă, mà đã sắp tiêu hết.

" không tệ không tệ. Buôn bán với khách quan đúng là dứt khoát lại vui sướng. Không biết khách quan còn muốn mua gì nữa? " chưởng quầy cười đến độ con mắt đều nheo lại. Món tiền lớn hơn ba tỷ. Chưởng quầy sao có thể không cười đều độ rộng tới mang tai?

"Ừm. Bổn tọa còn muốn một ít lá trà thượng đẳng. Không biết quý điếm..". Lời nói đến đây thì không nói tiếp nữa.

" có ai không. Gói kỹ ba cân trà Long tinh bổ nguyên mang ra". Chưởng quầy lập tức căn dặn.

Trong lúc đó lại tìm hiểu một ít tin tức về Thiên Long thánh hội từ chưởng quầy. Ngược lại chiếm được một ít tin tức vô cùng hữu dụng.

Sau nửa canh giờ, Dương Thiên Vấn cầm ba cân trà Long tinh bổ nguyên của Trân Bảo hiên tặng rời khỏi Trân Bảo hiên. Lại đi dạo một hồi trong thành, mua một ít linh dược cùng luyện tài không thông thường. Sau đó ra khỏi thành.

Vài cái lách mình trốn vào trong núi rừng. Sau đó dùng độn thổ ẩn dấu tung tích. Sau hai canh giờ, lại cưỡi mây bay ra ngoài biển, định tìm một tòa cô đảo người ở thưa thớt ở ngoài biển để ẩn cư tu luyện.

Từ lúc dò xét được tin tức sau đó tổng hợp lại bộ phận trí nhớ của Lam Chính Duyệt thì biết được. Thiên Long thánh hội mấy chục năm sau, tràng diện sẽ phi thường lớn. Các đại Long tộc đều sẽ phô trương. bọn cao thủ tán tu chân chính của Long giới cũng sẽ trình diện hơn phân nửa. Nhân số rất đông, tai mắt hỗn tạp, đúng là cơ hội trời ban. Bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ đành phải mạo hiểm đoạt hoặc là đợi thời gian ngàn năm nữa.

Mặc dù Dương Thiên Vấn không ngại chờ ngàn năm. Bởi vì ngàn năm đối với giới tiên, ma, yêu hoặc là Long giới mà nói, chỉ là chớp mắt. Dương Thiên Vấn phi thăng đến giới tiên, ma, yêu đến nay chưa tới hai vạn năm, liền đã tu đến tiên tôn đỉnh phong. Cách chí cao phi thăng thần giới chỉ còn một bước ngắn. Cho nên thời gian Dương Thiên Vấn dùng, cũng không cần để tâm. Có điều ngưng lại ngàn năm, ngược lại có chút lãng phí thời gian, không có lợi gì cho mình.

Cho nên, Dương Thiên Vấn hạ quyết tâm. Sau bốn mươi năm, chính là lúc động thủ. Lúc đó, tuy rằng cao thủ phần đông, nhưng là người nhiều miệng loạn. Giữa hai đại trận doanh chắc chắn sẽ tranh đấu gay gắt. Mà bản thân cũng đục nước béo cò vào trong đó. Chẳng phải hay sao?

Rốt cuộc ở trong biển rộng mênh mông tuyển định một tòa cô đảo phương viên mười dặm. Tuy là cô đảo, nhưng mà linh khí bức người. Chỉ là Dương Thiên Vấn không rõ, một nơi tu luyện linh mạch hội tụ như vậy tại sao lại hoang phế, không người chiếm lĩnh? Chẳng lẽ loại tiểu đảo này, ở đây còn nhiều à? Ừm. Cũng có thể. Dù sao vũ trụ to lớn, không có chuyện gì hiếm lạ, có tinh cầu phần đông chính là linh đảo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play