Manh muội lúc này mới nhìn trái nhìn phải, cũng phối hợp làm bộ che giấu nhỏ giọng:
- Tốt quá tốt quá rồi. Sắp có trò hay để xem rồi!
Lăng Phong không khỏi cảnh giác. Nha đầu này làm sao có bộ dáng sợ thiên hạ không đủ loạn như Tần Quyền vậy? Đừng có nói đang nghĩ cách phá đi.
Lại nghe Manh muội thăm dò:
- Vậy ngươi có ý tưởng gì rồi?
- Ý tưởng... thì cũng có, không chỉ một mà rất nhiều.
Vốn Lăng Phong định không xem nha đầu này vào đâu, nhưng nếu không chém chút lại chẳng để đứa nha đầu cổ đại này khinh bỉ. Tốt xấu cũng là nhân sĩ xuyên không, nghĩ nghĩ thế nào liền tiết lộ:
- Vốn ban đầu ta định kiếm cái nhà hàng, à... tửu lâu. Gọi chút đồ ăn mới lạ, lại đốt chút ngọn nến hình trái tim gì đó. Chỉ là...
Manh Manh nghe vậy liền phủ nhận ngay tắp lự:
- Oài, xin nhờ đại ca. Tràng diện cưa gái cổ lổ sĩ này từ thời Chiến Quốc đã làm rồi!
- Móa, có sao?
Lăng Phong kinh hãi, Manh Manh khinh bỉ nói:
- Không phải có tên hôn quân gì đó, vì để cưa người đẹp đốt Phong Hỏa đài sao?
- Phong Hỏa hí chư hầu? Cái đó và cái ta nói liên quan gì?
Manh Manh trợn mắt:
- Sao không liên quan? Ngươi chỉ đốt có mấy ngọn nến, người ta đốt hẳn Phong Hỏa đài đó. Còn thức ăn sao? Của ngươi chỉ có một hai dĩa thịt, của người ta là máy ngàn mấy vạn miếng thịt...
Lăng Phong suýt chút úp sấp. Đại tỷ này khẩu vị đúng là tràn ngập máu me.
Có điều Phong ca làm sao chịu thua, lại giãy dụa biến đổi một chút:
- Vậy hay là... đem ngọn nến đổi thành pháo hoa... à, Khổng Minh đăng?
- Cái này khác cái trước chỗ nào?
Lăng Phong hơi thở mong manh nói:
- Thì Khổng Minh đăng sẽ... bay lên... bay lên. Không phải nữ nhân rất thích kiểu "bay bay" sao?
Đang tưởng sẽ bị Manh muội đâm nốt một kích vào tim, lại không ngờ nàng ta ngẫm ngẫm một lúc gật gật đầu:
- Cái này có thể giữ lại. Chỉ là Khổng Minh đăng số lượng không thể dưới hai trăm cái. Mà trên mỗi cái lồng đều phải viết một thủ thơ tình. Tràng diện như vậy xem ra mới tạm ổn một chút.
- Móa, công trình như vậy có điểm hơi... to lớn nha. Cần thuê bao nhiêu người mới được chứ?
Phong ca chà xát mồ hôi. Cứ tưởng cổ đại phương thức tỏ tình lạc hậu sơ sài, chỉ cần có ca nói muốn tỏ tình thôi là đã chấn động một phương, khiến nữ đồng bào cả nước sùng bái chạy theo xin hiếp. Hóa ra một khi không làm thì thôi, đã làm đều yêu cầu trình độ vượt bậc.
Hoặc là, chủ yếu do Manh muội tử có chút vượt bậc.
Lại nghe Manh muội tử khinh bỉ:
- Đồ đần! Chuyện này sao có thể đi thuê người khác? Ngươi phải tự mình động thủ, như vậy mới có thể cho thấy thành ý của ngươi.
- Móa, không phải đâu!
Khổng Minh đăng làm thế nào Phong ca cũng không rõ. Giả sử chạy đi hỏi thợ thủ công xong, áng chừng quen tay làm một cái cũng mất nửa ngày. Nếu là hai trăm cái? Móa, 3 tháng mới xong đó. Ai, thành ý như vậy có chút đau răng nha. Coi như Lỗ Ban phục sinh cũng chưa chắc dám hoàn thành.
Manh Manh lại chỉnh sửa:
- Thành ý nha. Phải có thành ý!
Nhìn Lăng Phong một bộ răng nhức, nàng đành chậc chậc lưỡi nói:
- Thôi được. Về chuyện Khổng Minh đăng, ta nghĩ mọi người có thể giúp một tay. Gọi đám A Tam A Bá làm tốc hành, khả năng 3 ngày là xong. Chẳng qua, tiền mua nguyên vật liệu ngươi phải chi trả hết.
Lăng Phong mừng rỡ:
- Cái đó là đương nhiên, ta có thể hỗ trợ cả cơm hộp trà đá. Chẳng qua, 3 ngày 200 cái không kịp, giảm xuống 1 ngày làm 100 cái thôi.
Manh muội cũng biết sinh nhật tiểu thư không còn mấy ngày, cũng gật đầu tán thành.
Đáng tiếc người nào đó còn chưa kịp cao hứng lại nghe nàng nói tiếp:
- Như vậy ngươi liền có thời gian 1 ngày để sáng tác 100 thủ thơ tình. Ừm, cũng hợp lý!
- Phùỳỳ!
Phong ca chút nữa trực tiếp lật bàn.
Một ngày 100 thủ thơ tình?
Phong ca tuy là xuyên không motif "cực phẩm", nhưng đã nói từ đầu không phải mặt hàng ăn cắp thi từ. Vả lại loại chuyện này ngay cả Lý Bạch Đỗ Phủ Huỳnh Hiểu Minh phụ thể vào cùng một lúc cũng gánh không hết. Nói ra 3 vị kia lại không phải chuyên môn dâm thơ. Nếu là Đường Bá Hổ thì may ra, nhưng khẳng định làm xong thì cũng lăn ra đột tử.
Khổ nhất là nha đầu này lại là nha hoàn cạnh Thành Bích. Lỡ lộ lên kế hoạch mà không làm tới cùng. Vài bữa lộ, Thành Bích khẳng định sẽ chê cười thành ý của hắn.
Móa, phải tới luôn chứ biết sao giờ. 100 thủ thì 100 thủ. Phong ca cũng không tin, bằng vào nhân cách bạo phát đến mức bị đạp sang dị giới của mình mà không rặn được 100 bài. Cũng chỉ để trang trí lên Khổng Minh đăng mà thôi, sau đó đốt một cái đều bay hết lên trời, đâu có ai rảnh đi kiểm chứng viết trên đó là thơ tình hay là truyện 18+.
Được rồi, làm như vậy có chút không đủ tâm ý. Nhưng nói tiếp, cũng không ai yêu cầu bài nào cũng hay quỷ khóc thần sầu nha. Chủ yếu có đủ vần, đủ độ "tình" ở trong đó là được. Ví dụ hai con thằn lằn làm tình cắn nhau đứt đuôi cũng gọi là đủ tình cảm rồi...
Gắng vậy, vì sự nghiệp cách mạng.
Chung quy vẫn có chút bất an, Lăng Phong liền than thở:
- Có điều ta cảm thấy làm quá cũng có chút phong hiểm. Vạn nhất bị cự tuyệt chẳng phải là mất mặt.
Phong ca kỳ thực không phải không có lý.
Hồi trước xem mấy màn tỏ tình trên mạng, hắn từng thấy không ít cảnh thất bại. Nguyên nhân là nữ nhân tính cách hướng nội, mà chàng trai lại làm quá khoa trương. Rút cục nữ chính hoảng quá, thế là từ chối bỏ chạy luôn.
Mạnh muội lại không lý giải được trình độ này, nói:
- Ai, ghét nhất chính là nam nhân như ngươi. Thế có làm hay không?
Lăng Phong quệt quệt mũi quyết:
- Làm chứ!
Manh Manh liền vỗ tay, lại hỏi:
- Suýt nữa quên mất, quà ngươi chọn cái gì?
- Một cái vòng tay. Đồ vật không thể để ngươi xem được, nhưng báo giá thì có thể.
Nói rồi ném ra hóa đơn, Manh muội nhìn một cái lập tức la thất thanh:
- Á, 600 lượng? Thì ra ngươi có thành ý như vậy! Như thế thì không cần bày vẽ đâu, tặng luôn là được. Ngươi mà tặng ta lúc này, ta theo ngươi luôn.
- Thôi cám ơn!
Lăng Phong mồ hôi. Hóa ra đại tý mới lớn này cân thành ý đều bằng tiền.
Manh Manh lại tò mò:
- Ờ, mà ngươi dự định làm sao tặng cho tiểu thư?
- Hử? Làm sao tặng là làm sao tặng?
- Chính là... Tặng quà cho nữ sinh cũng phải có sách lược nha. Thí dụ vụng trộm đem bỏ trên bàn trang điểm, nữ chính tắm rửa đi ngủ mới nhìn thấy. Hoặc là nhét vào trong bánh gatô, nữ chính cắt bánh vô tình phát hiện... A, làm sao ta lại biết cả bánh gatô? Thôi bỏ đi. Nói chung, tặng thẳng cũng không phải không được, chỉ là có chút hơ sài.
Phong ca không khỏi gật gù, không thể không nói Manh muội tuy có chút máu me, nhưng cũng rất biết truy cầu hoàn hảo.
Lăng Phong vuốt trán nói:
- Tỷ dụ lấy một chút âm nhạc làm nền thì sao?
Manh Manh vỗ tay:
- Nghe hay đấy. Cái này thì bao ở chỗ ta. Ngươi chỉ cần lo 100 thủ thơ tình là được.
Lăng Phong khóc không ra nước mắt. Vẫn là vụ 100 thủ thơ. Ai!
...
Tiễn Manh muội tử đi chuẩn bị hậu cần, Phong ca thơ thẩn đi tiếp vào hậu viện.
Đang lúc nhẩm lại 300 bài thơ kháng chiến chua lét thời trung học, thình lình bị ai đó chặn đường:
- Ngươi muốn tổ chức sinh nhật cho sư muội?
- Đao đại ca, ngươi cũng biết rồi?
Chỉ thấy Đại Đao bộ dáng không được hữu hảo cho lắm đang tựa lưng vào tường phía trước, nhàn nhạt nói:
- Nha đầu Manh Manh vừa chạy ra sau hô hào mọi người làm Khổng Minh đăng gì đó...
- Móa!
Lăng Phong triệt để ôm mặt.
Ta đã nói mà, bí mật quân sự lọt vào tay mấy con nha hoàn này là hỏng hết.
Đại Đao như nhìn ra lo lắng của Lăng Phong, nói:
- Hai nha đầu cạnh sư muội tuy nhìn có vẻ vô tâm, kỳ thực đều trải qua tuyển chọn rất kỹ lưỡng. Không để lộ đâu...
- Ồ?
Lăng Phong liền tỉnh ra.
Nói chứ, vị Đại Đao này tuy lúc nào cũng như hình với bóng bảo hộ cạnh Thành Bích, nhưng đất diễn lời thoại lại chẳng có bao nhiêu. Hôm nay không biết thế nào liên tục có phân cảnh.
Chỉ nghe Đại Đao một bộ ngơ ngẩn nhìn trời nhàn nhạt nói:
- Lúc ta gặp sư muội, là lúc nàng ấy 10 tuổi...
Lăng Phong liền dừng đùa cợt, xem ra Đại Đao đang muốn kể lại chuyện xưa của Thành Bích.
Cũng tốt, Lăng Phong cũng muốn biết quá khứ của Thành Bích. Lâu nay hắn vẫn cứ lẩn tránh tìm hiểu, chủ yếu vì e ngại đến đoạn của Triệu Doãn sinh chán ghét. Chỉ là hôm nay hắn bỗng có chút tỉnh ngộ.
Có câu yêu một người thì phải chấp nhận quá khứ của đối phương. Câu nói này tuy nói mồm thì dễ, nhưng để làm được thì rất khó. Mà đa phần cánh đàn ông đều không làm được. Bản thân Lăng Phong tuy cũng luôn treo trên miệng, nhưng việc hắn cứ không muốn biết chuyện xưa của Thành Bích, nói trắng ra chỉ là trốn tránh mà thôi, chứ kỳ thực trong lòng vẫn rất để ý.
Vì vậy lần này quyết tâm, tựa lưng vào tường, nghe Đại Đao nói một mình:
- Sư phụ ta bắt gặp muội ấy bên đường, mới đem về nuôi dưỡng. Sau mới biết muội ấy chạy trốn kẻ thù giết cha mẹ...
Lăng Phong gật gù, đoạn chuyện này hắn đã từng nghe Thành Bích kể một lần.
- Sau đó hai chúng ta cùng nhau học võ công, ta chủ ngoại, muội ấy chủ nội. Học được tầm 5 năm thì sư phụ để 2 chúng ta rời núi. Ta liền cùng muội ấy về Giang Nam, rồi... mới đến Đại Danh.
Đại Đao có chút ngắt quãng, giống như ở Giang Nam có bí mật tạm thời chưa thể tiết lộ.
- Quảng thời gian khó khăn nhất, có lẽ là lúc muội ấy sinh Như Ý tiểu thư. Ta nhìn ra được muội ấy vô cùng mâu thuẫn, nửa muốn bỏ nửa muốn giữ lại. Ta ở bên cạnh nhìn thấy muội ấy đau khổ như vậy, tuy trong lòng cũng rất đau nhưng lại không biết làm thế nào. Ta thậm chí muốn đi chém chết tên Triệu Doãn kia cho hả giận, không ngờ cũng bị muội ấy nhìn ra mà ngăn cản.
Ngừng một chút mới tiếp:
- Sau đó lại càng khắc nghiệt hơn, ở bên ngoài có không ít lời đàm tiếu, nói sư muội là thứ đàn bà không đức hạnh, ỷ vào sắc đẹp quyến rũ nam nhân. Còn có rất nhiều kẻ quan lại quyền quý tìm đủ cách tiếp cận. Trong thành hễ có vụ gì xấu xí, bọn chúng cũng đều nghi ngờ sư muội đầu tiên. Ngay cả bên trong đám hộ vệ nha hoàn cũng thi thoảng nói bậy. Mà ta, thì ngoài đánh cho chúng một trận ra, vẫn không biết làm sao để muội ấy vui trổ lại...
Lăng Phong nghe vậy thì càng hận, lúc nàng ấy khó khăn hắn lại không ở cạnh.
Đại Đao giống như không muốn kể tiếp, bỗng rút ra một quyển trục nói:
- Đây là Đà đao pháp gia truyền của Quan gia chúng ta. Ngươi nhận lấy đi!
- A, Đao đại ca, đây là...
Đà Đao pháp sao? Còn nhớ Cố lão điên từng nhắc đến món này, cũng rất thưởng thức. Giống như đây là đao pháp chiến trận mà Quan Công từng dùng đến thời Tam Quốc.
- Thay ta bảo vệ sư muội cho tốt. Nhớ lấy, chỉ cần ngươi làm gì đó có lỗi với nàng ấy, Đại Đao Quan Thắng ta cho dù ở chân trời góc biển nào, cũng sẽ tới lấy mạng chó của ngươi...
Lăng Phong cười khổ, Đao ca rút cục cũng nói ra lời chân thật, "mạng chó của ngươi" luôn.
Nói ra thì, yêu thầm một người gần 20 năm, cuối cùng nhìn một thằng nhãi khác nhảy vào cuỗm mất, không chửi đối phương là cờ hó cũng không phải đàn ộng.
Như phát hiện ra ý tứ gì đó, Lăng Phong hỏi:
- Đao ca ngươi sẽ đi sao?
- Ngươi nghĩ ta có thể ngày ngày nhìn sư muội hạnh phúc cạnh ngươi sao?
Lăng Phong cười khổ, nuối tiếc nói:
- Cũng không phải. Ý ta là, đại ca giao đao pháp, có thể nào giao luôn cây Yển Nguyệt đao cho ta không? Cho nó đủ set.
Đại Đao mặt đen thui, có xúc động muốn rút Yển Nguyệt đao ra chém chết ai đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT