Trên trời, ánh trăng khuyết bị áng mây lướt qua, ánh sáng cũng mờ hẳn đi.
Dưới đất ...
- Mau dừng tay, bọn ta là sát thủ U Linh ...
- Còn ta là Tần Quyền. Chúng ta là chỗ quen biết ...
- Hừ, hôm nay bổn cô nương đại khai sát giới. U gì Tần gì ta cũng đánh tuốt.
Sau tiếng quát tháo là vài vật thể lạ từ trong phòng tới tấp bay ra. Nào bàn ghế gậy gộc, son phấn trang sức, thậm chí hình như cả áo lót nội khố, cơ hồ cả cái phòng đều bị đem ra làm vũ khí.
Đám đông nam nhân ngoài hành lang mặc kệ thân phận, hết dạt sang phải lại sang trái, có bao nhiêu công phu đều đem ra chống đỡ. Thậm chí có mấy tên trốn đâu đó cũng lần lượt phải chui ra.
Một tên đồ đen ôm trán thều thào nói với tên cầm trượng :
- Lão Bát, con hổ cái này khí lực thật không tầm thường. Mau nghĩ cách.
- Chúng ta làm sát thủ, không chấp đàn bà cùng trẻ con.
- Vậy phải làm sao?
Trong lúc đám này đang phân tâm, ở phía đối diện, một tên thanh niên âm thầm thò tay lên thắt lưng.
Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp đánh lén, đã thấy Lão Bát mặt mũi trịnh trọng nói với hắn :
- Chư vị, tại hạ có ý này. Chúng ta tạm thời chuyển chỗ. Bằng không cả hai phe đều sẽ chết oan ...
Tên kia ngẫm nghĩ một lát cười nói :
- Thành giao!
Cả đám nhanh chóng khinh công phóng đi.
Chỉ tiếc, không phải ai cũng may mắn ...
"Ối"
Tên cầm kiếm chạy chậm nhất đám, vừa nhấc chân đã bị nữ nhân trong phòng lao ra chụp được.
Mấy anh em thân mình còn không lo xong, nào có thời gian mà cứu hắn. Cả đám vừa vọt qua lan can xong chỉ nghe tiếng kêu la sau lưng :
- Cô nương, không được xé da mặt. Ta là sát thủ, còn phải làm ăn nữa ...
- Ngươi nhìn thấy mặt của ta rồi, làm gì có đạo lý che mặt chứ?
"Xoạc"
Có tiếng cấu xé.
- Hóa ra là da mặt giả sao? Để xem ngươi còn đắp cái gì khác không?
Giọng nàng ta vui vẻ khác thường.
- Cô nương, không được ... đây là râu thật. Xin đừng ...
"Xoạc"
- Trời ơi. Râu của ta ...
Giữa đêm khuya, tiếng khóc lóc văng vẳng nghe mà rợn người.
Anh em phía trước nghe loáng thoáng đoạn này, đều không nhịn được mồ hôi lạnh sau lưng.
Chỉ có Lăng Phong là cười hả hê. Thằng kia chính là kẻ từng đâm hắn một kiếm. Bây giờ bị hành hạ như vậy, đúng là ông trời cũng có mắt.
Lão Bát cầm trượng khua một vòng, thở dài nói :
- Ài. Lão Cửu tính tình cũng tốt lắm, lúc rảnh rỗi cũng chỉ biết chăm chút râu ria thôi. Thật không ngờ, hôm nay sai lầm rơi vào tay ác nữ.
Nói đến đây lại ngậm ngùi nói với Lăng Phong :
- Cái nghề sát thủ này, ngươi đừng tưởng mà dễ làm. Thiên tính vạn tính, cũng không biết ngày nào sẽ rơi vào thảm cảnh a.
Lăng Phong một bên không khỏi gật đầu thông cảm.
"Sinh nghề tử nghiệp".
Hắn cũng trầm ngâm hỏi :
- Huynh đài một vụ như này kiếm được bao tiền?
- Cũng còn tùy khách. Đại khái ... Khoan đã, ngươi sao lại hỏi câu này? Muốn tranh miếng ăn?
Lão Bát cũng không chờ Lăng Phong nói gì lại tự mình nói :
- Các ngươi có ác nữ kia đi cùng, cũng không hẳn là không thể vào nghề. Lại nói, cô ta chỉ bị nhìn khuôn mặt thôi đã như vậy. Nếu có kẻ sờ hẳn vào người, thật không biết sẽ thảm ra sao.
Lăng Phong sâu sắc tán đồng, nhìn sang Tần Quyền :
- Lục đệ, ngươi nhất quyết chọn nàng ta sao?
Tần Quyền trong mắt chan chứa tình cảm, cười nói :
- Có làm sao? Cá tính như vậy, thiên hạ có mấy người chứ? Ta chấm chắc rồi.
- Ài, hết thuốc.
- A-di-đà Phật, nghiệp chướng, nghiệp chướng.
Lão Bát lại nói :
- Lão Cửu hy sinh, các ngươi về sau có gì thắp cho hắn nén nhang ...
Lăng Phong gật đầu :
- Không biết tên tuổi huynh đệ kia là gì?
- Cổ Tùng, biệt danh "Ngoại Phiên Tửu Hữu".
Lăng Phong nhân lúc này hỏi tiếp :
- Cổ Tùng huynh đệ lúc trước nói, có người báo đường đi nước bước của ta cho các ngươi biết. Người đó là ai?
Lão Bát đột ngột cười gian, nói :
- Tiểu đệ, ai báo cũng đâu quan trọng. Ngươi đều sắp chết rồi, quan tâm làm gì?
- Ồ?
Lão Bát dừng hẳn lại, gõ trượng một cái tự tin cười lớn :
- Haha, không nghĩ ngươi lại ngu như vậy, còn chạy theo chúng ta.
Lập tức đằng sau gã có thêm vài bóng đen xuất hiện, cả đám cười gằn nhìn Lăng Phong.
Thông qua hình dáng vũ khí, Lăng Phong nhận ra vài kẻ từng gặp ở trấn Hướng Hóa, nhất là tên Mao Đột dùng thương, gã có vẻ khá e ngại Lăng Phong. Chỉ có 2 tên là lần đầu xuất hiện, một người dùng kiếm màu đen, một dùng nha đao.
Lăng Phong vẫn trấn tĩnh tự nhiên. Sợ cái gì, còn có Tần Quyền Lăng Hổ ở bên. Quyền đệ Hổ đệ lâu nay trong kịch bản là thành phần "bất tử", ngay cả bị thương còn chưa bị qua đấy.
Lão Bát thấy Lăng Phong không lộ nửa điểm sợ hãi, có chút mất hứng nói :
- Lần trước suýt chết một lần, ngươi không biết sợ sao?
- Có một chút. Chẳng qua, đánh nhau không hẳn cứ đông hơn là thắng.
Lão Bát cười gằn :
- Nhưng thông thường là thắng.
Lăng Phong cười nhạt :
- Các ngươi đã tự tin thắng như vậy, có thể nói mục đích các ngươi tìm ta làm gì chứ? Chắc không chỉ để ám sát?
- Khá khen cho nhà ngươi tỉnh táo.
Lão Bát bỗng lạnh giọng :
- Giao Cửu Âm tâm kinh ra đây.
“Cửu Âm?”
Đám này làm sao lại biết Lăng Phong đang giữ Cửu Âm tâm kinh?
- Ả Bạch Tiểu Thư kia đến nhờ vả các ngươi sao?
- Như Vân sát thủ xưa nay chưa từng nhận nhờ vả của ai. Lần này cũng không có ai thuê cả, là bọn ta muốn có nó ...
Kẻ cầm kiếm cất giọng chặn lại :
- Lão Bát, nói nhiều với hắn làm gì?
Lão Bát nghe thấy liền xuất chiêu. Gã xoay trượng một vòng chống xuống đất, từ chân trượng tỏa ra một làn khí tức. Chính là chiêu dùng trượng lập trận kỳ ở Hướng Hóa lần trước.
Tần Quyền cất tiếng :
- Tên kia xài kiếm đen, đụng hàng với đệ, đệ chọn hắn.
- A-di-đà Phật, bần tăng thích thanh tịnh, chọn tên cầm đao chính giữa.
- Khoan đã, tất cả có 9 tên cơ mà?
- Vậy đúng rồi, huynh một mình lo 7 đứa còn lại đi ...
Lăng Phong suýt nữa ngã chổng vó.
Nhưng thời gian không cho phép hắn ngã, đối phương tấn công.
Phân công quá chênh lệch, Lăng Phong 1vs7, ngay cả Cửu Âm chân khí cũng vận đến tận cùng, rút cục vẫn phải chật vật lùi ra sau liên tục.
"Choang choang"
Lão Bát ở đằng sau hộ công, cười ha hả :
- Còn tưởng ngươi có Cửu Âm tiến bộ ra sao mới tự tin. Hóa ra chỉ hơn một chút. Chi bằng để nó cho bọn ta ...
- Ta tự tin không phải vì Cửu Âm.
- Chứ vì cái gì?
Bỗng nghe một giọng trầm thấp vang lên :
- Vừa rồi là kẻ nào nói Bắc Tiêu Phong chết trong tay mình?
- Kẻ nào?
- Hừ, Bắc đường Cái bang Tiêu Thiên Phóng.
Người vẫn chưa thấy đâu, đã nghe tiếng chưởng phong gào rú.
“Ào”
Chưởng phong bạo liệt, cả đám U Linh sơn trang bị đánh lùi, đều cảnh giác nhìn quanh. Rút cục mới thấy một bóng người đáp xuống cạnh Lăng Phong.
Tên cầm đao lạnh giọng :
- Hàng Long Chưởng? Ngươi là đệ tử Tiêu Phong?
- Hừ, trong các ngươi kẻ nào từng tham gia ám hại sư phụ ta? Mau chịu chết!
- Đừng vội tự đại. Chút chưởng lực này của ngươi, so với Tiêu Phong năm xưa còn chưa được một nửa đâu.
Ngay sau đó, hai bên lại lao vào nhau.
Lần này nhờ có Tiêu Thiên Phóng cân bớt, Lăng Phong chỉ phải lo mỗi tên lão Bát.
Chỉ là, nếu phía Tiêu Thiên Phóng là cảnh tượng cao thủ giao đấu đúng chuẩn phim TVB. Thì ở cạnh đó, lại là cảnh hai tên chợ búa đang vật lộn đúng chuẩn phim thần tượng.
Chỉ thấy một kẻ mặt trắng bệch nằm ngửa bụng lên trời, tay cổ vai đều bị chân của đối thủ khóa cứng, mồm kêu la oai oái :
- Ngươi ... dùng võ công tà dị gì đây?
- Cái này gọi là Jujutsu đó!
- Du cái gì? Buông ra, đánh đàng hoàng coi.
- Thì ta đang đàng hoàng đấy. Ba Nhược Hống đâu cả rồi? Đem ra dùng đi.
- Á, nhẹ thôi. Gãy tay, gãy tay đó.
Lăng Phong cười khoái chí.
Vừa xong, Cao Đào vừa vung trượng đã bị Lăng Phong dùng choáng thuật kèm phi đao đánh thẳng vào huyệt vị ở tay, suýt chút rơi cả trượng. Gã còn chưa kịp ra chiêu tiếp theo đã bị Lăng Phong ôm sát, lên một gối chỗ hiểm, xuống một chỏ vào gáy, vật thẳng xuống đất.
Lăng Phong chuyến này chỉ đem mỗi phi đao, căn bản không thể chơi nhầy với địch. Vì vậy hắn quyết định “disable” đối phương.
Hắn cũng không nghĩ MMA lại có tác dụng như vậy. Kungfu tuy có khái niệm "địa đường" lăn lê tránh đòn, nhưng lại không có "địa chiến". Nói ví như, chiêu khóa vừa rồi của hắn thuộc về Jujutsu.
Có lẽ thấy tình hình bất lợi, tên cầm đao quát lớn :
- Rút!
Cao Đào đau khổ kêu :
- Từ từ, cứu ta, ta bị kẹt.
Vài tên đồng bạn lao tới cứu Cao Đào, Lăng Phong liền buông.
Thằng kia vừa được giải thoát liền dậm chân bay ngược ra sau, vừa bay vừa hô :
- Lần sau ta sẽ ghi nhớ ngươi.
Lăng Phong chỉ cười nhạt.
...
Nhân tiện nói chuyện võ học.
Lăng Phong kiếp trước không giỏi võ, nhưng cũng gọi là nghiên cứu một ít. Mà càng nghiên cứu thì càng mất niềm tin vào cổ võ, cái gì Thiếu Lâm Võ Đang, đều quá nặng nề tính biểu diễn. Hắn thích Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long hơn. Môn võ này về cơ bản không có chiêu thức riêng, mà là một loại tư tưởng, kết hợp đông tây truy cầu hiệu quả.
Mục tiêu luyện võ của Phong ca cũng như vậy, cần hiệu quả.
Võ học hiệu quả dựa vào yếu tố chung chứ không đặt năng chiêu thức riêng. Tỷ dụ sức mạnh chính xác tốc độ dẻo dai. Làm sao đã chạy không ai đuổi được, đã thủ không ai phá được. Mà đã đánh thì phải "đấm phát chết luôn", “đè phát kẹt luôn”, "ném phát dính luôn".
Chẳng qua, cách nghĩ này ở thế giới kiếm hiệp đầy “cao thâm mặc trắc” sẽ bị chê là vô lại.
Lại nói, hầu hết nam chính xuyên không đều mắc một loại bệnh. Đó là, chuyện gì cũng khoe khoang mình hiện đại, nhưng cứ hễ đụng đến võ công lại sùng bái cổ đại. Phải có Độc Cô Cửu Kiếm Hàng Long Chưởng, hoặc là “Thánh Thần Vô Song Bá Đạo Chí Tôn Chưởng” mới được.
Lăng Phong, ngay từ lúc xuyên không đã trung thành với võ hiện đại. Hắn thậm chí có ý tưởng phổ biến MMA về thế giới này, chứ không muốn bị đồng hóa ngược lại. Đó cũng chính là lý do tại sao, Phong ca đến giờ chỉ học mỗi Đạt-ma quyền, vì bộ quyền này rất căn bản, tương tự như các tư thế chuẩn trong MMA.
Đúng là Lăng Phong thừa nhận ở đây có khinh công, có nội lực thần lực. Nhưng những thứ này tồn tại song song, chứ không thể phủ nhận MMA. Xem Cao Đào hiện tại là thấy. Bị khóa cứng huyệt vị tòan thân, có khí chiêu hống thuật gì cũng vô ích.
Thành ra, bấy lâu Lăng Phong thua nhiều, không phải vì không có chiêu thức thần thánh, mà chủ yếu vì kình lực yếu chân khí ít.
Lấy ví dụ Hàng Long Chưởng. Bộ chưởng này nổi tiếng, là vì nó nằm trong tay Tiêu Phong. Kể cả lúc này Lăng Phong có nó, thì cũng chẳng làm hắn mạnh nhất thiên hạ được. Vì bản thân Hàng Long Chưởng không tạo ra chút chân khí nào, chân khí là do tâm pháp mà có.
Đã vậy, vẫn như tiêu chí ban đầu. Cái trọng yếu là lực lượng, chiêu thức chỉ là phụ.
Phong ca mới chỉ luyện võ có 2 năm, lại chẳng phải hình mẫu thiên tài. Đó là chưa kể còn bận tán gái kiếm tiền. Kình lực chân khí đều yếu là dĩ nhiên, không thể vội vàng.
Cũng may, hiện hắn đã có Cửu Âm. Thứ này có thể ép chân khí lên vài lần, bù được khuyết thiếu thời gian. Điều này cũng không có nghĩa Lăng Phong đã mạnh bằng mấy lão bất tử trăm năm, chẳng qua giúp hắn nhanh hơn một chút.
Nói tóm lại, Lăng Phong vẫn kiên định với suy nghĩ của mình.
Hắn sẽ không chạy theo motif quen thuộc, đi tìm các bộ Chưởng Thần Thánh đệ nhất thiên hạ để luyện. Mà hắn sẽ lấy MMA hiện đại và ám khí làm căn cơ, luyện thần khí làm bệ phóng, đi một đường “MMA thần công” cho riêng mình.
Như vậy mới xứng là một xuyên không giả đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT