Nữ tử giả nam đi mất, để lại Lăng Phong và tên thanh niên kia ngồi nhìn nhau âu yếm.
Chẳng qua, Phong ca là người văn minh, cho dù là tình địch cũng phải tỏ ra lịch sự, liền hắng giọng trước :
- Khụ ... Ngươi, khỏe?
- Khỏe. Ngươi?
- Khỏe.
Đoạn hội thoại hai chữ đến đó chấm dứt, cục diện lại lâm vào bế tắc.
Mãi lát sau, môt bóng nữ nhân trở ra, làm cả sân đều dõi theo trầm trồ.
Mày liễu cong cong, đôi con mắt trong trẻo. Ý cười khảm trên hai gò má lúm đồng tiền đầy mê hoặc. Váy dài từ trên xuống đều một màu hồng. Đặc biệt là cổ áo, hạ một đường lộ ra cái khe ...
Từ từ, kia chính là kiểu cổ áo vuông Phong Vân tơ lụa nha, không nghĩ đã đến Hà Đông.
- Ai vậy? Từ bao giờ ở đây lại có mỹ nữ như kia?
- Vô Lượng Thiên Tôn, bần tăng tu ở gần đây, không biết vị nữ thí chủ này có rảnh ...
Tiện nói, quả nhiên là Phong ca, đi đâu cũng hút mỹ nữ.
Thực ra, Lăng Phong đi nam về bắc, nữ nhân hắn nhìn cũng ngót vài ngàn, nhưng gọi là đẹp thì cũng không nhiều lắm. Còn khiến hắn ngẩn ra một lát thì càng hiếm, còn chưa qua 5 ngón tay. Có thể kể đến Liễu Cung chủ, Vân tỷ, Thành Bích phu nhân và Mộc Hàm Yên. Ngay cả Đóa Nhi cũng chỉ tạm châm chước.
Tiêu chuẩn của Phong ca là rất cao. Nói sao, chưa gì đã đụng phải Liễu Cung chủ, không cao cũng không xong. Liền “đệ nhất ca kỹ” Lý Sư Sư làm Hoàng đế si mê Quyền đệ mê mẩn, vào mắt Phong ca cũng chẳng có cân lượng gì.
Lăng Phong tuy đã nhớ nàng kia là ai, cũng không khỏi trầm trồ :
- Cô thực là ... Diễm Tuyết Cơ sao?
Diễm Tuyết Cơ, nữ lão bản đổ phường Thiên Địa. Năm xưa Lăng Phong chân ướt chân ráo đến kinh thành, nữ nhân đem lên giường đầu tiên chính là nàng ta. Chỉ hận một cái, người ngọc đã trên giường, nhưng Phong ca vẫn chưa đâm chọc gì được.
Mới đó đã hai năm.
Diễm Tuyết Cơ nguýt dài ngồi xuống, trong lòng rất hài lòng với vẻ mặt ngẩn ngơ vì đẹp của Lăng Phong. Nàng vểnh đôi môi mềm mại nói :
- Nhớ ra rồi sao? Hừm, uổng công ta hai lần cứu ngươi ...
- Cái gì ... hai lần?
Lăng Phong mờ mịt.
Theo hắn nhớ, Diễm Tuyết Cơ chỉ giúp hắn một lần, chính là hồi xửa hồi xưa tẩu hỏa nhập ma. Còn lần thứ hai là khi hắn bị Như Vân sát thủ tập sát, chẳng qua lúc Diễm nữ hiệp xuất hiện thì Phong ca đã bất tỉnh nhân sự.
Dù gì người ta cũng có ơn, Lăng Phong cười nói :
- Hai lần thì hai lần, coi như ta nợ cô. Lúc nào ta sẽ trả.
Diễm Tuyết Cơ bẽn lẽn :
- Trả thì không cần đâu ...
- Cần chứ, ta sẽ trả cả vốn lẫn lãi, còn khuyến mãi thêm vài lần ...
- Khục!
Có tiếng ho thô thiển của thằng nào đó phá mất không khí mờ ám.
Là Hà Mạch Dũng, cái bóng đèn to đùng, đang mở to mắt ghen tức nhìn hai người Lăng Phong.
Diễm Tuyết Cơ xấu hổ giận dỗi :
- Sư huynh, ngươi nhìn cái gì? Mau đi chỗ khác đi.
Hà Mạch Dũng quả quyết :
- Không được, ta phải ở lại đây ...
Diễm Tuyết Cơ túng quẩn gắt :
- Huynh ở lại làm gì? Hắn ... hắn võ công không bằng muội, huynh không phải lo.
- Ta không lo chuyện đó.
Đến lượt Lăng Phong tủm tỉm chen vào :
- Chứ ngươi lo chuyện gì? Cảm thấy mất tự tin, sợ thua sao?
- Ta sợ cái gì?
Biện pháp khích tướng này rất hữu hiệu. Hà Mạch Dũng nói không ra câu, đành bực bội đứng phắt dậy, dằn mặt :
- Hừm, ngươi khôn hồn đừng có làm xằng bậy cái gì. Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.
Nói rồi đạp ghế một cái bỏ đi.
Lăng Phong nhún vai.
Buồn cười, Phong ca là ai chứ? Một tên dâm ... à không đúng, một người có văn hóa, có thể làm trò xằng bậy gì được? Cùng lắm thì lại như năm đó bóp một chút thôi. Khụ!
Tiện nghĩ đến chuyện xưa, Phong ca không khỏi liếc trộm Diễm Tuyết Cơ.
Cái “chỗ kia”, hình như đã lớn hơn trước. Ước lượng thoáng một cái, chắc cũng 84 đi? Không đúng, khả năng có độn, trừ thuế còn 82. Ài, nói chung cũng là khá rồi. Dù sao, được bàn tay Phong ca nắn qua, còn không lớn lên mới là kỳ quái.
Nếu có thể như xưa, lại nắn một lần nữa ...
- Này, ngươi nhìn cái gì vậy?
- Nhìn ngự ... Khụ, không nhìn gì. Ta đang tự hỏi một vấn đề số học cao thâm thôi. Rút cục là 82, hay là 84 nhỉ?
Lăng Phong lập tức đưa tay vuốt cằm lẩm nhẩm.
Diễm Tuyết Cơ không quan tâm lắm chuyện số học, hỏi :
- Đúng rồi, ngươi đang làm gì ở đây?
- Ờ, cũng không làm gì. Rảnh rỗi, làm bang chủ chơi.
- Bang chủ? Như ngươi mà cũng làm bang chủ được sao?
Diễm Tuyết Cơ che miệng cười không ngừng, má đồng tiền lại hiện.
Lăng Phong há mồm định bào chữa. Đột nhiên nghĩ lại, mỹ nữ cười vui vẻ như vậy, cái chỗ 84 kia còn rung rinh. Chậc chậc, thật là quá dụ người, việc gì phải sửa lời cứ để nàng ta cười ngắm cho đã.
Nghĩ vậy liền trịnh trọng thở dài, mắt thì vẫn liếc ngang dọc liên hồi :
- Kỳ thực, ta đi buôn kiếm chút tiền thôi. Cô cũng biết đó, nhà ta nghèo rớt mùng tơi, trên dưới ăn không đủ no. Không đi xa kiếm tiền, uống gió tây bắc mà sống mất.
Tiện nhắc đến chuyện tiền, Lăng Phong bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi Tuyết Cơ :
- Tiện thể, có một chuyện ta muốn hỏi cô.
- Chuyện gì? - Tuyết Cơ chớp mắt.
- Còn nhớ mấy vạn lượng ở đổ phường khi xưa không?
- Vì sao các ngươi lại để ta cầm số tiền đó đi, mà không quay lại gây sự gì?
Vừa nói vừa gắng quan sát mọi cử động của Tuyết Cơ.
Chỉ tiếc, đáp lại hắn là nụ cười rất vô tư lự của Diễm Tuyết Cơ :
- Ta làm sao biết. Chỗ đó là do một người họ hàng ta lập ra, hồi đó ta chỉ đến chơi đùa thôi.
Lăng Phong nghe vậy bán tín bán nghi, nhưng cũng không có chứng cứ gì vặn hỏi.
Hôm trước Bạch Ngọc Đường bâng quơ một câu, cộng thêm sự xảo trá lộ liễu của Cố lão mấy ngày qua, đã nhắc Lăng Phong một điều.
Giang hồ hiểm ác.
Diễm Tuyết Cơ, xinh đẹp dễ thương. Nếu để Lăng Phong của nửa năm trước gặp lại, có lẽ sẽ nghĩ ngay cách tán tỉnh. Dù sao thì, có gái đẹp để ý, còn lăn tăn cái gì nha? Cứ cắm đầu tiến tới rồi ch*ch thôi.
Nhưng là, nàng ta có thực sự dễ thương không?
Nàng này có chút giống với Mộc Hàm Yên. Khác là, tính cách Mộc Hàm Yên không khiến Lăng Phong thấy đề phòng, hắn đề phòng Mộc Hàm Yên là cái thân phận Kim quốc của nàng ta. Nói dễ hiểu, nếu hắn hỏi tên thật, Mộc Hàm Yên sẽ trả lời luôn, còn Diễm Tuyết Cơ sẽ không. Lăng Phong còn chưa nghe qua thiên hạ có mấy người họ Diễm.
Ài, thôi cũng vì Phong ca quá ngây thơ dễ dụ.
Kiếp trước Lăng Phong cũng sắp 30, cũng không phải loại thanh niên chưa từng ra đời. Nhưng là, làm một nhân viên quèn trong thời đại văn minh, tuy ra đường cũng sẽ gặp cướp giật, về nhà cũng có thể có trộm, nhưng nếu nói chuyện bị người tính kế tầng tầng lớp lớp, sẩy một bước chân vạn kiếp bất phục, thì lại không dễ gặp.
Hắn đọc truyện xuyên không, từng rất hâm mộ những nam chính tâm tư cẩn mật. Có cảm giác chuyện gì bọn họ cũng tính toán được trước, bất kể âm mưu của kẻ địch có cao thâm ra sao. Sự thật thì sao? Vốn dĩ vai chính cũng chính là tác giả, mưu kế của ai mà chẳng bị vai chính nhìn thấu.
Còn Phong ca?
Phong ca tuy cũng là vai chính, nhưng lại bị tác giả phũ thảm thiết.
Diễm Tuyết Cơ không biết có nhận ra vẻ đề phòng của Lăng Phong không, vẫn thoải mái hỏi :
- À, ngươi luyện võ công thế nào rồi?
- Ờ thì ... vẫn vậy thôi.
Diễm Tuyết Cơ liền cất giọng tiếc nuối :
- Ngươi thực sự chỉ nghĩ kiếm tiền thôi sao? Ngươi có chỗ hơn người khác, không chịu luyện sẽ rất phí đó.
Nói xong lại cười khúc khích :
- Hìhì, có điều tâm chỉ nghĩ đến tiền như ngươi, luyện công chắc chắn tẩu hỏa nhập ma. Thôi đừng luyện thì hơn. Mất công tẩu hỏa không có người giúp.
Lăng Phong thờ ơ đáp :
- Cũng không phải. Chẳng qua cái thế đạo này, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, thế nhưng không có vài ức bạc không thể sống tốt nha. Ta còn chưa cưới được vợ đâu.
- Không phải ở Triều gia trang kia đã làm lễ rồi sao?
- Cái đó? Giả thôi, giả thôi.
Diễm Tuyết Cơ bĩu môi :
- Có phải vì có nữ tử Nguyệt Dung kia không? Mấy ngày ở Triều gia trang, nàng ta rất để ý đến ngươi đó.
Lăng Phong lắc đầu thở dài :
- Nàng ấy sao? Là bạn gái cũ thôi ...
Diễm Tuyết Cơ liếc mắt hiếu kỳ, Lăng Phong lập tức bổ sung :
- À, mà chia tay rồi. Bây giờ ta là người tự do.
Nói rồi còn cố gắng nhấn trọng tâm cuối câu, trên mặt diễn một bộ bi thương hối tiếc.
Chỉ là, Diễm Tuyết Cơ ngay lập tức sầm mặt, đôi mày liễu nhăn lại nói :
- Hừ, nam nhân đều như vậy. Sư phụ nói phải.
- Nam nhân đều như thế nào kia?
Lăng Phong không hiểu ra sao. Chẳng qua nghe ý tứ nhất định là nghĩ xấu rồi, chắc lại cái bài nam nhân thiên hạ đều bội tình bạc nghĩa đi. Không biết sư phụ nàng ta là bà già nào, lại đi gieo rắc vào đầu nữ đệ tử mấy thứ định kiến phản khoa học.
Còn may Phong ca là người nhanh ý, lập tức dựng chuyện :
- Hừm, ta mới là người chịu thiệt đó. Cô ta kỳ thực đã có ý trung nhân, thậm chí không chỉ một người, thấy ta có tiền tài mới theo đuôi mà thôi. Vừa gặp thương thế khó qua, cô ta chăm sóc thấy không có thu hoạch liền bỏ đi mà thôi. Ta là người chung tình, ghét nhất chính là loại nữ nhân tham tiền tài. Cô ta đi cứ đi, ta cũng không nuối tiếc ...
- Thật sao?
Diễm Tuyết Cơ bị một tràng chuyện xưa lay chuyển, cảm động rối rít.
- Cũng phải. Nàng ta xinh đẹp lại bản lĩnh, mặc dù thua bản cô nương một tẹo. Nhưng nếu không vì ham tiền, quả thật chẳng có lý do gì đi thích người như ngươi.
Ngay lúc này, có tiếng một đám người lại gần hung hăng :
- Đương gia, chính là hắn. Hắn chọc một cái liền làm Vương đại ca nội thương ...
Lăng Phong chắp tay mờ mịt :
- Các vị đây là ...?
- Cửu Long trại. Cũng khen cho ngươi, đánh người của Cửu Long xong, vẫn còn dám ung dung ngồi ở đây.
Lăng Phong bị nhóm người tự xưng Cửu Long trại vây vào giữa. Nhưng nổi nhất là một tên nằm cáng, toàn thân băng bó trắng toát. Còn may vẫn thấy hơi thở, bằng không còn tưởng Cửu Long sơn đem xác tới kêu oan.
Lăng Phong trợn mắt há mồm.
Kia là ... Vương Bưu?
Vừa lúc chỉ bị điểm một cái, làm sao bây giờ lại thảm như kia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT