Lúc này, Lăng Phong đã bình an sau loạt tên. Vừa muốn thử kích hoạt Cửu Âm, Thiên Diện đột nhiên quát lạnh :
- Ngươi luyện Cửu Âm này ra sao? Vì sao lại thiếu sót như vậy?
Lăng Phong không khỏi liên tưởng đến cảnh Liễu Cung chủ năm đó ngăn cản hắn luyện khí.
“Có điều, thiếu sót cái gì?”
Cũng không thể trách Phong ca, cái bản Cửu Âm hắn luyện không biết là do thằng nào copy, chữ quá xấu đi. Hắn chỉ có thể xem tranh luyện mò, không bị thiếu sót mới là lạ.
Kỳ thực, Lăng Phong lại không biết, bản Cửu Âm đó Cố lão chôm từ Bạch Tiểu thư, mà Bạch Tiểu Thư mượn nó từ chỗ Bạch Vân Thành, còn Bạch Vân Thành lại chép trộm từ chính Thiên Diện. Bây giờ chính chủ lại hỏi kẻ trộm lấy từ đâu ra.
Đồ ăn trộm dù gì cũng khó ăn khó nói, Lăng Phong đành qua loa :
- À ... ờ ... Ta dạo này mất ngủ, không nhớ rõ khẩu quyết.
- Hừ.
Thiên Diện chỉ hừ lạnh, không hỏi gì thêm.
Kỳ thực, Lăng Phong vừa thoát một kiếp. Nếu hắn mà nói “ta học được từ kẻ khác” hay đại lọai thế, chắc chắn sẽ bị Thiên Diện đánh chết.
Có một vài bí mật liên quan đến Cửu Âm, đại khái chỉ có một nhóm “tướng hồn đặc biệt” là có thể luyện Cửu Âm. Thiên Diện tuy chưa xác định được Lăng Phong chính xác là kẻ nào, nhưng câu vừa rồi đã khiến nàng ta tạm nhận định Lăng Phong thuộc về nhóm hồn này.
Nói ngắn gọn, Thiên Diện đang nghĩ Lăng Phong là “cùng phe”.
Thiên Diện không dị nghị, lập tức dùng Truyền âm bổ sung nốt đoạn khẩu quyết vào đầu Lăng Phong, thậm chí còn cho hắn biết một ít chuyện xưa, đại ý giúp Lăng Phong nhớ lại.
“Cửu Âm tâm kinh, 364 chữ. 600 năm trước là chí bảo tâm pháp. Về sau bị đánh cắp, dị bản trong thiên hạ sinh ra vô số, thậm chí đến ngàn chữ cũng có. Chẳng qua, uy lực so với 364 chữ gốc chỉ có kém không có hơn. Chúng ta ban đầu cũng muốn thu hồi về, nhưng thất lạc quá nhiều nên đành thôi. ”
Lăng Phong rất tò mò đến hai chữ “chúng ta” của Thiên Diện, nàng ta đã dùng rất nhiều lần.
Lại nghe Thiên Diện nói :
“Cửu Âm chân khí, không thể trực tiếp luyện thành. Nó cần khí lực khác chuyển hóa thành.”
Cái này thì Lăng Phong luyện một thời gian cũng cảm nhận được. Nghĩa là Cửu Âm không phải để luyện từ tinh thành khí, mà là luyện hóa chân khí thô sơ thành cao cấp. Chẳng trách có thể đề thăng tu vi lên gấp bội như vậy.
Thiên Diện tiếp tục Truyền âm :
“Chục năm trước, có một kẻ tên Vương Viễn Tri tự xưng đắc đạo thành tiên, kỳ thực chính là học được một bản Cửu Âm gần với bản chính nhất. Hắn còn tự mình sửa đổi thành Tiên Thiên thần công gì đó, tự sáng lập giáo phái. 5 năm trước chúng ta và hắn từng giao đấu một lần, đáng tiếc để hắn thoát được. Ngươi thân là truyền nhân Cửu Âm, về sau gặp được đám đó, phải thanh lý toàn bộ.”
“Toàn Chân giáo Vương Viễn Tri?”
Lăng Phong tuy chưa gặp lão họ Vương kia lần nào, nhưng ngẫm lại hắn và lão lại có rất nhiều điểm liên quan. Lão kia mất tích, không ngờ là bị chính đám Thiên Diện đánh chạy dài. Mà từ điều này có thể tạm suy ra, Thiên Diện mạnh ngang ngửa chưởng môn danh môn đại phái.
Khó trách Lăng Phong luyện Lưỡng Nghi và Thái Ất thần công không bị mâu thuẫn với Cửu Âm. Bởi vì hai món này của Toàn Chân giáo có căn cơ liên quan đến Cửu Âm.
Lăng Phong cứ thế nhẹ nhàng học được đủ bộ Cửu Âm. Hắn lại không lường đến chỉ nửa năm sau, chuyện này lại khiến Phong ca vang danh giang hồ.
Lăng Phong thử niệm khẩu quyết bản gốc, dị biến liền sinh.
Cỗ khí lực khủng bố nọ lại bị gọi ra, như những dòng nước mát ào ào tuôn chảy trong kinh mạch Lăng Phong. Bây giờ thì Lăng Phong đã biết cái thằng nhóc này là từ đâu mà có, khẳng định là khí lực do “nguyên hồn ngủ quên” để lại, và còn là Cửu Âm chân khí.
Đồ hình Lưỡng Nghi trên đầu vụt sáng. Quanh người hắn hào quang nhàn nhạt, chính là vòng Lưỡng Nghi Hộ tâm, còn đi kèm một vài luồng khí kỳ lạ hòa vào, bẻ cong không khí quanh thân. Xem chừng vì Lăng Phong chưa hoàn toàn khống chế được Cửu Âm chân khí, không ít khí lực dư thừa bị thoát ra ngoài.
Từ lúc dòng khí lực này chảy qua, Lăng Phong liền cảm giác bản thể trở nên mạnh mẽ lạ thường. Hàng chính hãng có khác, chả bù cho mấy hôm trước xài hàng chợ đen. Nó không chỉ về mặt lực lượng, mà cả về mặt khí thế, gợi lại cho Lăng Phong một ký ức hoành tráng nào đó.
Nói cách khác, Phong ca đột nhiên thành cao thủ nội công, mà không cần có lão già dưới vực nào truyền công lực sang.
“Ngon, sau này anh thành trâu bò, hết nhọ rồi haha!”
Chỉ là ...
“Móa, đau vl!”
Kinh mạch của Lăng Phong tuy đã tôi luyện nhiều, nhưng vẫn như trước chịu không nổi.
Lăng Phong nhịn đau cao hứng đánh ra một chưởng.
Đương nhiên, hắn chẳng có bộ chưởng pháp nào ra hồn, chỉ đơn thuần dùng một quyền trong Đạt-ma quyền, nội khí ngoại kình đồng thời đánh ra.
Anh em gần xa đều đưa mắt nhìn, trong lòng chờ đón một màn khói bụi hoành tráng.
“Cạch”
Chỉ thấy giữa lưng chừng núi, một viên đá nhỏ bỗng rung rinh lúc lắc, mãi một lúc mới tách ra, rồi từ từ lăn xuống đất.
“Quạ quạ quạ” Có tiếng quạ kêu.
- Chư vị, hàng mới chưa quen xài, haha.
Chẳng qua, cũng không thể để mất uy danh Cửu Âm tâm kinh, Lăng Phong lập tức nghĩ đến.
Khinh công.
Lại đương nhiên lần nữa, Phong ca còn chưa đạt đến trình độ khinh công truyền thuyết. Nhưng trong thân pháp của hắn có một chiêu đảo người trên không, cần đến khí lực để đạp không. Lâu nay khí lực quá cùi mía, căn bản đạp được một hai cái thì đã hết hơi. Lần này tốt rồi.
Nghĩ là làm.
Dùng Hoạt Bất Lưu thủ, lắc hai cái lấy thế, dậm chân nhảy lên cao, đạp không sang trái ...
“Vù”
“Định mệnh, quên m* nó mất bên phải là vách núi!”
“Ầm”
Có tiếng đất đá đổ vỡ.
- Hàng ... mới, chưa ... quen, ha ... ha ... khục.
Lăng Phong chật vật phủi phủi bụi trên người, gắng gượng hiên ngang đi ra giữa mấy trăm ánh mắt sợ hãi. Ai mà biết hiệu quả cao như vậy, đạp một cái lao hẳn mấy trượng liền.
...
Phía bên kia, đám lính Bình Định đều không hẹn mà cùng dụi mắt.
- Tên kia, làm trò gì vậy?
Cả đám lập tức co đầu hội ý :
- Giáo úy, cung tiễn không thể bắn hạ cô ta, đao thương không thể lại gần. Bây giờ lại có thêm một tên kỳ quái kia nữa ...
Bắn xong năm mũi tên nọ, Nhạc Thành coi bộ cũng đã dùng hết sức mạnh trong người, khàn giọng nói :
- Tướng quân có lẽ cũng đã đi đủ xa, chuẩn bị rút quân.
- Vậy còn Dương tiểu thư?
Nhạc Thành lạnh giọng :
- Quân tình làm trọng.
Một tên hỏa trưởng góp ý :
- Chỉ là, chúng ta mà quay đầu, chỉ e sẽ bị ả ta truy sát.
- Ta thấy ả ta cũng không phải quá mạnh, có vẻ e ngại thần tiễn của Giáo úy.
- Vậy để ta ...
Ngưu Cao cục tính đứng ra to mồm quát :
- Hai kẻ giả ma giả quỷ kia, tốt nhất đứng yên ở đó. Nhạc Giáo úy là đệ tử Chu Đồng Chu đại sư, bọn ta không sợ các ngươi.
Lập tức có tiếng cười của Lăng Phong :
- Haha, Chu Đồng cái gì, ca bây giờ đã có Cửu ... Gượm đã, họ Nhạc, đệ tử Chu Đồng?
Thiên Diện hừ lạnh, có vẻ muốn phát công. Lăng Phong đột ngột gọi lại :
- Tiểu Nguyệt tỷ, khoan hẵng động.
Thiên Diện tuy không hiểu, nhưng nghĩ thế nào quả thật ngừng lại.
Chỉ nghe Lăng Phong hắng giọng hỏi lớn :
- Cho hỏi Nhạc quân gia là người ở đâu?
Nhạc Thành ngẩn ra, không hiểu vì sao tên kia lại hỏi quê quán mình. Nhưng tính gã bộc trực, không sợ hãi đáp :
- Thang Âm.
Lăng Phong nghĩ đến cái gì, trố mắt hỏi :
- Ngươi có phải tên tự Bằng Cử, lệnh mẫu họ Diêu?
- Làm sao ngươi biết?
Lăng Phong lập tức hỏi dồn :
- Ở Thang Âm quê ngươi có mấy nhà họ Nhạc?
- Chỉ có nhà ta.
- Trong nhà ngươi còn anh em nào không?
- Một người đệ đệ. Ngươi hỏi mấy cái này làm gì?
Lăng Phong nghe đến đây lập tức khẳng định, lớn tiếng chỉ tay kêu :
- Nói vậy, ngươi là ... Nhạc Phi?
Nhạc Thành lắc đầu :
- Nhạc Phi nào? Bổn Giáo uý là Nhạc Thành.
Lăng Phong lập tức xùy xùy phủ nhận :
- Thành gì mà Thành. Họ Nhạc tự Bằng Cử, nhà ở Thang Âm, con cả mẫu thân họ Diêu, đệ tử Chu Đồng, tiễn thương đều vô song. Rõ ràng là Nhạc Phi, ngay cả tuổi cũng không sai biệt lắm.
Nhạc Thành kiên quyết :
- Ta nói rồi, ta là Nhạc Thành, không phải Nhạc Phi.
- Ngươi chắc chắn là Nhạc Phi, cứ tin ta đi.
- Ta không phải Phi.
- Ngươi là Phi.
- Không phải Phi.
- Là Phi.
- Không phải!
- Phải!
Nhạc Thành mặt đen thui, người này có phải bị bệnh thần kinh không? Tên mình là Thành đối phương cứ khăng khăng không phải.
Ngưu Cao nhìn tình cảnh này không khỏi nhỏ giọng :
- Giáo úy, hay huynh tạm thời nhận đại là Nhạc Phi đi, chúng ta còn phải rút quân.
Nhạc Thành nhìn Lăng Phong vẫn một bộ kiên quyết, thầm nghĩ nếu cứ kiên trì thằng kia khẳng định sẽ nói mãi không tha, đành hữu khí vô lực :
- Thôi được rồi, ta là Nhạc Phi.
- Đó, ta nói mà.
Phong ca đã bảo làm Nhạc Phi đi cứ chối đây đẩy.
Còn chưa kịp tiến tới tay bắt mặt mừng với vị anh hùng “Nhạc Phi”, đã nghe đối phương phẩy tay :
- Rút quân!
- A? Khoan đã. Nhạc Phi huynh đệ, làm quen một chút. Chúng ta còn phải kết bái huynh đệ, làm nên sự nghiệp thiên thu nữa ...
Nhạc Phi nghe vậy càng thúc ngựa chạy trối chết. Để lại ai đó giữa đồng trống một tay giơ ra trước, trong mắt đã tràn ngập vẻ bùi ngùi chia ly :
- Ài, quả nhiên là Nhạc Phi. Xoay ngựa bỏ đi cũng đẹp như vậy.
Xưa nay kịch xuyên không về thời Tống Huy Tông, phía nữ khẳng định phải có Lý Sư Sư Lý Thanh Chiếu. Về phía nam, Tần Cối sẽ bị trù dập đến chết, Nhạc Phi khẳng định là nhân tuyển làm tiểu đệ. Tỷ dụ nam chính ra đường dạo phố, thế quái nào đụng phải chàng thanh niên Nhạc Phi ngơ ngác, nam chính liền lân la mời gọi. Về sau thì dễ rồi, Nhạc Phi làm tiểu tướng nam chính làm đại tướng, đánh đến tận châu Mỹ đi.
Phong ca thì hay rồi. Lý Sư Sư đã gặp, bị đuổi ra. Dương Tái Hưng đã gặp, đánh nhau một trận. Nhạc Phi bị đổi tên, gặp cũng đánh một trận. Thật chẳng đúng kịch bản gì cả.
Chán nhất là mọi thứ cứ lộn tùng phèo lên. Nhân vật hư cấu như Ngũ Thử thì có thật, nhân vật có thật như Lý Thanh Chiếu thì chết đâu mất. Sự kiện đáng phải xảy ra từ lâu như Lương Sơn thì chưa xảy ra, sự kiện không hề có như Triệu Doãn thì xảy ra. Kẻ đáng chết như Đồng Quán Cao Cầu thì giữ nguyên tên tuổi, kẻ cần giữ tên như Nhạc Phi thì bị đổi tên.
Phong ca rơi phải cái chỗ chết dẫm này, quả thật là số đen thui, căn bản không lợi dụng được cái m* gì lợi thế xuyên không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT