Dù sao, cha mẹ chết sớm, chỉ có một đứa em gái, tính cách sở thich ra sao làm huynh trưởng ít nhiều cũng phải rõ. Chỉ cần thay đổi một chút cũng có thể nhận ra, đừng nói là thay đổi hoàn toàn.
Đây cũng là một phần lý do, Triều Lam dễ dàng qua loa tổ chức cái hôn lễ nọ.
Lại nói chuyện hỏa hoạn lần đó.
Triều Nguyệt Nga từ nhỏ ở thôn Độc Mộc có tiếng xinh đẹp, là niềm tự hào của Triều gia.
Chỉ là, dân nữ xinh đẹp, xưa nay vẫn là đích ngắm của quan viên quý tộc địa phương. Triều Nguyệt Nga 16 tuổi liền bị một tên Hầu gia háo sắc trong vùng để mắt. Triều Lam danh nghĩa đại hiệp, đã quá quen với cảnh quý tộc ức hiếp dân chúng, đương nhiên ngăn cản tên Hầu gia kia tiếp cận Triều Nguyệt Nga.
Vụ hỏa hoạn bất thình lình năm đó, Triều Lam ngậm đắng nói ra ngoài là do “thù oán giang hồ” tạo nên. Chẳng qua, gã tự biết, chỉ e kẻ đứng sau chính là tên Hầu gia nọ.
Sau vụ việc của Triều Nguyệt Nga, Triều Lam càng thêm căm thù đám quyền quý, dần dà hận thù sang cả triều đình.
Có điều, cô em gái Triều Nguyệt Nga sau khi thoát nạn cũng thay đổi kỳ lạ.
Trước kia Triều Nguyệt Nga là một mẫu thiếu nữ đơn thuần đúng nghĩa, hoàn toàn không để tâm đến thị phi, đừng nói gì là chuyện triều đình. Thế nhưng sau khi dung nhan bị hủy, tuy sống khép kín hơn, nhưng ngược lại tính cách quyết liệt lạnh lùng hơn, thậm chí còn thuyết phục Triều Lam chống lại triều đình.
Đáng nói nhất là, Triều Lam phát hiện nàng ta dường như còn biết cả võ công, thân pháp vô cùng cao minh, còn cao hơn cả gã.
Chẳng qua, Triều Lam vẫn một mực im lặng quan sát, không lỗ mãng làm gì khác.
Quan sát mới phát hiện, “Triều Nguyệt Nga” mỗi tháng đều âm thầm ra ngoài nhiều lần. Sau đó đều trở về an bình, nhiều thành quen. Mỗi lần ra ngoài nàng ta đều có lý do chính đáng, khi thì đi mua tư trang, khi thì ngắm hoa cỏ, Triều Lam cũng không thể từ chối. Gã thậm chí từng cho người theo dõi, nhưng đều mất dấu từ sớm.
Gã cũng từng hỏi Triều Nguyệt Nga.
Câu trả lời luôn rất mù mờ.
Triều Lam chỉ đành nghĩ em gái mình vì hỏa hoạn mà thay đổi tính nết, thay đổi thói quen sống. Tuyệt đối không nghĩ đến chuyện “tướng hồn” “ma quỷ” kiểu này.
Triều Lam nắm bàn tay, cố gắng tỉnh táo hỏi :
- Ta trước nay không tin ma quỷ. Chẳng qua cứ coi như những gì đạo trưởng nói là thật đi, tướng hồn cũng chỉ là hồn mà thôi. Còn em gái ta vẫn còn sờ sờ sống ở đó, căn bản không thể liên quan. Đạo trưởng liệu có phải nhầm lẫn gì hay không?
Công Tôn Thắng giải thích :
- Đây chính là điểm khác biệt của tướng hồn. Bọn họ linh hồn mạnh mẽ, là hồn mà lại không phải hồn, tồn tại cùng tuế nguyệt. Khi thời cơ tới, thậm chí có thể cải mệnh hồi sinh ...
- Cải mệnh? Hồi sinh? Ngươi nói là người chết sống lại?
Triều Lam Ngô Dụng đồng thời trợn tròn mắt.
Công Tôn Thắng liếc mắt thấy Triều Lam lại sắp bão nỗi, bản thân hắn cũng không dám chắc chắn 10 phần, cho nên liền tìm cách xoa dịu, nói :
- Vậy thì cũng không hẳn. Tuy nhiên, cũng không khác sống lại là bao, tạm gọi là “tướng hồn phụ thể”. Linh hồn bám vào thể xác, hay nói cách khác là ... chiếm đoạt thể xác người khác.
Ngô Dụng linh cơ hơn người, buột miệng nói :
- Ý đạo trưởng là, đại tiểu thư bây giờ, đã không phải là đại tiểu thư nữa, mà là ...
Triều Lam mặt lúc đỏ lúc hồng.
Thực tình, gã đã dần bị câu chuyện của Công Tôn Thắng thuyết phục. Chẳng qua, cho dù nghĩ đến chuyện ma chuyện quỷ, bị “vong nhập” gì đó đi nữa, thì cùng lắm chỉ là tạm thời, căn bản không thể tưởng cón có loại chuyện bị chiếm đoạt thân xác vĩnh viễn.
Loại chuyện vớ vẩn này, rơi vào nhà ai cũng sẽ khó tin.
Ngươi cứ thử nghĩ, vào một ngày đẹp trời, có một thằng bạn nói với ngươi, “theo anh thấy, em gái chú thực ra là một con quỷ đó”. Cho dù có nói hay ho thế nào, ngươi chắc chắn cũng sẽ khó chịu.
Triều Lam không nhịn được, nóng mặt quát :
- Hừm, không cần nói nữa. Ta tuyệt đối không tin. Công Tôn đạo trưởng, nếu ngươi còn nhắc lại chuyện này, đặc biệt để cho Nguyệt Nga nghe thấy, Triều mỗ sẽ không khách khí với ngươi nữa.
Công Tôn Thắng toát mồ hôi, đánh thức thời ngậm miệng.
Chỉ là, không biết có phải bất an hay không, Triều Lam hắng giọng ra ngoài :
- Người đâu?
Một gia nhân Ngô gia trang chạy vào :
- Triều gia có gì phân phó?
- Đại tiểu thư đã ăn tối chưa?
Tên gia nhân nhớ ra cái gì, nói :
- Đại tiểu thư? Hình như từ chiều không thấy đâu nữa.
- Cái gì?
Công Tôn Thắng Ngô Dụng đều không nhịn được liếc mắt sang, ý tứ chính là, “thấy chưa? đã bảo mà”.
Triều Lam đang định phát tác, đột nhiên dịu lại hỏi :
- Hôm nay là ngày bao nhiêu?
- Bẩm, ngày 15.
Triều Lam nghĩ nghĩ gì đó, thở dài nói :
- Thôi bỏ đi. Các ngươi chờ tiểu thư tự mình trở lại là được.
...
Cùng lúc đó, cách Ngô gia trang vài trăm dặm hướng đông nam.
Vạn Thú sơn lĩnh.
Cây cối rậm rạp, không khí có phần ẩm ướt âm u.
Nếu như ngươi quên, sơn lĩnh này đã từng xuất hiện chục chương trước. Chính là nơi có những Vạn Thú sơn trang, thôn Bắc Lĩnh, trấn Độc Mộc Triều gia. Sơn lĩnh này nằm hẳn phía đông nam bình nguyên Hoàng Phiếm, đã thuộc vào địa phận Hà Bắc.
Lúc này, trong rừng Vạn Thú âm u, đang có một nhóm người sục sạo.
- Đại nhân, ở đây chỉ có cây và thú, không người qua lại, làm sao có manh mối nào?
- Các ngươi nếu thấy khó ở thì cứ về đi ...
Một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.
Mấy người phía sau liếc nhau, đều méo mặt nhìn cô gái áo đen ở trước.
Bọn họ là mật thám Hà Đông, còn người tìm đường phía trước là Mật Thám ty Ưng tổ Hàn Nguyệt Dung. Ở cạnh còn có đại sư Thạch Sơn.
Hàn Nguyệt Dung rời Triều gia trang ngay trong hôn lễ của Lăng Phong. Hàn tổ trưởng rất tận tụy với công việc, không như Phong ca, chỉ chăm chăm soi gái. Nguyệt Dung đi trước Lăng Phong một bước, đã qua Hà Đông, nhưng rồi lại quay trở lại Vạn Thú lĩnh.
Ưng tổ theo Nguyệt Dung đến Hà Bắc đều chết dưới tay Kim quốc Thiên Sách phủ. Nguyệt Dung đành phải nối liên lạc với sở Mật thám Hà Đông yêu cầu hỗ trợ người.
Việc Nguyệt Dung liên hệ chiều ngang là phạm vào quy tắc Mật Thám ty. Chẳng qua Đô Mật sứ Hà Đông Chu Kinh lại quen biết Phó Đô Chỉ huy sứ Cảnh Dương, biết Ưng tổ Nguỵệt Dung là "người trong lòng" của Cảnh Dương, cho nên gã mới đặc biệt cử thủ hạ giúp. Không những thế còn dặn dò bọn họ tận tâm, coi Nguyệt Dung như trưởng quan.
Lúc mới gặp Nguyệt Dung, mấy thanh niên Hà Đông kỳ thực rất hào hứng. Không nghĩ Mật Thám ty lại có mỹ nhân, chỉ là ... Tiếp xúc mấy ngày anh em đều âm thầm chặt đứt mơ tưởng.
Có đôi khi bọn họ cảm giác, mỹ nữ đại nhân là một cái xác chết di động, lời nói ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Kỳ thực không phải bọn họ, Thạch Sơn mới là người cảm nhận sâu sắc hơn cả. Hàn Nguyệt Dung càng lúc càng giống một người hoàn toàn xa lạ với hắn. Ban đầu Thạch Sơn nghĩ nàng bị chuyện của Lăng Phong làm ảnh hưởng, càng về sau càng thấy không đúng.
Thạch Sơn còn phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Đó là Nguyệt Dung dị ứng với kinh Phật.
Thạch Sơn Lăng Hổ xuất thân từ Đại Lâm Tự, tuy xuất sơn đã lâu nhưng thói quen tụng kinh niệm Phật vẫn không bỏ, đặc biệt lúc vận khí chữa thương. Chỉ là ngày trước ở Tổng bộ Mật thám, Thạch Sơn có tụng niệm gì Nguyệt Dung đều vô quan, thậm chí có lúc còn mỉm cười trêu hắn. Thời gian gần đây đột ngột khác hẳn, mỗi khi Thạch Sơn tụng kinh, Nguyệt Dung đều hiện thái độ địch ý rõ rệt, giống như rất phản đối Phật giáo.
Anh em đi cả ngày đều không rõ thủ trưởng muốn theo dõi cái gì. Có khi nữ thủ trưởng tâm tình không tốt muốn vào núi ngắm cảnh cũng nên.
Thạch Sơn nhìn một vòng, trên dưới trái phải ngoài cây lại là cỏ, hắng giọng hỏi :
- Ngũ Nương, ngươi chắc chắn mấy người kia đi vào đây?
- Chắc chắn. - Nguyệt Dung gật đầu.
- Bọn họ có liên quan đến đám người phản tặc kia sao?
- Ta ... không biết.
Nguyệt Dung vẫn một kiểu lạnh nhạt.
Thạch Sơn thở dài. Hắn ngầm đoán, lần này Nguỵệt Dung đang lấy việc công làm việc tư.
Gần 20 năm trước, cả nhà Nguyệt Dung chỉ trong một đêm bị tàn sát, chỉ còn nàng mồ côi lưu lạc vào Mật Thám ty.
Đến tháng trước, trong lần đụng Như Vân sát thủ vây Lăng Phong, Nguyệt Dung vô tình phát hiện ra kẻ thù. Nhưng sau đó Lăng Phong lại bị thương, Nguyệt Dung cũng theo về Triều gia trang, thì lại tình cờ phát hiện hai nam nữ có dấu hiệu là thế lực chống đối.
Đáng ra chuyện đến đó có thể dừng, Nguyệt Dung hoàn toàn có thể trở về Trường An. Thế lực nọ vẫn chỉ ở dạng tình nghi. Đây là Hà Đông không phải Trường An, nàng chỉ cần báo lên chờ chỉ thị. Trừ phi thực sự kết luận là thế lực lớn cần Ưng tổ ra tay, bằng không chuyện tiếp theo phải để mật thám địa phương lo lắng.
Chỉ là, trên đường rời khỏi Hà Bắc, hai người lại tình cờ phát hiện đám sát thủ nọ lần hai, đang rút về Vạn Thú. Nguyệt Dung vì vậy mới quay lại Hà Đông xin hỗ trợ, quay lại Vạn Thú điều tra.
Lúc này đến một khoảng rừng trống, Thạch Sơn đột ngột giơ tay báo hiệu dừng.
Không lâu sau, hai bên trái phải xuất hiện một nhóm người ăn mặc kiểu thợ săn, một kẻ gằn giọng nói :
- Các vị, đây là cấm địa của Vạn Thú sơn trang, không nên đi tiếp ...
Một tên mật thám hừ lạnh :
- Hừm. Cấm địa? Sơn trang các ngươi lấy tên Vạn Thú sơn mà đặt, ngược lại gom cả ngọn núi này làm tài sản riêng, muốn làm phản?
Phía thợ săn Vạn Thú nhìn nhau, thầm nghĩ bọn họ còn chưa có gây chiến, đối phương chưa gì đã chụp mũ "phản loạn" lên đầu họ?
- Sao cũng được. Chúng ta chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở, Vạn Thú không chỉ có cái tên. Trong đây cự xà mãnh hổ đều có, đặc biệt mãnh thú trong cấm địa đều là sát thần. Bước chân qua khỏi đoạn này, vậy thì mạng không ở trong tay nữa đâu ...
- Vậy thì đa tạ lòng tốt các vị, thỉnh ...
Tên kia giọng thờ ơ. Hôm nay tiểu ca bị mỹ nữ dắt đi lung tung trong rừng, cả buổi không có chỗ xả, tự nhiên có một đám tới gây chuyện, gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Nguyệt Dung bỗng lên tiếng :
- Chậm đã, các ngươi nói đây là địa bàn của mình. Thế nhưng ta rõ ràng mấy ngày trước bắt gặp có người ăn mặc kỳ quái đi vào.
- Có sao?
Một tên thợ săn nghĩ gì đó nói :
- Có khi nào là người Cái bang?
- Cái bang?
Nguyệt Dung Thạch Sơn nhìn nhau, Cái bang cũng liên quan chuyện này?
Lại nghe mấy tên thợ sơn kia nói với nhau :
- Cái bang Vạn Thú là chỗ thâm giao. Cái bang Trưởng lão cũng có mấy lần vào đây ...
- Có biết bọn hắn vào làm gì?
- Cái đó thì bọn ta không biết được, cũng không quan tâm. Có thể là tìm chỗ luyện võ công gì đó.
- Chậm đã. Các ngươi thực sự vẫn muốn kiên trì đi vào?
- Đúng vậy.
Tên thợ săn nọ quan sát một lát, có lẽ cảm thấy đối phương có chút bản lĩnh, nghĩ gì đó hạ quyết tâm :
- Vậy được, ta đi cùng các ngươi.
- Mao đại ca, thực sự đi sao?
- Ai muốn theo ta thì đi, ai sợ thì cứ quay về.
Đám thợ săn nhìn nhau, bọn họ tuy là thổ địa ở đây, nhưng cũng rất tò mò với cấm địa, muốn vào thử một lần. Dù sao cũng là dân săn bắn gan lớn, rút cục đều đi theo cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT