Lăng Vân tóc cuộn lọn cao giản đơn. Váy áo một màu trắng đầy tinh khiết, yểu điệu động lòng.

Nàng mang một phong thái điềm đạm khó tiếp cận, không quá băng lãnh, mà là cao ngạo. Cái thường có ở những người thành đạt. Nàng chỉ thi thoảng hé ra nụ cười với Khương tiểu thư bên cạnh. Nhưng mỗi nụ cười đều khiến Lăng Phong như hít một hơi cần sa, cứ lâng lâng khó quên.

Lăng Phong không nghĩ Khương tiểu thư có thể nhanh chóng kết thân với Lăng Vân như vậy. Hắn còn đang lo không biết nên sắp xếp nàng ta thế nào mới phải. Lúc trước hắn hứa hẹn đưa nàng ta về Danh Châu, đến Tô Châu thì Khương tiểu thư dường như không muốn về nữa, còn tránh mặt hắn.

Lăng Hùng không như Lăng Chiến, lão không thích Lăng Vân nhúng tay vào việc buôn bán, vì vậy khoảng thời gian ngắn đẩy Lăng Vân ra khỏi thương hội, khó trách nàng ta có thời gian làm quen Khương tiểu thư.

Nay lão Hùng lăn đùng ra, Lăng Minh thì quá kém cỏi, Lăng Vân lại quay lại trở thành người quản lý việc buôn bán trong tộc. Cũng may cho Lăng Minh, còn có vị tam muội tài ba này, nếu không chỉ e cơ nghiệp Lăng gia chỉ trụ thêm vào ngày cũng sẽ đổ.

Khương tiểu thư nhỏ giọng :

- Vân tỉ, muội có chút không khỏe.

- Ừ, chúng ta cũng rời đi thôi.

Phong quản gia nhìn trái nhìn phải, thấy Lăng Phong đang ngắm gái xuất thần bực mình nói :

- Lăng Phong, còn đứng đó làm gì, không mau đi tìm Nhị lão gia?

- Đây đây.

Lăng Minh lên làm lão già, Nhị lão gia trong lời Phong quản gia chính là Lăng Hải. Trong nhà cha chú chết cả, hai gã thanh niên lại thành "lão gia".

Mặc lão hiện tại làm chân hộ viện trong Lăng phủ, đi cạnh Lăng Phong, ánh mắt kỳ dị nói :

- Công tử, tên quản gia này có vấn đề.

- Vấn đề gì? - Lăng Phong không hiểu lắm.

- Đêm đó hắn chỉ e cũng biết chuyện Lăng Hùng.

- Ồ. - Lăng Phong chột dạ.

"Cũng có thể." Lăng Phong đổ mồ hôi lạnh.

Đêm đó, một đứa nha hoàn cũng có mặt, nhưng cô bé này có lẽ không sao, vì lúc đó Lăng Hùng không để lộ tên Lâm thị ra, chỉ nói muốn ở lại thư phòng. Nhưng Phong quản gia là người sắp xếp hạ nhân, chắc chắn biết Lăng Hùng tìm đến Lâm thị.

"Tên quản gia này cũng muốn Lăng Hùng chết?" Lăng Phong nghĩ lại, khả năng này không phải không có.

- Công tử dự tính thế nào?

- Trước mắt theo dõi hắn cái đã. Giết người nữa không tốt. Đều chỉ là dự đoán mà thôi. Vừa có một vụ còn không sao, nếu lại thêm một vụ dễ gây động.

Mặc lão bỗng hỏi tiếp :

- Công tử lén luyện thân pháp?

- Thân pháp?

- Đúng, những bài tập kia. Không biết công tử từ đâu mà có?

Trong quá trình luyện thân, Lăng Phong thường xuyên ứng dụng vài bài tập mà hắn học lóm được hồi trước, cũng không phải đặc công chuyên nghiệp gì, nhưng về cổ đại lại khá đặc biệt. Mặc lão không biết mấy động tác đó là thể loại kỳ quái gì, liền cho rằng đó là một kiểu luyện thân pháp.

- Chuyện này ... Thực ra do ta tự nghĩ ra thôi, thấy chúng cũng khá hiệu quả.

- Theo lão thấy, những bài tập đó vẫn còn thiếu vài yếu tố, chỉ luyện được dẻo dai, đối với việc luyện võ vẫn chưa đủ.

Mặc lão từng là quân nhân, trong quân đội cũng có những bài tập luyện thân thể cường tráng, lão vừa nhìn là hiểu ra trọng yếu.

- Nếu công tử không ngại, ta có thể chỉ thêm vài căn bản khác.

- Vậy thì quá tốt. Cám ơn lão bá.

...

Vài ngày này, Lăng Phong bắt đầu tăng cường luyện tập.

