"Ài, đừng nói hứng lên chơi gái luôn tại phòng khách nha."
Hắn cũng chả thích thú gì đứng canh cho người khác khoái lạc, chẳng qua đang có việc cần mới mặt dày đứng đây chờ.
Được một lát, bỗng thấy Nhạc Thành vội vã đi tới.
Tên Nhạc Thành này mặt lúc nào cũng như cục sắt. Chào hỏi không đáp, mời trà bánh không dùng, khô chán hơn tên Trương Bảo kia nhiều.
- Nhạc đại ca, có chuyện gì sao? Điện hạ đang bận ...
- Hừ, không có chuyện của ngươi.
Lăng Phong cười nhạt.
Lát sau, đã thấy Triệu Khánh mặt nhăn nhó đi ra.
"Chuyện gì? Kém như vậy? Chỉ được một lúc như thế đã xong."
Triệu Khánh đi qua chỉ bỏ lại cho Lăng Phong một câu rồi mất hút :
- Ngươi tốt nhất chăm sóc nàng cho tốt, đừng gây chuyện nữa.
Lăng Phong chữ hiểu chữ không.
Triệu Khánh ý tứ đại loại "bản điện hạ đã biết chuyện của ngươi, nhưng cũng không buồn quan tâm, gái của ta không sao là được".
Mặc dù Lăng Phong là chủ nhà, nhưng nếu Triệu Khánh muốn tới làm "công chuyện", gã hoàn toàn có thể đem cận vệ cứ thế xông vào chỗ Tô Đóa Nhi, chả ai cản được, xong việc cứ thế ra về. Triệu Khánh không cần thiêt phải thông báo gì cho Lăng Phong như vừa rồi.
Triệu Khánh gọi Lăng Phong ra trước, chủ yếu để hắn xem sắc mặt của hoàng tử không được tốt, khôn hồn thì lần sau tỏ điểm bản lĩnh, làm không xong không cần sát thủ xử lý Triệu Khánh cũng xử lý Lăng Phong thôi.
Lăng Phong vô cùng bực tức, ông lớn lại đem con bỏ chợ, mặc kệ chuyện của hắn.
...
Lăng Phong vào phòng, thấy Tô Đóa Nhi ngồi ủ rũ một chỗ.
Nàng đang mặc một bộ váy dài tỉ mỉ, xem ra vưà rồi cũng muốn lấy lòng Triệu Khánh. Chỉ là trên mặt dường như còn có vết hằn 5 ngón tay.
Chiếc váy này do Lăng Phong thiết kế đặc biệt cho nàng, chân váy cắt thành nhiều mảnh, mỗi khi nàng tung chân sẽ bay bay vô cùng đẹp mắt.
Lăng Phong không khỏi nghĩ vẩn vơ, vừa rồi rút cục Triệu Khánh đã “làm gì” hay chưa?
- Tô ... cô nương?
- Lăng đại ca? Huynh bị thương sao còn chưa về nghỉ?
Tô Đóa Nhi ngước lên nhìn hắn, gượng cười nói.
Lăng Phong thở ra :
- Ta? Bị thương ngoài da thôi. Mặt muội là chuyện gi vậy?
- Muội không có gì đâu.
Tô Đóa Nhi quay mặt đi, cố che đi vêt bị đánh, lại nói :
- Đúng rồi, tối hôm qua ... Chẳng phải huynh nói với muội, không lúc nào được buông xuôi sao? Nhưng tối qua, muội thấy huynh có vẻ như muốn buông xuôi.
- Ta có sao?
Lăng Phong cố làm ra vẻ. Nhưng khuôn mặt hắn cũng nghiêm túc lại, ngồi xuống phía bên kia bàn.
- Lúc đó ta chấp nhận, vì ta đã cố gắng hết sức của mình, không phải hối hận.
Tô Đóa Nhi trầm ngâm một lúc, lại hỏi :
- Lăng đại ca, huynh ... sống vì điều gì?
- Tối qua ta chỉ muốn mẫu thân và ta được sống yên ổn. Bây giờ, ta muốn giải quyết sạch sẽ chuyện này. Nếu qua chuyện này, ta sẽ mạnh mẽ hơn, để không bị uy hiếp như vậy nữa.
Tô Đóa Nhi nhìn Lăng Phong một lát.
- Huynh nói xem, muội nên vì điều gì để cố gắng đây?
- Muội? Cái này ... chính muội phải tự quyết định thôi. Nếu ta là muội, có thể là đi tìm hạnh phúc của mình.
Tô Đóa Nhi khở sở nói thầm, như thể chỉ muốn một mình mình nghe :
- Tìm hạnh phúc? Muội có thể sao?
Lăng Phong cũng nhận ra Đóa Nhi đang có tâm sự, liền nói :
- Đừng nghĩ hạnh phúc chỉ có chuyện nam nữ thôi. Muội còn trẻ, lại yêu thích múa như vậy, vậy có thể luyện tập thành thiên hạ đệ nhất gì đó đi. Theo đuổi ước mơ cũng là một kiểu hạnh phúc. Giống như ta có nhiều tiền là hạnh phúc, haha.
