*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quyển 2 : Lão bản nửa vời


Trường An, chốn cũ của Lăng Phong.

Nói sao đây, kinh thành là đất sinh rồng phượng. Cũng chỉ có địa phương như kinh thành mới xứng cho Phong ca vẫy vùng.

Đi qua vài dãy phố tấp nập, đoàn xe ngựa Lăng gia rút cục dừng lại trước một phủ đệ, bên trên hai chữ cũ kỹ “Lăng phủ”.

Lăng Phong đỡ Lâm thị xuống xe, đưa mắt đánh giá nơi ở mới.

Lăng gia không phải gia tộc kinh thành, việc buôn bán ở kinh cũng khá nhỏ, phủ đệ vì thế không đồ sộ bao nhiêu. Chỗ này nói trắng ra chỉ để gia nhân Lăng gia nghỉ tạm khi đến Trường An. Có điều lần này Lăng Vân dự định làm lớn, có lẽ sẽ mở rộng một chút.

Đại tiểu thư Lăng Vân cũng đã xuống xe ngựa.

Lăng Phong không nhịn được liếc sang. Hắn chưa bao giờ dừng việc liếc nhìn Lăng Vân mỗi khi có cơ hội, càng nhìn càng mê. Nàng đẹp phú quý mượt mà, như hoa như ngọc, trên người tràn ngập nét uyển chuyển hàm xúc.

- Lâm đại nương, ta đã dặn dò sắp một phòng riêng cho bà, chỉ là hơi nhỏ một chút.

- Đa tạ đại tiểu thư, thật làm phiền đại tiểu thư.

Lăng Vân mất mẹ từ sớm, cho nên nàng đối với Lâm thị rất lễ độ khách khí, nhưng với tên nào đó mắt lúc nào cũng lúc liếc gian xảo thì không nhẹ nhàng như vậy.

- Vân tỷ, vậy còn ta ở đâu?

Lăng Vân thậm chí không thèm nhìn, lạnh nhạt nói :

- Ngươi ở với đám người làm. A Quý, xem gian sau phòng nào dư chỗ ngủ thì sắp xếp cho hắn.

- Vâng, đại tiểu thư.

Gia nô A Quý hào hứng hét to. Được Đại tiểu thư phân việc xưa nay là vinh hạnh của gia đinh Lăng gia.

Lăng Vân phân phó xong xuôi dẫn Khương Vũ Y về phòng mình.

Lăng Phong vuốt vuốt mũi cười khổ, Lăng Vân chắc chắn biết rõ hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng, có điều đối xử với đệ đệ còn tệ hơn cả người ngoài. Nghĩ lại một chút, Lăng Phong cũng không biết đã đắc tội nàng ta lúc nào. Coi bộ người ta nhìn hắn chướng mắt.

Lăng Phong bèn chạy theo Lâm thị :

- Mẫu thân, để con đi xem phòng cùng ngài.

Không ai để ý, lúc Lăng Phong và Lâm Nghi Anh vừa đi ra sau, phía sau đoàn gia đinh có một ánh mắt sắc bén lóe lên, rồi nhanh chóng vụt tắt.

...

Lăng Vân vừa đến kinh thành liền bắt tay vào gây dựng việc buôn bán, cả ngày chẳng thấy mặt.

Lăng Hải vừa đến nơi cũng chẳng thấy mặt, thanh lâu sòng bạc kinh thành đang chờ hắn.

Lăng gia kinh doanh ở kinh chủ yếu vải vóc tơ lụa, gần đây còn làm cả lá trà.

Chẳng qua, tựu chung cũng chỉ đóng vai đầu mối để hàng, hầu như không có bán lẻ, kinh doanh dịch vụ kiểu tửu lầu khách điếm lại càng không làm.

Thực ra, cũng không phải Lăng gia không muốn làm lớn, mà là không làm nổi. Ở kinh thành, Lăng gia vẫn chỉ là cái tên vô cùng nhỏ bé, quan trọng là không có chỗ dựa. Lăng Hùng muốn lợi dụng Lâm thị bám vào Lâm gia cũng là vì chuyện này.

Lăng Phong cũng không có thời gian chơi lâu, ngay ngày hôm sau đã bắt đầu đi làm.

Lăng Vân tổ chức họp thương hội, đồng thời công bố vị trí tân giám đốc chi nhánh Đông môn, đồng chí Lăng Phong.

Thủ tục cũng chẳng có gì, đại khái giới thiệu vài câu, xong xuôi liền vào họp, làm Phong ca có điểm hụt hẫng. Các chưởng quầy khác có vẻ không mặn mà lắm với vị đồng nghiệp mới này. Coi bộ việc làm ăn không thuận lợi.

Lăng gia ở kinh có chừng 10 chi nhánh rải khắp bốn mặt kinh thành, nhưng lâu nay cũng chỉ làm ăn cầm chừng. Lăng Vân lần này lên kinh, cũng chỉ muốn đốc thúc lại, đầu tư nhiều hơn trước một chút, chứ không hẳn có ý tưởng đột phá gì mới. Dù sao, thương gia cổ đại chính là như vậy, cầu an ổn chậm rãi, từ từ mở rộng, chứ không cầu đột biến như hiện đại.

Lăng Vân phổ biến tình hình, Lăng Phong thì ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

Lăng Phong có một chút kinh nghiệm buôn bán, chuyên về mảng quảng cáo sản phẩm. Có đôi chỗ hắn cũng muốn góp ý, nhưng đều biết ý bảo trì im lặng. Thời đại khác biệt, cách thức quảng cáo lại càng khác biệt, có nhiều cái cần phải tìm hiểu trước mới nói được. Hơn nữa, với vị thế của hắn bây giờ, có nói cũng không ai nghe. Người ta cũng không nể mặt vai chính sớm như vậy.

Khương Vũ Y làm phụ tá cho Lăng Vân, lại rất thích góp ý, chỉ là ý kiến đều chẳng đâu ra đâu, theo Lăng Phong nhận định coi bộ cũng không có tài năng buôn bán gì lắm.

...

Lăng gia tơ lụa, cửa tiệm Đông môn.

Cửa tiệm này có thể nói là kém nhất trong 10 tiệm lụa Lăng gia, vị trí xấu mù mịt, khách quen không có nổi vài mống. Giống như một cái nhà kho hơn là một cửa tiệm. Khó trách Lăng Vân lại ném vào tay Lăng Phong, coi bộ Vân đại tỷ tính toán có bị tên ngốc nào kia làm cho lỗ toẹt ra cũng không sao.

Tiệm chỉ có vài người làm. Công việc của Lăng Phong đại khái vai lão bản trên phim hay có. Tay trái cầm bàn tính, tay phải ghi sổ sách, lúc nhập xuất hàng thì mới rời quầy chỉ tay phân phó. Rất nhàm chán.

Nhân tiện nói, là người hiện đại, Phong ca đối với việc tính toán chẳng phải là dễ như ăn kẹo hay sao, tiện thể thể hiện ra một chút tài năng số học, lập tức sẽ khiến người cổ đại ngưỡng mộ, trở thành thiên tài đi?

Phải không?

Không. Cái bàn tính kia rất không tầm thường, Lăng Phong vừa đụng vào liền toát mồ hôi.

Trong tiệm có một vị quản sự họ Tào, lúc trước chính là chưởng quầy. Tào quản sự này dùng bàn tính rất thành thục, tay đảo lia lịa, có cảm tưởng còn nhanh hơn dùng máy tính. Trong khi Phong ca thì căn bản không quen, hắn thà tính nhẩm có khi còn hơn.

Lại nói, tính toán cộng trừ mà thôi, cũng không có bắt ngươi phải giải phương trình. Cho nên Lăng Phong căn bản chẳng thể hiện được cái gì “kiến thức xuyên không”. Chẳng qua, có đôi khi hắn tính nhẩm rất nhanh, khiến Tào quản sự kinh ngạc không thôi, còn nói Lăng chưởng quầy rất có ngộ tính.

Đại ca, tốt xấu gì tiểu đệ cũng tốt nghiệp đại học, thời trung học còn là học sinh ưu tú, ngộ tính không thể không có.

- Chưởng quầy, hôm nay có đợt hàng mới, ngươi nói nên sắp thế nào?

Lăng Phong đánh cái ngáp nói :

- Đến trước cho vào trong, đến sau để ở ngoài.

- Chưởng quầy, nhưng trước kia Đại tiểu thư vẫn hay chia theo màu sắc ....

- Vậy cứ như cũ mà làm, còn hỏi ta làm cái quái gì?

- Ta hỏi cho có thôi!

- ... - Lăng Phong buồn bực.

Kỳ thực nói làm chưởng quầy, Lăng Phong hầu như chẳng được quyết cái gì, mọi quyết định đều phải thông qua Lăng Vân. Hắn thậm chí còn chẳng được sờ đến tiền bạc, đã có Tào quản sự. Điều này cũng dễ hiểu, không cần Lăng Vân chướng mắt hắn, đổi lại là ai cũng khó có thể tin tưởng Lăng Phong ngay.

Lăng Phong biết rõ Lăng Vân ném hắn đến đây chỉ để qua loa, cho nên hắn cũng miễn cưỡng qua loa. Có điều qua loa được 3 ngày thì chịu hết nổi.

Hắn xưa nay đã làm là làm ra ngô khoai, cho nên muốn làm hẳn thành tích cho Vân tỷ nhìn.

Lăng Vân tất bật lo các cửa tiệm khác, Lăng Phong cũng rất hiếm khi gặp. Cũng vì hiếm khi gặp gỡ, Lăng Phong lại làm ra một quyết định ảnh hưởng đến cả nửa đời sau của hắn.

Vẫn là Tào quản sự, người duy nhất trò chuyện với Lăng Phong :

- Chưởng quầy ...

- Cứ như trước kia mà làm, không cần hỏi ta.

Tào quản sự ngập ngừng :

- Cái này ... Thợ đóng bảng hiệu đã đến.

- Vân tỷ hay đóng thế nào thì cứ đóng như thế.

Tào quản sự gãi đầu :

- Cửa tiệm xưa nay mới đóng biển có một lần, lúc đó còn chưa có Đại tiểu thư.

- Vậy sao? Vậy mời hắn vào đi.

Lăng Phong mừng rỡ, rút cục cũng có thể đại triển thần uy.

Một tên thợ lật đật đi vào.

Số là hôm qua Lăng Vân giao phó làm mới bảng hiệu, Lăng Phong nghiêm túc tiếp nhận.

Về cơ bản, cửa tiệm bán tơ lụa Tô Châu, thì ghi "Tô Châu tơ lụa", cùng lắm thì thành “Tô Châu cao cấp tơ lụa” gì đó là được.

Cũng không phải bọn họ không muốn lấy tên riêng, mà vì Lăng gia ở kinh thành chẳng có tên tuổi mấy, thứ hai chiêu bài lụa Tô Châu có từ lâu đời, nếu ghi là “Lăng gia tơ lụa”, khách đến còn phải hỏi Lăng gia này là nhà nào, so với lụa Tô Châu thì hơn hay kém, sẽ rất phiền phức.

Có điều, Lăng Phong là ai?

“Tô Châu tơ lụa”? Này có điểm quá đại trà đi, đi một vòng dãy phố này đã có thể lượm ra mười mấy cái. Nhất định phải làm khác. Có thể thời gian đầu sẽ khó khăn, chẳng qua nếu cứ vì cầu an ổn qua ngày mãi, căn bản không phất lên được.

Ngoài ra, xem xem liệu có nên thêm một dòng slogan bên dưới hay không đây? Các công ty hiện đại sau này cái nào cũng làm slogan. Làm sao lộ ra khí thế bá vương, phong cách khốc huyễn một chút, à không đúng, bán tơ lụa cũng không phải mở lôi đài.

Vì vậy hắn liền vuốt cằm nói với tên thợ :

- Vậy đi, trước nhất thêm một dòng nhỏ “nâng tầm nhan sắc Trung nguyên” bên dưới.

Tên thợ mộc khóc nói :

- Đại ca, ngài đây là khắc biển hay là in sách? Nhiều từ như vậy mà có mấy lượng tiểu đệ làm không nổi đâu.

- Không thêm được?

- Không thêm được.

- Vậy bỏ qua, nhưng cái tên thì nhất định phải đổi.

Lăng Phong liền nghiêm túc suy ngẫm, “Calvin Klein” “Durex” mấy cái tên mang tính chất toàn cầu này không ổn. Đại Tống hiện tại không phổ cập Anh văn, tên cửa tiệm không đánh vần được thì khách nào dám tới nha.

Sau một hồi ngâm cứu ...

- Vậy thì ... Phong Vân đi. Phong Vân tơ lụa.

Thằng nhãi thợ mộc này coi bộ có tật nói nhiều, cũng bày đặt vuốt cằm nói :

- Đại ca, cái tên này không hợp lắm thì phải. Nhìn thế nào cũng giống võ đường hơn đó.

Lăng Phong lập tức trợn mắt :

- Ngươi chỉ đóng vai phụ, ở đâu ra nói nhảm lắm như vậy. Ta bỏ tiền mời ngươi tới khắc biển, không phải đến góp ý.

Thợ mộc liền thành thật làm việc. Gã nhưng dám cá cược, nhà này kiểu gì cũng sẽ gọi mình tới khắc lại biển lần hai. Càng tốt, ca lại có tiền.

Lăng Phong ngược lại vô cùng tâm đắc. Cửa tiệm do mình đặt tên, rút cục ra dáng chưởng quầy.

"Phong Vân", hai chữ này thế mà đánh dấu điểm bắt đầu cho kịch bản của nam chính Lăng Phong.

Rất ... phong vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play