Trước đây hắn hơi đặt nặng vào vận động. Kẻ luyện võ ngoài vận động, còn phải biết cách ứng địch. Mặc lão giúp hắn luyện thêm hạ bàn, trọng tâm, và một chút đấu vật.

Đấu vật chỉ có thắng bại, không có thương tích, đòi hỏi ngoài thân thể vững chắc, còn cần những kỹ thuật khóa và né tránh nhuần nhuyễn.

Không thử thì thôi, thử mới biết lão tuy già nhưng hơn Lăng Phong không biết bao lần. Đại để đấu vật mà nói, hắn gần như không di động nổi lão chứ đừng nói đến chuyện vật ngã. Điều này càng khiến Lăng Phong thêm quyết tâm.

Ban đêm Mặc lão giúp theo dõi Phong quản gia. Trình độ theo dõi của Lăng Phong quá tệ, kể cả có cái trò nghe nhìn kia cũng không bao nhiêu. Lăng Phong có cảm giác cái khả năng kỳ quái kia càng ngày càng mạnh. Trước kia thi thoảng hắn mới có thể sử dụng, nhưng vẫn rất mờ ảo, gần đây Lăng Phong đã có thể thu phát gần như 100%, muốn là được. Hắn có cảm giác sắp đột phá.

Lăng Phong hiện tại trong phủ tuy chỉ làm gia đinh, nhưng vì có thân phận thiếu gia, nên ít nhiều cũng không bị đám quản sự gây chuyện, thành ra hắn sống khá nhàn nhã. Thứ hai, hiện tại Phong ca cũng gọi là nhân vật có tên tuổi trong hậu viện, nguyên nhân của chuyện này lại liên quan đến ... Hoa khôi hội.

Cũng không biết là tên nào để lộ tin đầu tiên. Hiện Lăng Phong trong phủ được xem là “có học vấn” nhất. Nói sao, có thể khiến Ngô tài nữ mời vào nói chuyện, ngươi nói không có học vấn mà được sao? Nghe nói tiếp chuyện Ngô tài nữ đều là tài tử đổ lên.

Ánh mắt của gia đinh nhìn Lăng Phong vì vậy càng thêm kính nể. Người không học vấn, tự nhiên sẽ thấy kính nể người “có học”.

Chiều tối, Mặc lão tìm đến :

- Công tử, lão bộc theo dõi lão quản gia, vừa phát hiện một bí mật.

- Bí mật gì?

- Phong quản gia kia, có quan hệ tình nhân với Trâu Nhị nương.

Lăng Phong há mồm, “tiểu thiếp lên giường với quản gia?”

Loại chuyện này Lăng Phong từng xem phim thấy nhiều, cũng không bất ngờ.

Cổ đại là vậy, gia chủ một nhà, thê thê thiếp thiếp, kiểu gì cũng có chuyện. Ngươi đừng nghĩ cứ phong lưu khoái hoạt, thu thật nhiều thê thiếp cho đã sướng? Có thể lúc trẻ ngươi sẽ sướng đấy, nhưng được vài năm có tuổi rồi, ngươi sẽ thấy cuộc đời rất bất kham.

Khoan nói chuyện hậu viện nữ nhân đấu đá nhau, chỉ cần nói chuyện “ngủ”. Mỗi ngày phải lo cả gia tộc, sức chẳng còn mấy, đêm về còn phải phân chia tinh lực cho các bà, sống được 60 tuổi đã là rất khá.

Trọng yếu là, nam nhân cường tráng là khoảng 20 đến 30, nhưng nữ nhân lại muộn hơn, sau 30 mới gọi là sinh long hoạt hổ. Thu tiểu thiếp, thường đều còn rất trẻ. Thành ra khi các nàng 30 đòi hỏi nhiều nhất, thì ngươi đã 50.

Hậu quả?

Như Trâu Nhị nương.

Là một thanh niên xuyên không, chịu áp lực thê thiếp bầy đàn, phục vụ các độc giả còn thanh niên cuồng xxx. Nhất định phải nghĩ một chút vấn đề này.

Trở lại chỗ Mặc lão và Lăng Phong, chỉ nghe Mặc lão trầm giọng :

- Theo cách nói chuyện của chúng, thì không khác gì lão phu thê. Lão bộc còn nghi ngờ, dường như Lăng Hải không phải con trai Lăng Chiến.

- Vì sao?

- Đầu tiên, năm đó lão bộc từng gặp Lăng Chiến, thấy tên Hải bề ngoài không giống hắn, mà lại hơi giống quản gia kia. Tiếp theo, lão tình cờ nghe được bọn chúng đang lên kế hoạch hủy bỏ Lăng Minh.

Lăng Phong chỉ nghĩ một chút vài thuyết âm mưu, lập tức nói :

- Giết Lăng Minh? Cướp gia tộc?

- Có lẽ vậy. Chỉ e bệnh tật của Lăng Minh càng lúc càng yếu đi, cũng có bàn tay của chúng.

Lăng Phong không khỏi cười khổ :

- Cái nhà này cứ loạn xạ hết cả lên, xem ra lại sắp có tang lễ đây.

- Công tử dự tính thế nào?

- Dự tính cái gì?

- Tỷ dụ mục tiêu tiếp theo là gì?

Lăng Phong trầm ngâm.

...

Ánh nến mờ.

Lăng Phong quay về phòng, suy nghĩ kỹ lại. Đúng là lâu nay hắn không định hình trong đầu một "kế hoạch" cụ thể nào cho tương lai. Hắn như kiểu một kẻ đi du lịch, có cái gì hay thì đi xem.

Tình huống kinh điển khi xuyên không là gì?

Nam chính sau khi tỉnh lại, phát hiện bản thân thế mà rớt vào dị giới, không còn đường về, hoặc là có cách về cũng không thèm đi tìm. Bằng vào tinh thần lạc quan của thanh niên thế hệ mới, chưa quá 3 ngày liền quên sạch cha mẹ bạn bè chốn cũ, vỗ ngực nói một câu đầy hào sảng khí khái "ông trời cho ta sống lại, ta phải sống cho tốt", và thế là từ đó đại chiến quần hùng, cướp đoạt mỹ nữ, một đường tu tiên.

Nếu nói thực lòng, ở thời điểm hiện tại Lăng Phong đang có 7 phần muốn tìm cách trở về thế giới cũ, chỉ có 3 phần muốn thả mình sống tiếp.

Lăng Phong hiện tại hai bàn tay trắng, thân phận tuy "con cháu Lăng gia", nhưng danh phận hạ nhân. Thậm chí so với lúc trước tuy nghèo khổ nhưng tự do, thì kém hơn nhiều. Đem so với kiếp trước làm nhân viên, lương tuy ít nhưng cuối tuần vẫn có thể đi bar hưởng thụ, lâu lâu nhậu nhẹt cùng bạn bè, cuối tháng về thăm ông bà già nghe chửi vài câu, thì rõ ràng trở về được là hay nhất.

Nhưng trước mắt, dù có muốn tìm đường về thì phải sống tốt đã.

Xem kịch xuyên không khác, người ta đều chơi rất vui nha. Lên ngựa lĩnh quân, xuống ngựa trị dân. Hoàng đế muốn phóng rắm cũng phải chịu khó nhìn xem nhân vật chính có mất hứng hay không. Lấy vợ không phải công chúa bổn quốc cũng phải công chúa ngoại quốc, lấy phải quận chúa đã là loại chuyện xấu hổ, sẽ bi độc giả đem ra so sánh khinh bỉ.

Có điều, phải làm gì để có ngày đó đây?

Làm quan?

Không thể đi. Lăng Phong không có thân phận để thi, trọng yếu là tài năng lại càng không. Được rồi, dựa vào vận khí của nam chính, cứ cho sẽ được tác giả cấp cho một chức quan, thì hắn vẫn không dễ mà làm tiếp. Tâm kế, trí mưu, thủ đoạn, Lăng Phong tự biết mình đều không có.

Vậy làm võ tướng?

Cũng không ổn. Người ta võ tướng động binh khí một cái đã trăm mấy chục cân, Lăng Phong cắn răng khiêng tầm hai chục cân đã tính kỳ tích rồi, trông cậy hắn vung binh khí nhập trận địa còn có thể trở ra, chuyện này so với mặt trời mọc phía tây còn khó.

Làm hoàng đế?

Làm cái này thực ra lại dễ. Khụ!

Quên đi, Phong ca vẫn nên sống thực với bản thân chút.

"Buôn bán?"

Trải qua cân nhắc, Lăng Phong rút cục quyết định.

Dù sao Phong ca trước kia cũng từng làm nhân viên công ty quảng cáo. Lăng gia lại trùng hợp cũng là gia tộc buôn bán. Hai tên trâu ngựa nếu đã an bài hắn dấn thân vào nhà thương nhân, nói vậy cũng là ý tứ này?

Làm sao làm có tiền là được rồi, tương lai thú thêm mấy phòng thê thiếp, trải nghiệm cuộc sống sa đọa của giai cấp địa chủ phong kiến. Đương nhiên, chọn người phải kỹ một chút, kẻo lại như Trâu Nhị nương.

Về phần thức tỉnh dân chúng khỏi giai cấp phong kiến, cách mạng khoa học kỹ thuật, mở rộng biên cương gì đó ... Kia không phải loại chuyện bạn hữu nên làm. Lăng Phong nhìn trái nhìn phải bản thân, trừ bỏ thấy có chút nam tính ra, cũng không có hào quang “chúa cứu thế” nào cả.

"Vậy, cứ vậy đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play