Ở dưới sân khấu, Tô Đóa Nhi bắt đầu biểu diễn.

Vẫn như lúc ở Tô Châu, nàng giỏi nhất là múa, giờ đây thêm váy áo màu sắc, còn thêm phần cuốn hút hơn. Thật giống như tiên nữ đang múa, khiến Lăng Phong dù nhìn mỹ nữ ở nhà quen vẫn cứ ngỡ đang trên trời.

"Oa ..."

Tô Đóa Nhi vừa dừng tiết mục, ở dưới đã ồn ào một mảnh, vỗ tay hò hét nhảy nhót loạn xạ, hận không thể phi luôn lên sân khấu ôm ấp người đẹp.

- Tiếp theo đây là phần hấp dẫn nhất của hôm nay. Tô tiểu thư hôm nay muốn chọn người gửi gắm cả đời, tìm lang quân như ý, vừa rồi một khúc Phượng Cầu Hoàng, công tử thiếu gia đều xem qua, tuyệt đối nhân gian khó thấy.

"Đấu giá người đẹp?" Lăng Phong không nghĩ hôm nay được xem trò hay này.

Nghĩ lại, hắn lại thở dài.

Con người mà bị đem ra như hàng hóa, dù có giá bao nhiêu đi nữa cũng là một chuyện thương tâm. Bản thân hắn nếu bị đem ra bán như vậy, có lẽ sẽ không chịu được, trừ khi thành người mất hồn. Chuyện này không phải vấn đề giá bao nhiêu, một con người, tốt nhất là vô giá.

Xem ra đây là hàng của Tần Vương muốn mua hôm nay.

"Có điều sao không trực tiếp thu vào, làm gì ai dám ngăn Hoàng tử. Hay là có kẻ khác thế lực tương đương?"

Tô Đóa Nhi năm nay vừa tròn 18, tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Lúc nàng còn ở Tô Châu, là tài nữ đệ nhất của Thu Cung phường, có thể nói muốn gì được nấy. Điểm trọng yếu, có Dương Tu, tri Tô Châu làm người đỡ đầu, ai cũng nghĩ nàng là vật trong tay của tri châu đại nhân, chẳng còn vị nào dám hó hé, cũng giúp Tô Đóa Nhi bớt đi rất nhiều phiền phức.

Tô Đóa Nhi ban đầu nghĩ mình thật may mắn, tỷ muội trong phường đều lộ vẻ ghen tỵ rõ trên mặt. Nàng tuy sống chốn thuyền hoa, trưởng thành sớm, cũng đóan tương lai một ngày có lẽ sẽ thành người của đại nhân. Sắc đẹp tài năng như nàng, ít nhất cũng phải làm thiếp, như vậy cũng được. Dù sao ngươi kia cũng là quan to, làm thiếp cho lão cũng là kết cục khá tốt cho nữ tử phong trần.

Tiếc là vị tri châu kia hình như chỉ nuôi nàng như nuôi sủng vật, lúc cần thì đem ra khoe, không có ý định xài. Tô Đóa Nhi tìm hiểu một chút, mới biết hóa ra vị đại quan này gần đây với thê thiếp cũng khá ít qua lại, nghe đồn có bệnh kín gì đó.

Đối thủ trực tiếp nhất của nàng ở Tô Châu chính là Ngô Oánh Oánh.

Năm vừa rồi Hoa khôi hội, Tô Đóa Nhi cố gắng hết sức vẫn không thể tranh giải nhất với nàng kia. Chỉ có điều, chỉ mấy hôm sau nàng nghe tỉ muội nói, mỹ nữ họ Ngô đã hoàn toàn rời khỏi Hoa Tú phường. Tô Đóa Nhi không tin được, cũng không giải thích nổi? Ngô Óanh Óanh thậm chí danh khí còn cao hơn nàng, sao lại có quyết định nhảm nhí như thế? Tô Đóa Nhi lúc đó nghĩ chắc họ Ngô có chuyện xấu gì đó, sợ bị lộ mà bỏ trốn cũng nên.

Ngô Oánh Oánh rút lui, Tô Đóa Nhi điềm nhiên thành đệ nhất, nhưng đối với nàng mà nói, cuộc sống không thay đổi mấy, thậm chí có phần tẻ nhạt hơn. Lúc trước nàng luyện tập, cốt để vượt qua người kia, bây giờ người ta nghỉ rồi, nàng hụt hẫng, mất đi mục đích. Còn cái gì câu dẫn nam nhân, trước giờ dưới cái bóng Dương Tu, nàng không phải gặp nhiều, không có thói quen đó.

Cho đến khi xảy ra một chuyện.

Dương Thái, con trai Dương Tu, chưa tới 15 tuổi, lông còn chưa mọc đủ, thiếu gia ăn chơi nhất nhì Tô Châu. Đang đêm hắn xông vào phòng Tô Đóa Nhi đòi phục vụ. Tô Đóa Nhi lúc đó sợ chết khiếp ra, nàng trước nay cũng nghĩ đến chuyện chim tìm cành đậu, nhưng đậu phải ở chỗ Dương Tu, tên thiếu niên này tương lai phải gọi nàng một tiếng di nương mới phải. Nàng tuy chỉ hơn hắn 3 4 tuổi, nhưng không chấp nhận nổi để một thằng nhóc làm chuyện khinh cuồng này với mình được, nàng chịu không nổi.

Tô Đóa Nhi giận quá tát hắn một cái chạy ra ngoài, chờ Dương tri châu tới phân xử.

Chẳng ngờ, Dương Tu tới nơi thấy con mình bị tát, mắng nàng xối xả, cái gì chó mèo thân phận, ti tiện từ ngữ đều đem ra, nói nàng là ** điếm thanh lâu, còn mơ mộng hão huyền. Tô Đóa Nhi lúc đó như chết cứng tại chỗ, chỉ trong một ngày, từ trên cao rơi thẳng xuống đất, nhục nhã ê chề, lo sợ bất an. Đến lúc đó, nàng mới thực sự biết đâu mới là vị trí của mình.

Tô Đóa Nhi nhận ra thì đã muộn, lúc đó nàng thậm chí thấy Ngô Oánh Oánh làm thật đúng đắn. Nhưng người ta đã chuẩn bị từ lâu, rút lui nhẹ nhàng, còn nàng thì không, lâu nay sống trong mơ tưởng.

Vì thế nàng nhờ vài tỷ muội giúp đỡ, đang đêm bỏ trốn lên kinh thành. Cũng may tú bà nuôi nàng từ nhỏ thương cảm, lúc đầu còn khuyên Tô Đóa Nhi chấp nhận số phận, về sau thấy nàng quyết tâm liền ra tay giúp đỡ, viết lá thư lên kinh thành.

Lên đến Trường An, Tô Đóa Nhi nhờ vào lá thư chật vật xin vào Thất Tú phường, nghe nói nơi đây thuần biểu diễn, lão bản là một tỷ tỷ. Tô Đóa Nhi tuy chán nản, nhưng cùng đường, lại hòan tòan sợ hãi thế giới bên ngoài, đành ngậm ngùi trở về con đường cũ.

Mỹ nữ vào Thất Tú các, tài năng sắc đẹp nổi bật, dĩ nhiên nhanh chóng trở thành hồng nhân. Tô Đóa Nhi rất nhanh lại gây chú ý của công tử thiếu gia kinh thành, tranh đua nhau với người đẹp, làm đủ thứ trò tiếp cận. Lúc trước Tô Đóa Nhi rất thích cảnh này, nàng nghĩ đó là do nàng danh giá, nam nhân phải giành giật mới với tới nàng. Nhưng sau chuyện kia, Tô Đóa Nhi cũng trầm lặng hơn, nàng biết đám kia không phải tranh giành nàng, mà dùng nàng tranh gìanh sĩ diện của họ.

Còn chưa kể bây giờ cảnh lạ vật lạ, bị tỷ muội ghét bỏ đố kỵ, nói năng xóc xỉa suốt ngày. Nàng muốn buông xuôi mặc kệ.

Gần đây, Tô Đóa Nhi nghe nói mình được một vị đại nhân vật để ý, muốn nuôi nàng riêng để chơi, lão bản nương còn nói người này khó đắc tội, sợ rằng không thể lui được nữa. Tô Đóa Nhi chỉ có thể than thân trách phận, chạy đông chạy tây, rút cục cũng không thoát được số phận an bài. Lần này nàng không muốn chạy trốn nữa, nàng thực sự nản rồi. Hôm nay lão bản tổ chức lần biểu diễn cuối này, xem như rao bán Tô Đóa Nhi, vị kia nếu thực sự yêu thích, vậy sẽ theo đuổi, nếu còn ai đó cao tay hơn, vậy thì tùy đi.

...

Giọng tên xướng lại vang lên.

- Chẳng qua Tô tài nữ vẫn muốn chọn người tâm đầu ý hợp, nên muốn gửi gắm chút tiếng lòng.

- Tiểu nữ tử tuy thi từ kém cỏi, nay chỉ muốn tỏ nỗi lòng, chẳng may có vị nào hiểu được nó, thì xin thương tiếc nữ tử, vậy cũng mãn nguyện.

Lăng Phong nghe mà buồn cười. Chuyện này thực tế nói cho vui như thế. Những kẻ kia đều giống như Triệu Khánh, đến đây trong đầu toàn tinh trùng, làm gì có dây thần kinh nào mà "tâm đầu ý hợp"? Cùng lắm bỏ tiền ra thuê trợ thủ như Dư Minh Sinh, cuối cùng cũng vẫn là ai bỏ nhiều tiền thuê trợ thủ cao tay hơn. Nói cho cùng, nghe nói thời này nữ tử cưới chồng thậm chí không được chọn, đêm tân hôn mới biết mặt, Tô Đóa Nhi còn được nhìn mặt chồng vẫn đỡ chán.

Tô Đóa Nhi cô độc thê lương giữa sân khấu, cảnh tượng của nàng, chả khác gì thiếu nữ bán thân để tang cha, rất thê thảm. Nhưng vào trong mắt mấy kẻ khác, còn nghĩ nàng ta đang diễn xuất đòi thêm tiền. Đám ở dưới chả quan tâm diễn hay không diễn, cố gắng nhìn được chỗ nào thì nhìn, đều đang hừng hực khí thế, hạ khố cũng đã bị nâng lên cả.

Lăng Phong ngoài ý, lần này không vô lại như mọi khi.

Đúng là lúc đầu cũng chỉ lo ngắm gái, nhưng sau khi nghe câu kia của Tô Đóa Nhi, cẩn thận nhìn lại, Lăng Phong liền cảm nhận được sự cô độc của nữ tử này. Bởi vì hắn trong sâu thẳm, cũng là một kẻ cô độc. Thậm chí nỗi cô độc của hắn lớn hơn rát nhiều Đóa Nhi, ở dị giới này, hắn là một "người ngoài hành tinh".

Tô Đóa Nhi nói rồi liền cất tiếng ca.

Cả sân khấu đều trầm ngâm nghe, cố gắng thuộc từng chữ một, biết đâu bắt ra điểm mấu chốt.

"Xuân miền Nam Sở khác
Ấm lạnh sáng sáng thay
Sông thản nhiên che cỏ
Núi tuỳ ý phủ mây
Tháng giêng ong gặp mặt
Chim hót khác thời thay
Chống gậy sợ ngã ngựa
Đâu cố ý rời bầy"

Dư Minh Sinh nhắm mắt, một bộ lý giải tâm đắc gì đấy.

Còn Lăng Phong? Phong ca dĩ nhiên dốt đặc cán mai, thơ với chả từ, từ ngữ khó hiểu, ý nghĩa thâm sâu, không phải trình độ của hắn có thể nghe ra. Chẳng qua, nghe âm hưởng giọng hát, Lăng Phong cảm giác mỹ nữ này đang hận đời hồng nhan bạc mệnh, muốn buông xuôi tất cả.

Tiếng ca kết thúc, Tô Đóa Nhi một giọt nước mắt chảy dài trên gò má vì tủi thân. Các vị sắc lang còn tưởng là nhập tâm lời ca, nhớ nhà mà khóc.

Một giọng anh khí từ phòng VIP phía bên kia vang lên.

- Tô mỹ nữ chẳng phải đang nhớ quê hương sao?

- Ta thấy Tô cô nương đang cần nam nhân Giang Nam như ta đây.

- Ngươi thì biết gì, nhìn vào ánh mắt Tô mỹ nữ là thấy đang cô đơn, ở đâu cũng được, Giang Nam Giang Bắc không quan trọng.

"..."

Một loạt cao thủ vội vàng chém gió.

"Hôhô. Vụ này vui." Lăng Phong nhìn sang cái đài bên kia, không biết thằng mắt chó nào ngay cả Tần Vương ở đây cũng chõ mõm vào.

Triệu Khánh gằn giọng:

- Dư tài tử.

- Điện hạ, có tiểu sinh.

Dư Minh Sinh chột dạ, mồ hôi toát ra.

Dư Minh Sinh phải nhanh chóng ra ý kiến, không thể để kẻ khác nhanh tay nói trước như thế. Thắng thua là một chuyện, Triệu Khánh có thể cướp sau, nhưng mặt mũi Hoàng tử không phải ai muốn vuốt cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play