Tô Đóa Nhi ánh mắt thay đổi, nhưng vẫn im lặng.
- Nói chung dù muội chọn điều gì, ta luôn ủng hộ. Múa ta không biết, nhưng mấy thứ như trang phục múa, thì ta luôn sẵn sàng giúp. Đúng rồi, mấy bộ váy áo hôm nọ, muội dùng được chứ?
Tô Đóa Nhi bỗng ngước mặt, cười tươi tắn :
- Lăng đại ca, huynh có bận không?
- Cũng không. Có chuyện gì sao?
- Vậy ... huynh có muốn xem muội múa không?
- Múa? Bây giờ?
Tô Đóa Nhi gật đầu, nói :
- Có lẽ ... muội không ở đây được lâu nữa. Huynh lần sau muốn xem muội múa, sẽ phải trả tiền đó.
- Vậy được thôi! - Lăng Phong cười.
...
Lăng Phong ngắm nhìn Tô Đóa Nhi múa, như tiên nữ trước mắt, váy áo bay lượn, dần dần sinh mê mẩn. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn nàng múa ở gần như vậy.
Đáng chết nhất là, bởi vì hắn là khán giả duy nhất, ánh mắt nàng cứ dính chặt vào hắn, giống như ... liếc mắt đưa tình.
Dục hỏa trong lòng Lăng Phong bị kích thích, chậm rãi bốc lên lúc nào không hay.
Bỗng nhiên ...
- Aa ...
Tô Đóa Nhi khẽ kêu một tiếng, cả người ngã ra, có lẽ vì tinh thần không tốt, bước chân bị sai.
Lăng Phong theo phản xạ vội lao đến đón lấy. Chỉ kịp cảm nhận một thân thể thơm tho nhu nhuyễn ngã vào lòng mình.
- Lăng ... Lăng đại ca.
Đóa Nhi nhẹ nhàng kinh hô.
Lăng Phong lúc này mới phát giác, bàn tay hắn không biết làm sao, lại đang đặt lên ... bầu ngực trái của Đóa Nhi.
Cho dù là cách hai ba lớp vải, Lăng Phong vẫn cảm nhận được chỗ đó no đủ cao ngất.
Như một phản xạ không điều kiện, bàn tay Lăng Phong liền nắn bóp.
- A ...
Tô Đóa Nhi khẽ rên, da mặt chín hồng, toàn thân như nhũn ra.
Một tay nàng đưa lên chụp lấy tay Lăng Phong, dường như đã muốn cự tuyệt hắn, nhưng rồi lại không nỡ, cũng không đủ khí lực.
- Đóa Nhi, ta ...
Tô Đóa Nhi cúi gằm mặt, hai tai đã đỏ bừng.
Lăng Phong tay trái bị cảm giác mềm mại kích động, căn bản không có lý do để dừng nữa. Một bên dùng lực xoa nắn, tay còn lại vòng ra sau, ôm lấy thân hình Đóa Nhi, vuốt ve sau lưng nàng, Đóa Nhi rốt cục ... hỏng mất.
- Đại ca, đừng ... Muội ...
Nàng ngước mắt nhìn Lăng Phong, ánh mắt cầu xin.
Chỉ là, ánh mắt đó rơi vào mắt Lăng Phong, lại thành mang theo vô hạn xuân tình.
Lăng Phong từng trải ít nhiều, dựa vào ánh mắt kia, hắn liền biết Đóa Nhi không bài xích chuyện tiếp theo. Bởi vì lúc này Lăng Phong cũng không hề toàn lực khống chế nàng ấy. Nếu thực sự muốn chống đối, Đóa Nhi hoàn toàn có thể vùng vằng bỏ chạy, dơ chân đạp hắn ra, hay tát vào mặt hắn.
“Nàng ấy không cự tuyệt ta?” Lăng Phong chợt nghĩ.
Lăng Phong huyết khí phương cương, xuyên không đến nay vẫn một thân xử nam. Bị cảnh này kích thích, một cái ham muốn nguyên thủy bỗng toát lên trong đầu hắn.
Đêm hôm trước bị đè nén áp bức, một bụng tì khí khó chịu vẫn chưa nguôi ngoai. Triệu Khánh chơi đùa hắn như một con kiến không quản sống chết, vậy thì hắn sẽ chơi đùa nữ nhân Triệu Khánh, giải tỏa bức bối.
Lại nghĩ đến. Dù sao nàng ta cũng là một ca kỹ, có lẽ đã qua tay bao người. Vừa rồi cũng đã bị Triệu Khánh chiếm đoạt sờ soạng, cho dù mình có thò một tay vào thêm, cũng ... có làm sao đâu?
Nói chung, Lăng Phong lúc này đã là tinh trùng thượng não, sắc đảm bao thiên, làm gì còn nghĩ được tiền căn hậu quả. Chỉ nghĩ đến bản thân là một tên hạ nhân thấp kém, bị chửi là “phế vật”, trước mắt lại là nữ nhân của Hoàng tử. Một cỗ cảm giác kích thích cứ thế thúc đẩy hắn.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng, Lăng Phong nhịn không được lập tức hôn xuống.
- Ưm!
Đôi môi anh đào, ngọt lịm.
Bị Lăng Phong hôn bất ngờ, Tô Đóa Nhi mắt hạnh trừng lên. Mà khi Lăng Phong đưa đầu lưỡi tách làn môi xâm nhập, Tô Đóa Nhi rút cục đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Phảng phất toàn thân cảm giác như sắp nổ tung.
Lăng Phong một tay đỡ lấy cổ nàng, dùng sức ôm chặt. Đóa Nhi ngửa đầu, một lần nữa nhắm mắt, đầu lưỡi nàng bị hắn chơi đùa đến điên loạn, hơi thở nàng đình chỉ. Nàng chỉ còn biết đắm chìm vào cảm giác ẩm ướt ôn nhuyễn quấn quyện vào nhau.
Tay phải Lăng Phong tiếp tục vỗ về chơi đùa trước ngực. Hắn phát hiện, ngọn bồ đào mềm mại của nàng đã sung huyết cứng dần lên.
Thân thể nàng ấy sinh phản ứng với hắn?
Đóa Nhi cũng xấu hổ khôn cùng. Bị Lăng Phong hôn môi cùng hai tay vuốt ve điêu luyện, Đóa Nhi trước nay căn bản chưa từng trải qua chuyện này, nàng không biết làm sao chống đỡ. Nàng bắt đầu lạc vào dục hỏa.
Toàn thân nàng dần mềm yếu, tựa vào người Lăng Phong, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Lăng Phong liền dần dần hạ tay xuống. Lướt qua eo thon, đùi ngọc, rút cục thăm dò đến suối cốc non mềm giữa hai chân nàng. Khi tay Lăng Phong cách vải bông chạm đến nhụy hoa, Đóa Nhi lập tức run bắn người, hai chân kẹp chặt lấy tay Lăng Phong, rụt cổ nói :
- Lăng đại ca, không được ... Chỗ đó ... không được.
Tô Đóa Nhi khẽ cầu khẩn, nhưng hai tay nàng đang giữ lấy tay trái Lăng Phong lại không thể đẩy nó ra được, ngược lai còn giống như muốn giữ nó ở lại. Thân thể nàng giãy dụa, vô tình lại phối hợp với hắn, cảm giác càng ... thoải mái.
Lăng Phong kiếp trước chinh chiến không ít trận địa, cũng coi như một tên cao thủ giường chiếu. Hắn biết rõ lúc này nên làm thế nào để khiêu khích cực hạn nữ nhân.
Lăng Phong không hé răng lấy một chữ, một tay dùng sức kéo thân thể yêu kiều vào ngực. Mặt Lăng Phong ở ngay bên tai Đóa Nhi. Mũi hắn ngửi ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt của nàng. Miệng thổi nhẹ một cái vào thùy tai, Đóa Nhi lập tức giật một cái tê dại.
- Aa!
“Nàng ấy thế mà tiết thân rồi?” Lăng Phong không khỏi bất ngờ. Thân thể Đóa Nhi xem ra rất nhạy cảm.
Thân thể nàng run rẩy, áo váy trễ vai nhân đó tụt hẳn xuống, thân hình sáng trong như ngọc của nàng bạo lộ.
Lăng Phong hít một hơi. Theo thói quen luồn tay ra sau lưng, phát hiện một vấn đề.
Đây là lần đầu hắn đụng phải “áo ngực” cổ đại, căn bản không biết vị trí nút thắt ở đâu.
Lần mò một lúc mới giải khai được cái yếm, bộ ngực no đủ rút cục được giải phóng, cao thẳng song song, long lanh hoàn mĩ, mũi nhọn hồng phấn cũng đã bại lộ, hơi hơi rung động trước gió.
Lăng Phong không thể chờ nổi nữa.
Hắn liền ôm lấy nàng, đẩy ngã ra sàn nhà. Vục mặt xuống, một bên miệng một bên tay tiến công “hai điểm cao chiến lược” hồng hồng.
Tô Đóa Nhi run rẩy lợi hại, bởi vì nàng cảm nhận rõ ràng hạ thể cứng rắn của Lăng Phong ở ngay trên đùi mình. Cảm giác nhiệt khí cùng nhịp đập của nó truyền sang, mặt nàng đỏ bừng, trái tim đập lộn xộn.
Đóa Nhi rên rỉ liên hồi, hô hấp dần dần dồn dập, nhiệt độ cơ thể nàng dần dần lên cao.
Lăng Phong biết rõ, nàng đã động tình.
Một tay hắn xốc lên làn váy, một đôi đùi ngọc dụ người phạm tội cứ như vậy bạo lộ ra. Mảnh nội khố đã sớm bị mật dịch thấm ướt đẫm, Lăng Phong liền nhẹ nhàng lần mò cởi bỏ sợi dây. Chỉ là, Đóa Nhi đã kẹp chặt hai đùi.
Lăng Phong nuốt một ngụm nước miếng, dè dặt hỏi :
- Đóa Nhi, ta ... muốn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT