Lại một ngày.

Sảnh Phong Vân tơ lụa hiện đang có một đóa phù dung, Lăng Vân.

Lăng Vân ánh mắt thất thần nhìn gì đó, có vẻ đang có điều suy nghĩ. Lăng Phong thì lại không thấy đâu. Bình thường mỗi khi Lăng Vân ghé tiệm, Lăng Phong đều túc trực bên cạnh không chịu rời.

Lăng Vân đang chịu áp lực trong lòng, hôm nay nàng nhận được thư từ Lăng gia Tô Châu.

Từ sau khi Lăng Chiến Lăng Hùng chết, sinh ý Lăng gia từ từ đi xuống. Mặt ngoài tuy vẫn kinh doanh như cũ, nhưng là người nắm giữ huyết mạch buôn bán, Lăng Vân rất rõ ràng tình hình không khả quan.

Phong Vân tơ lụa là một điểm sáng, nhưng rất nhỏ nhoi.

Nàng cũng có ý định đưa mô hình Phong Vân tơ lụa làm lớn hơn. Nhưng rất tiếc, lại không thuyết phục được các trưởng lão khác, đành tạm thời dừng lại. Dù sao, một cái gia tộc kinh doanh lâu đời, không thể nói muốn thay đổi là đổi ngay được.

Lăng Vân kiên cường lo nghĩ, bôn ba lao lực, đến thời gian thở cũng không có. Cũng chỉ có Phong Vân tơ lụa này, tuy sinh ý không phải quá tốt, nhưng không hiểu sao lại đem đến gì đó tươi sáng nhẹ nhõm cho Lăng Vân. Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, nàng đều tới đây.

- Lăng chưởng quầy đâu?

- Bẩm, từ sáng đã đi tiệm giày đầu phố. Nói là có thứ gì đó muốn làm thử.

- Tiệm giày? Tên này lại muốn làm cái gì nữa đây?

...

Cùng lúc, ở một tiệm đóng giày gần đó.

Mấy hôm nay Lăng Phong đang xúc tiến một đồ vật mới.

Mặc dù đã quyết tâm ém các ý tưởng mới lạ lại, không đem ra kinh doanh, nhưng Lăng Phong vẫn không nhịn được làm thử vài thứ, chủ yếu phục vụ cho bản thân.

Lần này là giày cao gót.

Cứ mỗi lần nhìn thấy Lăng Vân, Lăng Phong lại không dừng được muốn “thử nghiệm” làm đẹp trên người nàng. Lần trước nội y bị Lý Minh Nguyệt cầm đi mất, Lăng Phong cũng đã lén lút làm lại vài bộ, nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho Vân tỷ, sợ tỷ ấy phản cảm về sau không thể thuyết phục cái khác được. Vì vậy hắn nghĩ đến giày cao gót. Đầu tiên đưa ra giày cao gót, rồi sẽ nói đến nội y.

Phong Vân tơ lụa cũng không kinh doanh giày, cho nên việc làm giày phải làm bên ngoài.

Để giấu diếm công thức “bí mật”, Lăng Phong buộc phải chia ra nhiều công đoạn, mỗi cái làm một chỗ.

Làm giày cao gót cũng không quá khó, hình thù ra sao Lăng Phong nhớ rõ, mất tầm một mày bôi bôi xóa xóa trên bản vẽ, tạm có thể chia làm 2 3 công đoạn tách biệt hẳn với nhau, làm đế, làm gót, làm da các loại. Phần đóng sản phẩm Lăng Phong sẽ tự làm.

Ngoài ra, còn có vài điểm tạm gọi là “bí mật chế tạo”, chỉ cần không để lộ ra, người khác khó lòng làm theo được.

Tỷ dụ, bởi vì giày cao gót thiết kế chịu lực nghiêng vài chục độ, gót giày cần phải có một cây tạm gọi là “đinh cường lực” để chịu lực. Nếu không có cây đinh này, gót giày căn bản không thể thừa nhận thể trọng của người mang. Dù cho người đó có nhẹ thế nào, mang giày vào đi hai bước lập tức sẽ bung bét.

Rút cục, sau vài ngày chạy đi chạy lại, một đôi giày cao gót thủ công thô sơ cứ thế ra đời.

Lăng Phong cầm thành phẩm, vui vẻ trở về.

Không nghĩ đến lại gặp Lăng Vân chờ sẵn trong tiệm.

- Vân tỷ, đến rồi sao?

- Ngươi đi đâu giờ này mới về?

Lăng Vân nhìn thứ gì đó hình thù cổ quái trên tay Lăng Phong vừa hỏi.

- Hềhề, tỷ theo ta vào trong là biết ngay thôi.

Gần đây Lăng Vân thường xuyên bàn bạc với Lăng Phong ở gian sau, cho nên nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều đứng lên đi vào. Thầm nghĩ có lẽ hắn lại có ý tưởng gì mới.

...

- Đây là giày? Vì sao kỳ quái như vậy?

- Nó gọi là ... giày cao gót.

Lăng Vân nhìn nhìn cái “giày cao gót” kia, bất khả tư nghị.

Mặt giày nghiêng nghiêng không chắc chắn, gót thì nhọn hẳn lên, chưa mang đã thấy không thể vững vàng. Chỉ sợ mang vào đứng một chỗ còn khó, đừng nói đi đường. Đi vài bước không khéo sẽ ngã dập mặt.

Lăng Phong e dè hỏi :

- Ngươi muốn ta mang nó?

- Đúng vậy, cái đôi giày này, tỷ đừng nhìn bề ngoài mà vội đánh giá. Nó chứa đụng ma lực đấy.

- Ma lực?

Lăng Phong cười bí hiểm :

- Tỷ hiện tại đã rất đẹp rồi. Nhưng có nó, sẽ giúp dáng người của tỷ còn đẹp thêm mấy lần nữa.

- Ngươi nói ba xạo cái gì đó.

Lăng Vân và Tiểu Tinh đồng thời tò mò nhìn lại đôi giày sẽ giúp “đẹp thêm mấy lần” kia.

- Tỷ cứ mặc vào là biết.

- Tiểu Tinh, giúp ta ...

- Ấy, đôi giày này phải đích thân ta chỉ cho tỷ cách mang mới được. Tiểu Tinh là không thể đâu.

Tiểu Tinh không phục nói :

- Mang giày thôi, có cái gì mà hiếm lạ chứ.

Lăng Phong khoanh tay.

- Không tin? Vậy ngươi thử đi.

Lăng Phong đương nhiên biết một người chưa mang giày cao gót bao giờ, sẽ khó mang nó thế nào. Đại khái liên quan đến thói quen giữ trọng tâm cơ thể, mang vài lần mới quen được.

Quả nhiên, đặt đôi giày xuống đất xong, Tiểu Tinh liền bối rối ra mặt, Lăng Vân cũng lưỡng lự không dám xỏ chân ngọc vào. Bất kỳ ai nhìn thấy một vật cố định trên cái gót nhọn như vậy đều sẽ thấy bất an.

- Lăng Phong, đi cái này sẽ ... an toàn chứ?

- Yên tâm đi. Ta làm sao có thể để tỷ gặp nguy hiểm chứ. Để ta giúp tỷ mang.

Lăng Phong nhìn đôi chân của Vân tỷ lấp ló dưới làn váy, hai mắt tỏa sáng, cố nén kích động. Hắn quỳ một chân xuống đất, nói :

- Vân tỷ, phiền toái tỷ đặt chân phải lên đùi ta.

- Đặt ... đặt lên đùi ngươi?

Lăng Vân lắp bắp.

- Tiểu Tinh, giúp Vân tỷ giữ thăng bằng.

Tiểu Tinh thiếu nữ tinh quái, cũng rất tò mò đôi giày “cổ quái” này, lập tức nghe lời, ôm lấy tay Lăng Vân.

Lăng Vân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thình lình chân ngọc đã bị Lăng Phong bắt lấy. Đáng nói là, hắn lại đang quỳ trước mặt nàng, mặt hắn cúi thấp ngay gần bụng nàng. Cũng may đôi chân bị làn váy dài che hết, bằng không chỉ sợ bắp đùi cũng sẽ lộ ra hết cho hắn nhìn.

“A, hắn đang ... nắm lấy chân ta sao? Hắn ... cúi ở đó làm gì?”

Lăng Vân đầu óc hỗn loạn, gần như không biết mình đang mang giày hay làm gì, một cỗ cảm giác xấu hổ bốc lên.

- Rồi, tỷ bám chắc vào Tiểu Tinh, đến lượt chân trái.

- A, trái ... chân trái?

Bất đắc dĩ Lăng Vân chỉ có thể mờ mờ mịt mịt làm theo.

- Rồi đó!

Lăng Vân đứng thẳng người, Tiểu Tinh liền hai mắt tỏa sáng :

- Oa, Đai tiểu thư, giống như ... quả thật là đẹp hơn trước.

- Phải không? Sao ta ... không thấy gì cả? Chỉ thấy hơi đau chân.

- Tỷ đi lại thử. Cố gắng đạp bằng mũi chân.

Lăng Vân dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tinh, giống như trẻ con tập đi, lững thững bước ra trước. Chỉ là, vì không có kinh nghiệm, cả người nàng cứ lung la lung lay, giống như gió nhẹ rung cành liễu, thân hình yểu điệu nghiêng qua nghiêng lại, phảng phất như muốn đùa cợt nam nhân.

Rút cục ...

- A!

Một tiếng hốt hoảng vang lên. Khi Lăng Vân thanh tỉnh lại, phát hiện ... thân mình đã nằm gọn trong lòng Lăng Phong.

Nàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Lăng Phong cười cười nhìn mình, hai má nàng ửng đỏ.

- Đại tiểu thư, có sao không?

- Ta không sao.

Lăng Vân vội đứng thẳng, né tránh ánh mắt ai đó.

- Giày này ... thật là khó đi.

Tiểu Tinh thì lại hào hứng :

- Nhưng nó thực sự làm đại tiểu thư đẹp lên đó.

- Đẹp lên như thế nào?

- Muội cũng không biết nữa. Nhưng cảm giác ... là rất đẹp.

Lăng Phong tủm tỉm cười.

Đương nhiên phải đẹp hơn. Đây là vấn đề thẩm mỹ 3 vòng mà thế giới văn minh đúc rút ra. Mang giày cao gót, ngoài việc làm cơ thể cao lên, còn khiến vòng 3 nở ra sau một chút, vòng 2 hóp lại một chút, vòng 1 phải ưỡn ra trước một chút. Ba cái “một chút” này sẽ khiến số đo trở nên hoàn hào hơn, chính là tư thế “ngực tấn công mông phòng thủ” trong truyền thuyết, không đẹp hơn mới là lạ.

Lăng Phong nói :

- Tỷ tự mình nhìn vào gương đồng đi.

Lại nói, gương đồng trong phòng này là gương toàn thân, Lăng Phong cố ý đặt hàng. Tuy hơi mờ mờ nhưng cũng nhìn được, Lăng Phong cũng không biết làm thủy tinh.

Lăng Vân nhìn vào gương, hai mắt liền lộ vẻ không dám tin.

Nàng cũng không biết vấn đề ở đâu, nhưng quả thật là ... mình đẹp hơn trước thật.

- Ngươi muốn bán cái này sao?

- Không bán! - Lăng Phong cười đáp.

- Không bán?

Lăng Phong nghiêm túc nói :

- Đúng vậy, ta làm nó chỉ để riêng tỷ mang thôi, tạm thời không muốn bán cho ai hết. Cho nên tỷ cũng đừng để người nào khác cầm về nghiên cứu. Mà, đôi giày này tỷ cảm giác không sai, nó không tiện dùng hàng ngày, đi không quen rất dễ trẹo cổ chân.

“Riêng cho ta? Vì sao lại riêng cho ta?” Lăng Vân không khỏi nghĩ lung tung.

Ngoài mặt lại cố trấn tĩnh :

- Vậy thì ... ta giữ nó làm gì?

- Mỗi ngày tỷ có thể dùng nó tập luyện một chút, nó sẽ giúp dáng người tỷ hoàn hảo hơn.

Lăng Vân nhìn lại đôi giày “ma lực”, nửa tin nửa ngờ.

- Bây giờ thì tỷ đã tin ma lực ta làm ra chưa?

Lăng Phong liền rút ra một hộp nhỏ, nói :

- Kết hợp thêm cái này vào, ta đảm bảo tỷ sẽ là mỹ nữ đẹp nhất.

Lăng Vân không khỏi hiếu kỳ, mở hộp nọ ra.

Vừa mở ra liền đỏ mặt :

- Ngươi ...

- Làm sao vậy?

Lăng Vân sẵng giọng giận dỗi :

- Minh Nguyệt nói không sai. Ngươi bày trò một thôi một hồi, rút cục cũng chỉ vì muốn ta mặc cái thứ nội y ghê tởm này cho ngươi nhìn, đúng hay không?

- Vân tỷ, ta là thật sự ...

- Ngươi im đi! Ta cũng không phải ... không phải thê tử của ngươi. Ngươi muốn ta đẹp lên làm gì? Rõ ràng đều là nói dối. Ngươi là đồ biến thái!

Nói rồi Lăng Vân cùng Tiểu Tinh dùng dằng bỏ đi. Chỉ là, lại không quên cầm theo “giày cao gót”.

- Vân tỷ, Vân tỷ, ta muốn giải thích ...

Lăng Phong buồn bực ra mặt.

Làm ơn mắc oán. Đúng là hắn cũng muốn nhìn Vân tỷ mặc nội y thật, nhưng cũng chỉ là phụ thôi. Ý chính vẫn là vì tương lai hình thể của nữ nhân Đại Tống. Một bầu trời tư cách như vậy lại bị mắng là biến thái.

Nhọ!

Vân tỷ là người dễ nói chuyện “nội y” nhất, ngoài ra Lăng Phong chẳng biết nói với ai. Hắn còn chưa có người yêu. Không lẽ đi nói với Lâm thị? Thôi bỏ đi.

Đúng lúc này, Mặc lão đến tiệm.

- Công tử, có chuyện rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play